Ánh mắt anh quá sắc lạnh làm nụ cười trên mặt Tề Tử Chiêm cứng ngắc, anh ta vẫn cực lực duy trì trấn định thong dong, bình thản nhìn trả Hoắc Minh Hiên.
Cũng không biết qua bao lâu, Hoắc Minh Hiên đột nhiên bật cười, đôi mắt thâm trầm như cơn lốc khuấy đảo, trong nháy mắt biển xanh dậy sóng.
Hoắc Minh Hiên nâng chén trà lên uống một ngụm, gần như không chút để ý:“Mấy năm nay Đỉnh Thiên làm giao dịch danh – sắc, tuy rằng anh Tề làm việc cẩn thận nhưng nói cho cùng vẫn để lại dấu vết, chỗ tôi có đoạn ghi âm của anh Tề và một sĩ quan cấp cao, tôi tin thứ bên trong sẽ khiến anh Tề hứng thú.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tề Tử Chiêm đột ngột thay đổi!
Quả nhiên anh ta thấy Hoắc Minh Hiên lấy bút ghi âm từ trong túi ra, mở đoạn ghi âm, đoạn đối thoại từ từ phát ra, đợi nghe xong, sắc mặt Tề Tử Chiêm đã khó coi đến cực điểm.
Tề đại thiếu vừa rồi còn cố giữ trấn định, giờ phút này nhìn Hoắc Minh Hiên như nhìn thấy quỷ, Hoắc Minh Hiên vẫn duy trì nụ cười bí hiểm, anh cất bút ghi âm vào túi,“Nếu tôi phát tán đoạn đối thoại này ra ngoài, mặc dù có chỗ dựa là Tề gia, chỉ sợ anh Tề cũng khó tránh khỏi tai ương, Tề Tử Chiêm, anh muốn rơi vào cảnh chó cùng dứt dậu sao?”
Rốt cuộc Tề Tử Chiêm cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, anh ta nghiêng tới, khuôn mặt điển trai vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo,“Hoắc Minh Hiên, anh phải biết rằng, cho dù anh có phát tán ra ngoài, cho dù anh có tống được tôi vào tù, nhưng anh cho rằng Tề gia sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh cảm thấy người hợp tác với tôi sẽ bỏ qua cho anh sao? Không, không chỉ anh mà toàn bộ Hoắc gia cũng sẽ bị kéo theo!”
Hoắc Minh Hiên chẳng sợ hãi gì trước sự uy hiếp của anh ta, không những thế, đôi mắt anh vẫn sâu như đáy biển, khí thế không thua kém chút nào,“Vậy anh Tề có thể yên tâm, mặc dù Hoắc gia sụp đổ, dù tàn nhưng tôi cũng sẽ kéo Tề gia theo, có không thể lôi được cả Tề gia xuống địa ngục nhưng tôi cũng sẽ lột được một tầng da của nhà họ Tề!”
Khóe môi Tề Tử Chiêm giật giật, anh ta cảm thấy kẻ trước mắt này không phải người bình thường mà là một con rắn có nanh sắc và nọc độc đáng sợ, một khi bị Hoắc Minh Hiên quấn lấy, con mồi chỉ còn đường chết.
“Cho nên, Tề Tử Chiêm, anh nên hiểu, có cần vì một người không yêu anh, hơn nữa còn là vợ của người khác mà hy sinh toàn bộ Tề gia hay không?”
Tề Tử Chiêm cười lạnh,“Còn anh thì sao, bởi vì một người mà khiến Hoắc gia vạn kiếp bất phục, đáng sao?”
“Có đáng hay không thì cũng chỉ có mình tôi rõ, mặc dù lời tôi nói chưa chắc anh đã hiểu, nhưng tôi có thể tha thứ nốt lần này, nếu không ấy mà, một khi tôi đã ra tay thì muốn dừng cũng không được đâu, cho nên, trước khi làm cái gì, tốt nhất là anh nên suy nghĩ lại đi!”
