Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trở Lại

Chương 26: (H)




Hạ An An nhắm hai mắt lại, như nỗ lực tự thôi miên mình chìm vào giấc ngủ. Sau hồi lâu đờ đẫn, cô vẫn không phục hồi tinh thần được.

Sao đột nhiên anh lại muốn ngủ với cô?

Hạ An An che giấu niềm vui trong lòng, leo lên giường nằm xuống cạnh anh. Cầm quyển tạp chí đang đọc dở, cô giả vờ đọc.

Nhưng sự chú ý của cô đã sớm bị phân tán bởi người vừa đến, ánh mắt không kiềm được mà len lén liếc về phía anh.

Mãi đến khi xác định mình đang lãng phí thời gian, cô mới đặt tạp chí sang một bên, thì thầm hỏi: "Anh ngủ rồi sao?"

Cô cứ tưởng anh đã thiếp đi, không ngờ lại nghe anh nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Dù mắt anh đã nhắm, nhưng Hạ An An vẫn cảm thấy ngại ngùng. Lén nhìn anh một cái, cô nói: "Vậy... em tắt đèn nhé?"

"Ừ." Anh lại nhẹ nhàng lên tiếng.

Hạ An An tắt đèn xong, chậm rãi chui vào chăn, không dám tựa sát người anh.

Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung từ sau lần ở Hoắc gia.

Không có bánh bao nhỏ ở giữa, Hạ An An bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô thậm chí không dám cử động, như sợ một điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy đến.

Thân thể Hoắc Minh Hiên đột nhiên cựa quậy khiến Hạ An An càng thêm căng thẳng. Khi cả người cô đã hồi hộp đến cứng đờ thì anh bỗng đưa tay ôm cô vào lòng.

Hơi thở ấm áp và nam tính của anh lập tức tràn ngập bên người cô, Hạ An An nuốt nước miếng, thử kêu một tiếng thăm dò: "Minh... Minh Hiên?"

"Ừ." Anh dịu dàng đáp, hơi thở của anh phả vào sau vành tai cô.

Hạ An An điều chỉnh hô hấp rồi chậm rãi thả lỏng, xoay người lại ôm anh. Cô đưa hai má cọ cọ ngực anh, tìm vị trí thoải mái nhất tựa vào. Thân thể của anh thật vô cùng vạm vỡ, cô không thể ôm hết người anh bằng một tay. Ngực của anh rộng rãi chắc chắn, nằm trong lồng ngực anh, cô cảm thấy vô cùng yên tâm, như thể không bao giờ phải lo lắng gió mưa, vì anh đều sẽ vì cô mà ngăn lại.

"Minh Hiên, anh...có thích em không?"

Anh không trả lời.

Hạ An An ngước mắt nhìn anh. Ánh trăng màu xanh nhạt từ ngoài cửa hắt lên gương mặt anh. Cô thấy anh khẽ nheo mày, ánh mắt suy tư nhìn về nơi nào đó.

Hạ An An bĩu môi kéo kéo tay anh, hờn dỗi nũng nịu: "Minh Hiên..."

"Ừ." Con ngươi đen láy như bóng đêm của anh khẽ lay động, vẫn không hề nhìn cô.

Hạ An An nhích người lên, đưa hai tay giữ gương mặt anh. Đợi hai gương mặt đã đối diện, cô không chớp mắt, trịnh trọng hỏi anh: "Minh Hiên, cho em biết, anh có thích em không?"

Ánh mắt thâm trầm của anh thoáng lướt qua gương mặt cô, bàn tay to của anh đưa đầu nhỏ của cô vào lòng: "Ngủ đi, không còn sớm nữa."

Cô sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy?

Dù đã nghe từ miệng Trương Trạch Giai chuyện anh thích cô, nhưng cảm giác chính tai nghe được từ miệng anh hoàn toàn không giống.

Cô nhất định phải nghe anh nói ba chữ ấy.

Đưa đầu thoát khỏi ngực anh, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh, hỏi: "Minh Hiên, anh có thích em không?"

Anh có chút không tự nhiên cử động đầu, Hạ An An thấy vậy liền giữ chặt khuôn mặt anh, bắt anh phải đối mặt với cô: "Nói cho em biết đi, Minh Hiên, anh có thích em không?"

