Khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã thả tay Thiên Dục ra, bước về phía trước. Một tay anh chống sô pha sau lưng cô, một tay nâng cằm cô.
Anh tiếp xúc gần đến nỗi, cô có thể nhìn thấy những sợi tóc con trên đỉnh đầu anh rõ ràng, có thể thấy gương mặt góc cạnh của anh, tuấn tú mê người.
Hơi thở của anh bao phủ trên người cô, như một bàn tay vô hình to lớn xiết chặt hô hấp cô.
Trong đầu cô trống rỗng, ngơ ngác mở to mắt nhìn gương mặt càng lúc càng gần của anh. Chỉ chút sau, hai má cô đã cảm thấy làn môi ướt của anh vừa hôn nhẹ lên.
Ngón tay nâng cằm cô của anh hơi dùng lực nghiêng khuôn mặt cô sang một bên, rồi tiếp tục đặt lên ấy một nụ hôn.
Hạ An An chợt cảm thấy như bị chiếc búa lớn đập vào đầu đến xây xẩm, vẻ mặt mãnh liệt của anh khiến cô không dám mở mắt, cứ ngỡ rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Cậu nhóc nhìn thấy cha cuối cùng cũng chịu hôn mẹ, hưng phấn vỗ tay.
"Mami, đến phiên mami hôn papi nha."
Thấy mẹ không phản ứng, cậu nhóc liền kéo kéo cổ tay áo mẹ: "Mami, đến phiên mami hôn papi."
Lúc này, Hạ An An mới hồi phục tinh thần.
Gương mặt tuấn tú của anh chỉ gần trong gang tấc, không biết có phải vì ánh sáng mờ ảo từ đèn chùm không mà cô nhận thấy gương mặt lạnh như băng ngày thường có một vầng ấm áp. Khóe miệng anh hơi cong cong, anh là đang cười với cô sao?
Phải hôn anh ấy ư? Hạ An An nuốt nước miếng, cảm thấy cả người cứng đơ, không nghe lời mình nữa.
Điều chỉnh hô hấp, Hạ An An run run vươn hai tay ôm gương mặt anh. Làn da của anh vô cùng căng mịn, tựa như loại vải lụa tốt nhất. Cô chậm rãi giữ gương mặt anh, sau một hồi do dự mới cố lấy dũng khí hôn nhẹ lên má trái, rồi tới má phải của anh.
Hôn xong, Hạ An An vội rút tay về. Hoắc Minh Hiên cũng đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng, không nghe ra chút ngại ngùng gì: "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Dứt lời, đôi chân dài liền bước đi.
Bỏ lại Hạ An An còn đang mơ màng như lọt giữa sương mù, hai bên má nóng hừng hực. Nhất là nơi bị anh hôn, nóng như bị lửa đốt.
Thiên Dục thấy hai má của mẹ đỏ ửng, ngỡ mẹ không thoải mái, lo lắng nói: "Mami, mami sao vậy? Mặt của mami đỏ quá."
Bị con trai phát hiện, Hạ An An xấu hổ đến chết đi được, lập tức lảng sang chuyện khác: "Đi thôi Thiên Dục, chúng ta cũng đi ngủ thôi." Nói xong, không đợi con trai trả lời, cô ôm cậu nhóc lên lầu.
Đến khi Thiên Dục ngủ thiếp đi, Hạ An An vẫn chưa thể chợp mắt. Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh Hiên như hiện rõ mồn một trước mắt, hơi thở anh vẫn còn lưu lại trên chóp mũi. Thậm chí, cô còn có thể nhớ rõ, hơi thở mạnh mẽ thổi bên tai khi anh hôn lên má cô.
Anh chồng của cô...
Xem ra hôm nay cô trang điểm rất thành công. Anh chồng mặt lạnh cuối cùng cũng nhận ra sức hấp dẫn của cô. Đã như vậy, từ nay về sau ngày nào cô cũng chăm chút trang điểm. Đúng là đàn ông đều yêu bằng mắt, Hoắc Minh Hiên không phải ngoại lệ.
Hôm sau, khi Hạ An An thức dậy, Thiên Dục đã không còn ở trên giường. Nghĩ đến khả năng tự lập của con, đột nhiên cô bất đắc dĩ thở dài. Cô còn chưa dậy sớm bằng con.
Hạ An An bước khỏi giường đi rửa mặt, thầm nhớ đến quyết định tối qua, cô đắc ý trang điểm rồi chọn một chiếc váy ôm mới mua mặc vào. Chiếc váy ôm màu trắng này vừa vặn để lộ ra cái cổ thon dài và xương đòn quyến rũ của cô. Cô quấn tóc cao, phối với chiếc váy trông càng xinh đẹp động lòng người.
Nhìn mình trong gương, Hạ An An hài lòng gật đầu rồi bước xuống lầu.