Nhìn Hoắc Minh Hiên không hề sợ hãi, dáng vẻ như nắm giữ tất cả trong tay, Tề Tử Chiêm thật sự muốn choảng cái cốc này vỡ đầu anh ra.
Nhưng mà, Tề Tử Chiêm biết, một khi Hoắc Minh Hiên đã xuống tay thì đối phương sẽ không còn đường thoát, năm đó kẻ hại anh suýt nữa ngồi tù bây giờ sống không bằng chết, gia thế của người kia cũng ngang ngửa với Hoắc Minh Hiên, nhưng anh vẫn có thể tự tay đưa kẻ thù vào bẫy mà chẳng dính dáng gì đến chuyện này, nếu anh thật sự muốn hại ai, kẻ đó chắc chắn không còn đường thoát.
Mặc dù hôm nay bị Hoắc Minh Hiêm nắm mũi dắt đi, cơn giận của Tề Tử Chiêm không thể át, nhưng lý trí còn sót lại nói cho anh ta biết, lúc này không thể lấy cứng đối cứng với anh, nếu không Tề gia rất có khả năng sẽ sụp đổ.
Hít sâu mấy hơi, ngón tay siết chặt, Tề Tử Chiêm cố nén tức giận, giả vờ bình tĩnh nói:“Được.”
Nếu anh ta đã đáp ứng, Hoắc Minh Hiên cũng không cần dây dưa với anh ta, đứng dậy, bỏ lại một câu:“Chỉ mong anh Tề nói được làm được.” Lúc này mới xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng lưng anh hoàn toàn biến mất sau khung cửa, Tề Tử Chiêm như bị hút hết sức lực ngã, vào ghế sa lon, vốn còn định nhìn vẻ mặt tức giận khó nén của Hoắc Minh Hiên, không ngờ cuối cùng người tức giận khó nén lại là mình.
Hoắc Minh Hiên, không thể không thừa nhận, anh ta quả thực có năng lực hơn so với những gì anh tưởng.
…
Tan tầm Hoắc Minh Hiên vẫn theo lẽ thường tới đón Hạ An An, ngồi trên xe, Hạ An An kể chuyện Tề Tử Chiêm tìm cô cho anh, cô không muốn giấu Hoắc Minh Hiên điều gì.
“Anh ta tới tìm em vẫn vì chuyện gia nhập Đỉnh Thiên, nhưng em từ chối rồi, hơn nữa em còn nói hết, có lẽ về sau anh ta sẽ không tới tìm em nữa.”
“Ừ.” Anh đánh tay lái, ậm ừ qua loa.
Hạ An An nghiêng đầu nhìn gương mặt chẳng thay đổi gì của anh, bĩu môi, tên này, đúng là chẳng ai biết anh đang nghĩ cái gì.
Trở về nhà, ăn cơm xong, Hạ An An trở lên phòng tắm rửa, Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục ngồi trên sofa, Hoắc Minh Hiên lật xem tạp chí tài chính kinh tế quý này, mà Hoắc Thiên Dục thì xem truyện tranh tiếng Anh.
Thỉnh thoảng thằng bé lại giương mắt nhìn bố nó, mắt to như hạt châu, nó cảm thấy hôm nay bố nó là lạ.
“Có chuyện gì thế? Trông bố cứ kiểu gì ý.”
Ông bố nào đó vẫn lật tạp chí, không trả lời, thằng nhóc dẩu mỏ, khinh nhau hả?!
“Chắc liên quan tới mẹ đúng không?”
Ông bố nào đó vẫn lật tạp chí, không trả lời.
Hoàn toàn bị bơ, quyết tâm đập nổi dìm thuyền:“Không phải bố gặp tình địch chứ?”
Ông bố nào đó chau mày, lạnh lùng nhìn thằng bé, thằng bé bị nhìn mà rùng mình một cái, lại tỏ vẻ thấy chết không sờn:“Chắc là đúng rồi.” Dừng một chút lại nói: “Người kia là ai đó bố? Khiến bố lo lắng như vậy, chắc rất giỏi hả?”