Anh như một con quái thú to lớn, dũng mạnh bị chú thỏ con là cô bắt cóc. Anh ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng rơi trên gương mặt cô. Nhưng có điều, với vấn đề cô vừa hỏi, anh vẫn không chịu trả lời.

"Minh Hiên..." Giọng nói của cô ai oán vô cùng.

"Em còn chưa mệt sao? Ngủ đi." Anh lảng sang chuyện khác.

Đến lúc này, Hạ An An thật sự bị anh chọc giận. Cô không hiểu, vì sao tính cách của anh lại không thành thật như vậy, một câu đơn giản thế mà anh nhất định không chịu nói.

Chính vì tính cách này của anh mới khiến đời trước, họ chỉ như người quen gặp nhau thoáng qua rồi thôi, chẳng phải sao?

Hạ An An nổi giận đùng đùng, rụt hai tay đang giữ gương mặt anh lại, nói: "Được, em biết rồi, anh không thích em."

Cô đang định vùng ra khỏi ngực anh, không ngờ anh đã xiết chặt cánh tay, không cho cô động đậy.

"Không phải!" Giọng nói của anh trở nên khẩn trương.

Hạ An An thấy vậy thì phì cười, ló đầu nhìn anh: "Vậy... là anh thích em?"

Ánh mắt anh chuyển động, không dám nhìn cô, hồi lâu mới khẽ lên tiếng: "Ừ."

Hạ An An thầm vui vẻ, không kiềm được mà vẽ một đường cong trên môi. Nhìn gương mặt anh, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Hơn nữa, cô còn phát hiện một chuyện cực kì thú vị khác, lỗ tai của anh đã đỏ bừng lên như cà chua chín.

Thì ra, anh cũng biết thẹn thùng.

Hạ An An đùa giỡn đưa tay nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của anh, cất giọng nói tinh nghịch: "Minh Hiên, sao tai của anh lại đỏ thế này?"

Anh một tay cầm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, một tay ôm đầu nhỏ của cô đưa vào ngực mình. Hành động vội vàng như thể sợ bị ánh mắt của cô nhìn thấu.

Hạ An An không dễ dàng bỏ qua cho anh, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay to của anh, cố ý nhìn chằm chằm vào mắt anh. Khi đối diện với ánh mắt cô, anh lập tức né tránh. Nhưng anh càng tránh, cô càng muốn trái ý của anh. Ánh mắt của anh trốn tới đâu, cô liền theo tới đó.

Cô hỏi, sự tinh nghịch vui vẻ càng hiện rõ trong đáy mắt: "Minh Hiên,... anh bây giờ là đang ngại ngùng có phải không?"

Anh không trả lời, biết tránh không khỏi cô, đành dựa đầu vào vai cô, buồn bực nói: "Ngủ đi."

Dáng vẻ này của anh quả thật vô cùng giống một đứa trẻ sơ sinh nhút nhát trốn trong lòng cha mẹ.

Hạ An An đột nhiên cảm thấy, anh chồng lạnh lùng này của mình cũng có lúc yếu đuối đến đáng yêu.

Hạ An An dịu dàng xoa đầu anh, quyết định không trêu ghẹo anh nữa. Chợt nghĩ đến gì đó, cô lên tiếng: "Phải rồi, Minh Hiên, trước đây khi đến nhà anh, em phát hiện trong phòng anh có một tấm ảnh của em. Ảnh là do anh cắt ra từ hình em chụp chung với Minh San phải không?"

Cơ thể anh cứng đờ, nhưng rất mau chóng thả lỏng, không mặn không nhạt đáp một chữ: "Ừ."

Hạ An An cứ nghĩ câu hỏi này sẽ khiến anh ló mặt ra một chút, không ngờ, anh lại phản ứng nhanh gọn như vậy. Anh lúc này giống hệt như một chú gấu túi, thà chết bám dính lấy cô, không chịu nới lỏng một giây dựa vào vai cô, dù cô nói chuyện gì cũng không chịu lộ mặt.

Hạ An An im lặng.

