Lý Cường cảm giác được sự khác thường của vợ, anh nhìn theo hướng mà vợ mình nhìn, sau đó, ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm.
Thì ra trốn đến tận đây, thảo nào anh tìm mãi chẳng thấy!
Lý Cường thu hồi ánh mắt rồi cầm lấy cổ tay của vợ. Bên dưới, máu vẫn đang chảy.
"Về thôi, để anh băng bó vết thương cho."
Mạc Lệ Quyên cắn môi, cô không cam lòng quay về.
"Ngoan, chuyện này giao cho anh."
Cô ngước nhìn lên, chàng thiếu niên năm nào giờ đã trưởng thành thành một người đàn ông cao lớn. Anh nhẹ mím môi, sắc mặt lạnh lẽo.
Anh giận rồi.
Mạc Lệ Quyên biết chồng cô đang tức giận, cũng biết vì sao anh lại như thế. Cô nhìn xuống, bàn tay anh đang nắm chặt lấy cổ tay cô.
Dù ngàn lần vạn lần không muốn, nhưng thiếu nữ chỉ có thể khẽ gật đầu.
"Dạ."
Nơi này lúc trước là khu chợ xổm, sau lại chính quyền cấm tư nhân buôn bán, chợ cũng bị dẹp bỏ. Có điều, nhiều người vẫn xách hàng hoá ra đây như một thói quen, họ không dám bán mà chỉ dám lấy vật đổi vật. Đây cũng xem như là một kiểu lách luật phổ biến thời bấy giờ.
Người đến, người đi, người đứng, người ngồi. Chẳng phải chợ, nhưng nhộn nhịp hơn hẳn cả chợ.
Tuy mùa màng thất bát, nhưng nhu cầu sinh hoạt của con người chẳng thể vì đó mà biến mất, họ cũng cần trao đổi nhiều thứ để nâng cấp cuộc sống của mình.
Bên kia, Trần Hạnh cũng thấy được vợ chồng Mạc Lệ Quyên, ả vừa căm hận lại vừa sợ hãi. Có điều ả biết bản thân mình đang làm gì. Thấy Lý Cường và Mạc Lệ Quyên nắm tay nhau trở về, ả lập tức trộm thở ra một hơi.
Từ mùa đông năm 1960 đến nay đã hai năm trôi qua, bốn người bọn họ vừa mới mãn hạn tù. Vừa trở về Bản Á thì lập tức gặp được kẻ thù, thật là xui xẻo.
Người phụ nữ kia và Hoàng Huệ cũng nhìn theo ánh mắt của Trần Hạnh. Hoàng Huệ chợt hiểu ra, còn người phụ nữ lạ lại chẳng hiểu chuyện gì.
Bà ta vốn dĩ đâu quen biết với hai vợ chồng họ.
"Ai vậy?" Bà ấy hỏi.
"Kẻ thù!"
"Kẻ thù!"
Trần Hạnh và Hoàng Huệ đồng thanh.
"Có cần giúp đỡ gì không?" Đứa con gái kia đẹp như vậy, bỏ qua thì thật là đáng tiếc.
Hai người Hạnh Huệ liền sợ xanh mặt, thi nhau xua tay: "Đừng! Đừng! Cô ta không được!"
Còn lý do tại sao lại không được thì hai người họ không nói ra. Thứ nhất vì họ cảm thấy đụng tới vợ chồng Mạc Lệ Quyên là rất xui xẻo, nói ra chẳng may mắn. Thứ hai là vì nói ra quá mất mặt.
Người phụ nữ nọ thấy gặng hỏi mãi mà chẳng tìm hiểu được gì, liền có chút không thú vị mà ngừng nghỉ, trong mắt lại nhìn hai người đứng cạnh một cách khinh thường.
Sợ cái gì chứ, chỉ là một con oắt con mà thôi!
Đúng là cái thứ nhát như chuột mà!
Chẳng làm được tích sự gì.
Không nói đến mấy người này như thế nào, chỉ nói đến Mạc Lệ Quyên bị Lý Cường kéo về nhà.
Anh dắt cô vào phòng khách, ấn cô ngồi xuống giường đất, sau đó nhẹ nhàng rửa sạch viết thương cho cô, sát trùng rồi bôi thuốc.
Cả quá trình anh đều chẳng nói tiếng nào, trầm mặc lạnh lùng, chỉ là động tác lại vô cùng mềm nhẹ.
Xong hết tất cả thì nghe giọng của Lý Bảo Nghi vang vọng đầy nội lực.
Cô nhóc đói rồi.
Vậy là Mạc Lệ Quyên chẳng kịp nghĩ đến chuyện dỗ chồng, đành phải cho con uống sữa trước.
Bảo Nghi ăn no rồi tới Bảo Dương, sau đó hai anh em chơi một lát rồi còn cần người dỗ ngủ.
Đến khi Mạc Lệ Quyên tìm được thời gian rảnh rỗi thì đã đến giờ cơm trưa. Lệ Vân đã nấu cơm xong, Lệ San cũng đã dọn hết ra bàn.
Lý Cường đi đâu từ lúc cô cho hai đứa nhỏ bú.
Đang định đi gọi thì thấy anh bước vào từ phía ngoài.
Ăn cơm xong, Lý Cường lại ra ngoài.
Lần này anh không đi bộ mà dắt xe đạp ra, đạp xe đến thẳng trường cấp ba trong thành phố. Lý Cường muốn gọi Mạc Đình Sơn trở về, và cả Vệ Quốc Vệ Gia nữa.
Trước khi ba đứa nhỏ xin nghỉ học, Lý Cường đứng thẳng người trước mặt chúng, gương mặt anh đầy uy nghiêm mà nghiêm túc hỏi: "Đã thật sự quyết định chưa?"
Ba đứa nhỏ cũng đứng thẳng, hai bàn chân tạo thành hình chữ V, hai tay nắm hờ khép vào hai chân, trịnh trọng trả lời: "Dạ!"
"Thật sự quyết định?"
"Dạ!"
"Không hối hận?"
"Không hối hận!"
Đến lúc này, Lý Cường mới đồng ý cho ba người bọn họ vào gặp giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ.
Chỉ còn vài ngày nữa là đã thi học kì, kết thúc một năm học nên giáo viên không đồng ý, lại chẳng thể thay đổi được chủ ý của các em.
Giáo viên chủ nhiệm bó tay hết cách: "Người nhà các em đã đồng ý chưa?"
Ba người lại đồng thanh: "Dạ rồi ạ!"
Trước giờ ba người đều là học trò ngoan, chẳng quậy phá hay nói dối nên độ đáng tin tưởng của họ trong lòng giáo viên chủ nhiệm rất cao.
Ông ấy tin là gia đình đồng ý thật. Trong nhất thời lại cảm thấy tiếc hận cho ba học sinh ngoan.
Đã nhiều ngày nay cũng có học sinh khác nghỉ học nên thầy chẳng nghi ngờ gì.
Thầy ấy không biết, ba người học trò của mình, ngay lúc này, đang cầm cả tương lai tươi sáng để đánh cuộc.
Thầy ấy cũng không ngờ, ba người học trò này còn trẻ tuổi như thế mà lại có sự quyết đoán khó ai bằng.
Bỏ cả một tương lai bằng phẳng để chọn con đường nhấp nhô và nguy hiểm hơn, nhưng trên con đường khó đi đấy lại rải đầy kì ngộ.