Ông bố nào đó đột nhiên dựa vào ghế sofa, lạnh lùng bỏ ra một câu, “Tiểu bạch kiểm, không đáng bận tâm.”
Thằng bé mở to mắt, trượt xuống từ ghế, trèo lên trên đùi bố, cầm lấy bàn tay to của bố nó, nhẹ giọng ra lệnh,“Nắm tay lại.”
“??”
“Bố cứ nắm tay lại đi.”
Ông bố nào đó ngoan ngoãn nghe lời nắm tay lại, thằng bé liền nắm tay thành nắm đấm nhỏ đụng tay với anh, mở to mắt nhìn bố già nhà mình, giọng nói trẻ con có lẫn vài phần kiên định:“Con thấy bố là tốt nhất, có bố ở đây, không ai có thể cướp mẹ đi được!”
Anh híp mắt lại, im lặng nhìn khuôn mặt của con trai, thằng bé bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm, nhụt chí trề môi, trượt từ đùi anh xuống, “Con đi ngủ đây.” Vô dụng, vô dụng, thật sự không hề có tác dụng tí nào, vì sao mình lại có ông bố ăn hại như vậy chứ hả? Hứ!
Người nào đó nhìn con trai đi lên lầu, trong lòng râm ran, anh vứt tạp chí qua một bên, đứng dậy vươn vai.
Con xem trọng mình như vậy, anh nhất định không thể để thằng bé thất vọng, không ai có thể cướp mẹ của con trai anh đi được!
Tâm trạng anh rất tốt, đột nhiên nhớ ra, bây giờ vợ anh diễn xong rồi, hôm nay anh có thể điên cuồng một chút.
Há, chính là như vậy.
Cho nên ngày hôm sau, Hạ An An thật sự không bò dậy nổi.
Nhưng nghĩ đến ông xã ngày ngày bị cô nhéo tai, cô nhịn.
Ngày mai là thứ bảy, vừa lúc Thiên Dục không đến trường, Hạ An An tính dẫn thằng bé đi chơi một ngày.
“Ngày mai anh có đi làm không?”
Thứ bảy và chủ nhật Hoắc Minh Hiên thường xuyên tăng ca, cô cũng không chắc anh có thời gian rảnh hay không.
Ngày mai Hoắc Minh Hiên vốn có kế hoạch khác nhưng nghe thấy dẫn con đi chơi, mặc kệ là chuyện quan trọng hay gì cũng vứt lại phía sau, dù sao mấy năm nay anh cũng bề bộn công việc, Thiên Dục lớn như vậy còn chưa được đi công viên chơi, có cơ hội thế này, đương nhiên là anh muốn đi cùng vợ con.
“Không có.”
“Vậy ngày mai nhà mình đi chơi nhé.”
Thiên Dục vừa nghe nói được đi chơi, hí hửng vỗ tay, phải biết rằng đây là lần đầu tiên nó được đi công viên cùng với bố và mẹ.
Nó hưng phấn vô cùng, ăn cơm xong đã bắt đầu chuẩn bị đồ đi chơi, quần áo như thế nào, ngày mai có phơi nắng được hay không, có cần mang theo ô hay mũ gì không, a ha ha, hình như có rất nhiều đồ phải chuẩn bị.
Hạ An An nhìn đứa nhỏ bận trước bận sau, trong lòng cảm thấy chua xót, cô cố nén nước mắt, giữ lấy đứa nhỏ dỗ đanh:“Thiên Dục đừng nôn nóng, đồ cần chuẩn bị mẹ đều chuẩn bị xong rồi, giờ con chỉ cần đi ngủ là được, để ngày mai tỉnh táo rồi chơi thật vui.”
Đứa nhỏ cảm thấy mẹ nói rất đúng, gật đầu,“Con đi ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon.”
Thấy thằng bé chạy vào phòng rồi, Hạ An An mới thở dài một hơi.