Cố nén cười một hồi, cô lại tiếp tục nói: "Tại sao anh lại cắt tấm ảnh đó?"

"Vì đẹp."Anh trả lời dứt khoát.

Hạ An An liếc mắt, chồng cô đúng là quá đỗi không thành thật mà, chẳng lẽ nói thích cô một lần thì sẽ chết sao chứ?

Xem ra, cô dùng cách này không có tác dụng, đành đổi cách khác thôi.

"Minh Hiên, thật ra em có một chuyện muốn hỏi anh."

"Chuyện gì?"

"À... em muốn hỏi anh, nếu năm năm trước, người xuất hiện trong phòng anh không phải em, vậy bây giờ người gả cho anh có khi nào là người khác không?"

Đầu của ai đó vẫn đang bám dính vai cô từ nãy đột nhiên ngẩng lên, nghiêm trang nhìn cô, anh nói bằng thanh âm tức giận: "Sẽ không!"

Dù không rõ anh giận điều gì, nhưng nghe được câu trả lời này, lòng cô liền cảm thấy ấm áp hẳn. Khi cô còn đang hạnh phúc tận hưởng, anh đột nhiên nâng cằm cô lên, chăm chăm nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Sau này em không được dùng giả thiết này nữa!" Anh ra lệnh.

Sự vui vẻ trên gương mặt cô lập tức đông cứng, cô chẳng hiểu nổi sao đột nhiên anh lại tức giận như vậy, khẩn trương như vậy. Có điều, nhìn bộ dạng đáng sợ của anh, cô cũng không muốn cãi lời, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, anh mới thả lỏng ngón tay đang nâng cằm cô ra.

Hạ An An thế nhưng vẫn không dễ dàng bỏ cuộc, lại hỏi: "Vậy, nếu lúc đó em không mang thai thì anh có cưới em không?"

Sự giá lạnh ban nãy chợt tiêu tan hết, anh gần như không thèm suy nghĩ, lập tức đáp: "Đương nhiên có."

"Tại sao?" Hạ An An đưa ánh mắt lấp lánh nhìn anh, không hề che giấu vui vẻ.

Anh lần nữa né tránh ánh mắt cô, mang theo tia day dứt và tự trách, nghiêm túc trả lời: "Vì... anh đã cướp mất trinh tiết của em."

"Phù..." Hạ An An cuối cùng không nhịn được nữa mà cười to thành tiếng. Anh sao lại có thể đáng yêu đến thế? Thế kỉ nào rồi mà còn dùng lý do cướp mất trinh tiết nữa chứ.

Hạ An An hoàn toàn bị anh chọc cười đến nỗi, trong một thoáng, cô thật muốn tấn công chồng mình. Vui vẻ quá độ, cô liền xoay người trèo lên thân anh. Hai tay giữ mặt anh, cọ cọ trán trên trán anh, cô cười nói: "Minh Hiên, em muốn ngủ trên người anh."

Anh vô cùng chiều chuộng, gật gật đầu: "Ừ."

Hạ An An lười biếng nằm trên người anh, dù bắp thịt của anh rất cứng, nhưng lại co giãn. Vậy nên, nằm trên đó, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hạ An An thỏa mãn biến chồng thành tấm đệm thịt, vui vẻ lăn qua lăn lại, nhéo nhéo vành tai anh, nói: "Minh Hiên, từ nay về sau, em cứ nằm trên người anh ngủ có được không?"

Thanh âm vô cùng chiều chuộng của anh vang lên: "Được."

Hạ An An cười to, hôn ngực anh một cái. Chợt cô có cảm giác, cơ thể anh càng ngày càng cứng lại. Hạ An An cọ cọ trên người anh, nhẹ giọng nói: "Minh Hiên, anh thả lỏng được không?"

Anh không trả lời, Hạ An An thắc mắc ngẩng đầu thì bắt gặp hai hàng chân mày của anh nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó khó chịu. Hạ An An lập tức hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Minh Hiên... Anh bị sao vậy?"

Thanh âm của anh dao động đôi chút: "An An...Em, đừng cựa quậy nữa."