Thiên Dục đang uống sữa, còn Hoắc Minh Hiên đang xem tạp chí mới của hôm nay. Thiên Dục nhìn thấy cô so với hôm qua còn đẹp hơn, lập tức kinh ngạc mở to mắt: "Oa! Mami đẹp như tiên nữ nha!"
Động tác đọc tạp chí của Hoắc Minh Hiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn về hướng bậc thang. Khi chứng kiến người con gái mặc váy ôm trắng đi xuống lầu, cơ thể anh cứng đờ trong nháy mắt, dường như không thể điều khiển ánh mắt mình mà chăm chú nhìn cô.
Hạ An An vô tình phát hiện thấy ánh mắt của Hoắc Minh Hiên, thầm mím môi cười. Xem ra, hôm nay cô trang điểm cũng rất thành công.
Dì giúp việc đã nướng bánh mì xong. Hạ An An vẫn duy trì vẻ tao nhã, tự nhiên mang bánh mì chia làm ba phần đến bàn. Lúc này, Hoắc Minh Hiên đã khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục đọc tạp chí. Hạ An An hướng về phía anh, nói: "Lại đây ăn điểm tâm đi, Minh Hiên."
Hoắc Minh Hiên khẽ ừ, thả tạp chí đi tới.
Hoắc Thiên Dục từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn mẹ, không tiếc lời, khen: "Mami hôm nay thật đẹp nha."
Hạ An An hưng phấn nhíu mày, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ: "Cảm ơn bảo bối." Sau đó, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô đưa mắt nhìn người đang yên lặng ăn sáng đối diện, cố bình thản nói: "Minh Hiên, anh thấy em mặc bộ này có được không?"
Hoắc Minh Hiên thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại, không nhìn cô, đáp: "Ừ."
Phản ứng này...
Ôi, xem ra cô vẫn chưa thành công, cần nỗ lực hơn.
"Hôm nay em muốn đi làm sao?" Hoắc Minh Hiên bất ngờ lên tiếng.
Hạ An An trả lời bằng giọng thấp: "Vâng."
"Em quyết định mặc bộ váy này đi?"
Vẫn giọng thấp như cũ, cô nói: "Đúng vậy."
"Đi thay bộ khác đi."
Hạ An An nghi hoặc ngẩng đầu: "Tại sao? Vì không đẹp?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng lặp lại câu trước đó: "Đi thay bộ khác đi."
Dù không rõ tại sao anh lại đột nhiên chú ý đến quần áo mình, nhưng nể mặt anh, cô chậm chạp gật gật đầu: "Em biết rồi."
Ăn bữa sáng xong, cô trở về phòng thay đồ. Hoắc Minh Hiên vừa chuẩn bị xuất phát, vô tình chứng kiến cô từ trên lầu xuống, khuôn mặt lập tức tái xám.
Bộ váy cô vừa thay ra màu xanh sẫm và ngắn tay. Tuy đã che đi xương đòn và chiếc cổ xinh đẹp, nhưng bên dưới...
Mép váy chỉ qua đầu gối một chút.
Hở nhiều như vậy!
Ánh mắt Hoắc Minh Hiên dừng lại trên cặp đùi thẳng tắp, nhỏ nhắn của cô hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng tệ. Hạ An An nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của anh, thoáng cảm thấy sợ hãi: "Sao... Sao vậy?" Rốt cuộc, cô đã đắc tội anh chỗ nào?
Hoắc Minh Hiên không trả lời, đi thẳng dắt tay cô lên lầu. Kéo cô đến phòng, anh buông tay, không nói lời nào, mở cửa tủ quần áo tìm kiếm. Chốc lát, anh lôi ra một chiếc quần dài và chiếc áo tay lỡ ném lên giường, lạnh lùng ra lệnh: "Đổi bộ này!"
"..."
Tại sao vậy chứ...?
Cô mặc bộ này có chỗ nào xấu?
Hoắc Minh Hiên thấy cô ngơ ngẩn bất động, giọng nói càng thêm lạnh: "Mặc cái này đi."
Hạ An An đảo đảo mắt, cảm thấy có chút kì lạ, lại nghĩ tới sắc mặt khó coi của người nào đó, cuối cùng cũng đoán được nguyên nhân.
Khóe miệng khẽ cong, cô nói: "Minh Hiên, anh làm vậy em sẽ hiểu lầm đó."
"Hiểu lầm gì?" Thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.
"Em sẽ hiểu lầm là anh lo lắng em mặc quần áo quá hở, khiến người khác dòm ngó."
"Em không hiểu lầm."
"???"
"Đúng là tôi nghĩ vậy."1
"..."
"Mau thay ra đi!" Bỏ lại những lời này, anh liền xoay người ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng Hạ An An càng cong lại. Anh chàng này, đúng là bá đạo mà. Mặc quần áo của anh chọn tuy không đẹp mắt chút nào. Nhưng dù sao, chỉ cần là đồ do anh chọn, cô nhất định sẽ nghe theo anh.