Có thể là biết ngày mai ra ngoài đi chơi, tối nay Hoắc Minh Hiên cực kỳ săn sóc, hiếm khi không đòi hỏi tí nào, Hạ An An nằm trong ngực anh lầm bầm: “Ngày mai chúng ta phải dẫn Thiên Dục đi chơi thật vui.”
Cô nghe thấy anh “ừ” một tiếng mới an tâm đi ngủ.
Hạ An An cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, ngủ chưa được bao lâu đã bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã thấy hãi, giống như bị ác mộng làm tỉnh, cô giật mình ngồi bật dậy.
Hạ An An nhìn rõ tất cả trước mắt, cảm thấy như có bàn tay siết chặt lấy cổ, siết đến mức không thở nổi.
Chuyện này… chuyện này… chuyện này……
Hạ An An run rẩy giơ tay lên trước mặt, hít sâu vài hơi mới có dũng khí nhìn lại, lúc nhìn thấy từng vòng thịt quen thuộc trên cánh tay, bên tai cô như có tiếng sét vang lên ầm ầm.
Vì sao lại như vậy?! Vì sao cô lại trở lại rồi?!
Không không không, nhất định là mơ, nhất định là mơ! Nhất định là như thế!
Cô tự an ủi như vậy, nằm xuống giường, không ngừng lẩm bẩm nhanh chóng ngủ tiếp, chỉ cần tỉnh dậy, cô vẫn sẽ nằm bên cạnh Hoắc Minh Hiên, tất cả đều là nằm mơ, là nằm mơ!
Ngay lúc cô không ngừng cổ vũ cho mình chìm vào giấc ngủ, một tiếng chuông réo rắt vang lên, đó là tiếng chuông báo thức di động, Hạ An An muốn kiềm chế mình để không chú ý tới nó, nhưng tiếng chuông vẫn cứ lặp lại đều đều, tiếng sau vang hơn tiếng trước.
Cô muốn ngủ cũng không được.
Cuối cùng cô cũng phải thò tay lấy điện thoại xuống tắt chuông báo thức, nhưng lúc nhìn thấy ngày tháng hiển thị trên màn hình, Hạ An An giật mình khiếp đảm.
28 tháng 5, một đêm…
Chẳng lẽ tất cả những gì cô đã trải qua đều chỉ là giấc mộng?
Chồng cô con cô, chẳng lẽ tất cả đều là mơ?
Sao có thể như thế? Làm gì có giấc mơ nào chân thực như vậy? Chân thực đến nỗi khiến cô nhớ rõ từng chi tiết.
Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, cô không thể tin nổi, quả thật không thể tin nổi, vì sao cô lại trở về? Vì sao?!
Hôm nay đã nói là phải dắt con trai đi công viên chơi rồi, cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, thằng bé mong chờ như vậy, một nhà ba người bọn họ đáng lẽ đã có một ngày cuối tuần vui vẻ, nhưng mà… Rốt cuộc tại sao?!
Vì sao lúc cô hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, lúc cô nghĩ rằng có thể ở bên cạnh chồng con cả đời thì sự thật lại đập tan tất cả?
Mặc dù biết mọi thứ đều là hạnh phúc cô may mắn có được, mặc dù biết tất cả đều không thuộc về mình, nhưng vì sao lại lấy lại nhanh như thế, vì sao?!
Tàn nhẫn như vậy, bất ngờ đến không kịp phòng, hoàn toàn không cho cô cơ hội chuẩn bị.
Cô còn chưa yêu đủ, còn chưa hạnh phúc đủ, cô còn muốn sinh thêm một đứa con cho Minh Hiên.
Cuối cùng thì vì sao lại như vậy?! Vì sao?!
Hạ An An bưng mặt, oà khóc.
Không còn, tất cả đều không còn, cô lại trở về thế giới của mình một lần nữa, cô vẫn là Hạ An An béo đến thảm thương không nỡ nhìn, vẫn là Hạ An An cô độc trong căn hộ sáu mươi mét vuông này cho đến lúc chết.