Hạ An An cảm thấy anh khó chịu, liền tự trách: "Có phải em nằm trên người anh khiến anh không thoải mái không? Vậy bây giờ em xuống đây."

Nói xong, cô liền cựa quậy, định trèo xuống. Không ngờ, cô vừa động, anh đã lấy bàn tay to giữa eo cô lại.

Hạ An An ngẩng đầu nhìn, thấy anh không được tự nhiên, né tránh ánh mắt cô: "Không... không phải không thoải mái."

Hạ An An thoáng ngớ người, không biết là nên di chuyển hay không di chuyển.

Anh dường như lo cô sẽ trèo xuống, vội giải thích: "Em... Em không cựa quậy là được rồi."

"Ừa." Hạ An An khẽ lên tiếng, ngoan ngoãn nằm lên ngực anh.

Nhưng mà, khi cơ thể cọ vào chỗ ấy, cô liền phát hiện có gì đó không ổn.

Mặc dù, ba mươi năm nay, cô không hề có chút kinh nghiệm X nào. Nhưng người xưa có câu, chưa ăn thịt heo cũng từng xem heo chạy. Dù chưa từng đích thân trải nghiệm, nhưng phim ấy ấy cô cũng từng có xem qua.

Vậy nên, khi vô tình dùng đùi cọ vào chỗ đó của anh, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh lại nói cô không được cựa quậy.

Anh chàng này đúng là...

Có điều, Hạ An An cảm thấy rất vui. Anh có phản ứng này, nghĩa là chứng minh anh cũng có hứng thú với cô, không phải sao?

Hạ An An đưa khuôn mặt vùi vào ngực anh, tay phải búng móng tay trái: "Minh... Minh Hiên, em cảm thấy anh... chỗ đó hình như cưng cứng."

Hoắc Minh Hiên ngại đến chết đi được.

Anh thật khâm phục cô, loại chuyện này chỉ cần tự biết được rồi, cô lại còn nói ra như vậy? Không cảm thấy rất xấu hổ hay sao chứ?

Tuy trong lòng xấu hổ đến mức muốn đào lỗ để chui, nhưng người nào đó vẫn nghiêm trang, ra vẻ hờ hững đáp: "Ừ."

Nhưng ngoài dự đoán của anh, người con gái không biết xấu hổ kia lại còn mặt dày hỏi thêm: "Anh không muốn em sao, Minh Hiên?"

"..." Cô muốn anh phải trả lời thế nào đây?

Hạ An An thấy anh mãi không đáp, liền ngẩng đầu nhìn. Lúc này, chân mày của anh đã nhíu hết cỡ, trên trán còn nổi gân xanh khiến Hạ An An xót xa không thôi. Đưa ngón tay mảnh khảnh giúp anh xoa xoa mồ hôi trên trán, cô nói: "Nhịn không được thì đừng nhịn, Minh Hiên của em thật là đáng thương mà."

Ngón tay mềm mại, dịu dàng của cô đưa qua đưa lại trên trán anh. Dù chỉ động tác đơn giản thế thôi nhưng lại khiến cả cơ thể anh như bốc cháy. Hơn nữa, khi nói câu này, cô còn trưng vẻ buồn bã, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh như dòng suối tinh khiết. Mỗi một cái chớp mắt của cô đều giống như mời gọi, chỉ cần anh nhảy vào thì sẽ làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt kia.

Dụ dỗ người ta mà cũng có thể hành động một cách thánh thiện đến thế, cô gái này đúng là!

Anh dù sao cũng là đàn ông, cô đã nằm trên người anh cựa quậy lung tung, lại còn dùng ánh mắt quyến rũ anh. Thử hỏi, anh sao có thể chịu đựng được?

Rốt cuộc không nhịn được nữa, anh xoay người đặt cô dưới thân mình. Đưa ánh mắt nóng rực như lửa thiêu chăm chú nhìn cô, thanh âm của anh đã nhẫn đến mức khàn đặc: "Hạ An An, em muốn hành hạ anh chết đúng không?"

Hạ An An trưng vẻ vô tội lên tiếng: "Đâu có. Em muốn xuống nhưng anh không cho mà."

"..." Lúc này em đòi đi xuống thì có tác dụng gì chứ?

Khóe miệng Hoắc Minh Hiên giật giật, nhưng vẫn cố nén, buồn bực bỏ lại một câu: "Đi ngủ." Dứt lời, anh xoay người nằm xuống. Hạ An An nhanh tay lẹ mắt, thấy anh định rời đi, liền lập tức dùng cả hai tay hai chân. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân ôm lấy eo anh, híp mắt cười nói: "Ban nãy em chèn ép anh, bây giờ đổi lại anh chèn ép em được không?"

"!!!"

Hoắc Minh Hiên còn đang nghĩ không biết mình nhẫn nhịn được bao lâu.

Không ngờ cô lại không an phận mà dùng hai chân ôm eo anh, đùi cô vừa vặn cạ vào chỗ ấy.

Hoắc Minh Hiên cảm thấy huyệt thái dương giật nảy, cổ họng khô rát đến mức sau vài lần nuốt nước miếng cũng không giảm bớt. Anh vốn muốn giữ lấy suy nghĩ rời khỏi người cô, nhưng hết lần này đến lần khác, thân thể đều như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích. Chưa hết, điều càng khiến anh không thể cử động đó là, anh không nỡ rời bỏ cảm giác mềm mại khi tiếp xúc cơ thể với ngực cô. Hơi thở vừa thơm ngát, vừa ấm áp của cô tỏa trên mặt anh, đánh một đòn trí mạng vào người anh.

Loại cảm giác khó chịu này khiến anh đau khổ không chịu được, hết lần này tới lần khác níu kéo cơ thể anh.

Hạ An An thấy sắc mặt anh khó coi đến mức muốn ăn thịt người, không hiểu bản thân lấy đâu ra dũng khí như vậy, phóng đãng như vậy. Nhưng mà, cô thật sự không thể kiềm chế chính mình. Mỗi lần thấy anh, cô lại có cảm giác muốn nhào tới anh, dù tự biết như thế thật sự vô cùng bỉ ổi, vô cùng háo sắc.

Nhưng mà... cô không nhịn được mà muốn thân mật cùng anh thì đã sao?

Hơn nữa, cô háo sắc như vậy thì đã sao?

Nhìn gương mặt càng ngày càng khó coi của anh, cô lại thấy có chút thiếu tự tin. Cuối cùng vì để chiến thắng chính mình, Hạ An An quyết định lấy độc trị độc.

Cô vịn lấy cổ anh, trực tiếp hôn lên môi anh.

"Lạch cạch." Ý chí cuối cùng của Hoắc Minh Hiên lập tức bị bẻ thành hai mảnh.

Ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực rốt cuộc không thể nhịn mà thoát ra ngoài, không thể quay lại.

Thật ra, đối với quyết định lấy độc trị độc của mình, Hạ An An không hề nắm chắc phần thắng. Hơn nữa, khi cô nuốt sự xấu hổ xuống mà hành động như vậy, quả thực cảm thấy rất lo lắng, lo lắng anh sẽ càng thêm khó chịu. Khoảnh khắc hôn lên môi anh, cô còn nghĩ, nếu anh đẩy cô ra thì chẳng phải mặt mũi của cô đều vứt vào thùng rác hết hay sao.

Có điều, cô không tưởng tượng được...

Thì ra anh lại mãnh liệt đến vậy. Chưa hết, thái độ còn hoàn toàn thay đổi 180 độ!

Như thể ma quỷ vừa được phóng thích từ chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra thì liền hung hăng làm bậy.

Đúng vậy. Hoắc Minh Hiên chính là ma quỷ như thế.

Hạ An An có cảm giác bị động tác hôn mãnh liệt của anh cướp hết hơi thở. Chỉ qua vài phút, miệng của cô đã đau đến mức không cảm giác.

Chưa xong, anh còn trực tiếp thô bạo cởi quần áo ngủ của cô. Càng nằm ngoài tưởng tượng của cô đó là, anh dễ dàng hôn một đường từ trên xuống nơi nào đó.

A a a, Hạ An An mắc cỡ chết đi được. Cô không dám nhìn anh. Hơn nữa, động tác của anh thật khó nhìn, cứ như một dã thú đã đói bụng nhiều ngày, muốn nuốt sạch không chừa từng giọt máu của cô.