Chồng cô, con trai cô, vốn thuộc về một Hạ An An khác, An An bị cướp đoạt đi giấc mơ, bị ép phải từ bỏ tất cả để mang thai sinh con, cuối cùng thống khổ không chịu nổi mà tự sát, cô ấy đã trải qua nhiều đau khổ, hạnh phúc phải là thứ cô ấy nên có được, mà cô chưa trải qua thứ gì, dĩ nhiên không có tư cách nếm mùi hạnh phúc, cho dù cô có cẩn thận bao nhiêu, có quý trọng bao nhiêu, nhưng thứ không phải của cô vẫn sẽ không thuộc về cô.
Thứ thuộc về cô chỉ có cuộc sống cô đơn không chỗ dựa này.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hạ An An mới bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt trong gương, Hạ An An lại khóc.
Quay lại rồi, quả nhiên cô đã quay lại cuộc sống này, cuộc sống thực sự thuộc về cô.
Hạ An An trốn trong phòng vệ sinh chết lặng, cho đến khi tiếng chuông di động vang lên mới kéo suy nghĩ của cô về, cô vốn không muốn để ý, nhưng tiếng chuông di động lặp đi lặp lại khiến cô thấy phiền, bất đắc dĩ quay lại giường, cầm di động, là bếp trưởng gọi tới.
Tuy rằng mới qua một đêm, nhưng nhìn lại hai chữ “Bếp trưởng”, Hạ An An có cảm giá như đã qua cả mấy đời.
Cô đứng đờ hồi lâu rồi mới ấn nút nhận.
Bếp trưởng là người nóng tính, gọi lâu rồi cô mới rề rà bắt máy, anh ta chửi ầm lên.”
“Đầu bếp Hạ, mời cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Sao còn chưa đi làm? Không phải hôm qua tôi đã dặn cô là hôm nay có khách bao khách sạn, cô phải tới sớm sao? Vì sao giờ còn chưa tới? Tôi ở đây sắp bận chết rồi. Nếu cô không muốn làm chung thì nghỉ việc đi cho tôi còn tuyển người khác!”
Nếu là trước kia, bị cuộc sống tra tấn đến khúm núm nhẫn nhục, Hạ An An đã sớm cúi đầu khom lưng giải thích với bếp trưởng, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không còn hưng thú với công việc, hơn nữa công việc này cũng chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ, cô không thích, không thích tí nào.
Giống như phát tiết tất cả đau khổ trong những năm qua, Hạ An An cười lạnh một tiếng, đáp trả lại từng từ,“Vậy anh chọn người khác đi, tôi nghỉ việc.”
Bếp trưởng không ngờ cô sẽ nói như vậy, sững lại một giây, sau đó lập tức quát lên:“Hạ An An, cô nghĩ mình là ai? Cô cảm thấy chúng tôi thiếu cô thì không làm ăn được sao? Được lắm, cô được lắm, cô nghỉ việc đi, nhưng tiền lương tháng này đừng hòng lấy.”
“Ừ.” Hạ An An lạnh nhạt nói,“Nếu không còn gì thì tôi dập máy đây.”
“…”
Không nghe được đầu bên kia đáp lại, Hạ An An liền dập máy.
Cô thẫn thờ ngồi lên ghế sofa, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, trong lòng không biết là có mùi vị gì, cô còn có thể quay lại được không? Còn có thể quay lại thế giới có chồng cô và con cô được không?
Có phải Hạ An An bên đó cũng đã quay lại rồi? Nếu không quay lại, vậy Minh Hiên và Thiên Dục thấy cô không tỉnh, nhất định sẽ rất đau khổ.
Có khi nào Minh Hiên lại mất ngủ không?
Có khi nào Thiên Dục lại trốn một mình khóc thầm không?
Cô rất nhớ họ, thật sự rất nhớ, nhưng cô còn có thể quay lại sao?
Ngồi một lúc, Hạ An An mới đi thay quần áo, cô muốn thấy Minh Hiên ở đây một lần.