"Đau... Minh Hiên... em đau."

Nghe thấy lời này, anh lập tức như bị kim đâm, vội vàng dừng lại. Sắc mặt anh vô cùng khó coi, thanh âm khàn khàn đến lạ lẫm, nói: "Đau sao? A... Xin lỗi, anh..."

Hạ An An lo lắng nghĩ, có khi nào anh lại như lần trước bỏ đi hay không. Cô vô thức rụt chân lại, không ngờ thì ra anh hoàn toàn không có ý đó.

Mang theo vẻ áy náy, anh lấy lại giọng nói: "Anh... Anh sẽ nhẹ một chút." Dứt lời, anh liền cử động, chuyển hướng về phía bên kia của cô.

Mà lần này, động tác của anh quả thực đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Hạ An An xấu hổ đỏ mặt, hết lần này đến lần khác không chịu được kích thích, vài lần không kiềm được mà kêu thành tiếng. Chỉ cần cô kêu một tiếng, thân thể anh liền cứng đờ, động tác trở nên thô bạo hơn rất nhiều.

Cứ như vậy bận rộn hồi lâu, Hoắc Minh Hiên đột nhiên dừng lại. Hạ An An lúc này mới dám nhìn anh, phát hiện anh đã cởi áo từ lúc nào. Đang lúc nhìn đến cơ bắp hoàn mỹ săn chắc của anh, cô nuốt nước miếng, vội vàng đưa ánh mắt lảng sang nơi khác.

"An... An, anh... anh cởi quần được không?" Anh ghé vào tai cô, giọng nói mang vẻ trưng cầu ý kiến.

Người này bình thường luôn mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, xử sự quyết đoán. Không ngờ đến chuyện này, anh lại khép nép hỏi cô, như một đứa trẻ xin phép cha mẹ cho đi chơi vậy.

Nhưng mà, sao anh lại có thể hỏi cô như thế chứ? Anh muốn cô phải trả lời thế nào đây?

Khuôn mặt Hạ An An đã đỏ như mặt trời, khó khăn đáp: "Anh... anh tự quyết định đi."

"Vậy... anh cởi nhé?" Anh vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt cô.

Hạ An An xấu hổ muốn chết đi được, nhắm chặt mắt lại. Ánh mắt của anh khiến cô xấu hổ vô cùng, mất hồi lâu mới có thể cứng đơ gật gật đầu. Sau đó, cô nghe thấy tiếng xột xoạt truyền tới, hẳn là anh đang cởi quần.

"An An... thật sự... có thể sao?" Anh dịu dàng hôn vành tai cô, nhẹ giọng hỏi, theo bản năng vuốt ve cô. Kế đến, bàn tay to của anh vô cùng tự giác cởi quần lót cô.

Hạ An An thật muốn hung bạo đánh anh một cái. Đã đến nước này, anh còn phải hỏi sao? Nhưng mà, cố gắng khống chế xúc động bạo lực của bản thân, cô gật gật đầu.

Sau khi ma sát trên người cô một hồi, anh nói: "Vậy... anh làm nha?"

Thấy vẻ chần chừ của anh, cô chỉ muốn hét lên, boss Hoắc Minh Hiên chạy đâu rồi? Có cần lằng nhằng vậy không? Thịt đã hầm nhừ đến nát bét, anh lại còn muốn buông đũa?

Hạ An An thẹn thùng không nói, dứt khoát dùng động tác trả lời anh. Cánh tay xiết chặt cổ anh, cô đưa cơ thể cọ cọ người anh, tự tìm đến chỗ.

Bị động tác của cô kích thích, anh liền như phát cuồng, không thể kiềm chế mà đưa thẳng vào.

"An An... Nếu đau em phải nói cho anh biết, anh sẽ dừng lại ngay, hiểu không?" Động tác của anh vô cùng thong thả, giọng nói dịu dàng đến kì lạ.

Hạ An An vừa chịu đựng cảm giác thứ ấy đập vào, vừa cố gắng gật gật đầu.

Rốt cuộc cô cũng hiểu được, tại sao người ta lại nói, nam nữ thân mật là sự đau đớn nhất trong cuộc đời.

Đột nhiên cô nhớ ra cảm giác trước kia ngồi tàu lượn cao tốc. Loại cảm giác kích thích, hồi hộp đó khiến cho cô không cách nào diễn tả bằng lời.

Mà lúc này, khi dùng thân thể trải nghiệm hoan ái, cô cảm thấy cảm giác này so với khi ngồi tàu lượn siêu tốc còn sảng khoái hơn gấp trăm ngàn lần.

Một lần rồi một lần, từ chân tới đỉnh đầu, sau đó đạt tới đỉnh điểm rồi lại lần nữa hạ xuống. Cảm giác mê muội này thật khiến người ta không nhịn được mà thét chói tai. Khi đang ngập chìm trong khoái cảm này, Hạ An An có nhiều lần không chịu được mà muốn bất tỉnh.

Thân mật đến nửa đêm, Hoắc Minh Hiên rốt cuộc mới chịu dừng lại, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào phòng tắm. Hạ An an bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mệt đến nỗi không động đậy được cả đầu ngón tay. Nhưng Hoắc Minh Hiên tác chiến lâu như vậy, tinh thần vẫn rất sáng láng, vững vàng giúp cô rửa sạch thân thể lảo đảo. Con người ta, sau khi làm mấy chuyện này, cơ thể thường đặc biệt nhạy cảm. Có mấy lần, Hoắc Minh Hiên vô ý đụng tới chỗ ấy, Hạ An An liền run rẩy thở dốc.

Kế đến, vũ khí của người nào đó tưởng chừng đã mệt mỏi lại lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực. Hạ An An lập tức bị anh đặt trên bồn tắm, tiếp tục tác chiến.

Cơ thể vốn đã rửa sạch lại được tẩy một lần, rồi một lần, một lần nữa...

Sau mấy phen khốn khổ, Hoắc Minh Hiên cuối cùng cũng chịu bế cô lên giường, ôm chặt cơ thể cô trong lồng ngực. Hạ An An vừa mệt vừa buồn ngủ, nằm trong lồng ngực ấm áp của anh lại cực kỳ thoải mái. Hạ An An cọ cọ vào ngực anh, mềm mại nói: "Minh Hiên, em ngủ đây."

Anh không trả lời, cô còn có thể mơ hồ nghe thanh âm nuốt nước miếng.

Sau đó, khi Hạ An An đã thiêm thiếp ngủ, anh đột nhiên đặt cô nằm dưới thân, bắt đầu một chiến dịch khác.

Hạ An An đã không thể chịu thêm nữa kích thích, vội vàng khóc cầu xin: "Minh Hiên, em không muốn, mau đi ngủ, em mệt lắm rồi!"

"Một lần thôi, An An, một lần nữa thôi." Giọng nói khẩn cầu của anh thủ thỉ bên tai cô. Hơn nữa, vừa trải qua hai lần chiến dịch dài hơi, anh đã có thể nắm được chính xác điểm yếu của cô, dễ dàng khiến cơ thể cô phối hợp.

Hạ An An cắn cắn môi, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Nhưng cô thật không tưởng tượng nổi, một lần của anh lại dài dằng dặc như thế!

"Minh... Minh Hiên, xong chưa?"

"Một lần nữa, một lần nữa được không em?"

Hạ An An tựa như một con mực bị anh xào qua xào lại, một lần rồi lại một lần. Cô cảm thấy toàn thân rã rời, giọng nói nức nở đáp: "Vậy anh nhanh lên chút nha."

"Ừ." Anh trả lời vô cùng sảng khoái.

Nhưng sự thật là, chẳng biết bao lâu sau, Hạ An An đã không thể chịu nổi, mềm oặt hỏi: "Minh Hiên... Em..."

"Lần nữa, chỉ một lần nữa thôi."

Hạ An An thật khóc không ra nước mắt, một lần của anh cũng dài quá đi?

Sau đó, cô đã không còn sức lên tiếng. Có một lúc, cô vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ, mới phát hiện...

À, trời đã sáng rồi.