Đám người cũng chờ nghe Vương Kiên trả lời như thế nào. Chuyện này tám chín phần mười là hắn bôi nhọ Phùng Hạ, nhưng người trong thôn vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra.
Có điều mọi người phải thất vọng rồi, ngoài câu mở đầu là "mẹ tôi nói" ra thì Vương Kiên chẳng thể nói được câu nào, cứ ú ớ mãi.
Mọi người nhìn mà bực mình.
Anh em họ Phùng càng cảm thấy chướng tai gai mắt. Họ tự hỏi tại sao khi xưa em gái mình lại có thể yêu một con người như vậy cơ chứ?
Muốn nói Vương Kiên đẹp trai? Không có!
Muốn nói hắn giàu có? Lại càng không!
Tính tình hèn nhát bám váy như vậy, trên người từ trong ra ngoài chẳng có được một chút ưu điểm nào.
Mắt Phùng Hạ bị mù hay sao!
Càng nghĩ, anh em họ Phùng càng tức. Giận Phùng Hạ một thì chán ghét Vương Kiên tới mười. Nếu không phải gã đàn ông tồi này thì đứa em gái ngoan ngoan của họ chẳng thân tàn ma dại như bây giờ.
Nếu không gặp Vương Kiên, biết đâu Phùng Hạ đã có được một cuộc sống viên mãn hạnh phúc.
Là Vương Kiên đã huỷ hoại cuộc đời Phùng Hạ!
Đúng lúc này, mẹ của Vương Kiên về tới. Bà ta thấy trước cửa nhà mình đông người như vậy liền không vui.
Thôn dân cũng thấy bà ta, họ muốn xem bà ấy nói như thế nào liền tự động tách ra thành một đường đi nhỏ để bà ấy đi vào.
"Thím về tới rồi ạ, người nhà Phùng Hạ đến rồi."
"Thím vào trong xem họ nói gì, họ hỏi thím nãy giờ đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy, họ đợi chị khá lâu rồi, chị vào nhanh đi."
...
Nghe là người thân của Phùng Hạ, mẹ Vương Kiên hoang mang. Chẳng phải nhà bên đấy đã từ mặt Phùng Hạ rồi hay sao? Giờ kéo qua đây để làm gì?
Bà ta đanh mặt lại, vô cùng không vui.
Phải biết cha Vương Kiên mất sớm, bà ta một tay nuôi lớn hắn. Từ xưa đến giờ trước cửa nhà của goá phụ có rất nhiều thị phi, tính tình của bà ta phải đặc biệt đanh đá thì mới bình yên nuôi dạy Vương Kiên trưởng thành.
Nhưng, mẹ càng cường thế thì con càng yếu đuối. Vương Kiên chẳng học được gì từ mẹ hắn, hắn chỉ biết được lời mẹ hắn nói chính là chân lí, đánh mất khả năng phân biệt đúng sai.
Mà mẹ Vương Kiên chẳng mảy may phát hiện không đúng, bà ta vô cùng tự hào, con trai bà ta hiếu thuận như vậy, làng trên xóm dưới đều chẳng có ai sánh bằng.
Trong mắt bà ta, Vương Kiên vô cùng ưu tú, dù cho hắn không có học thức cũng không có nghề nghiệp, trong lòng bà ta, con trai mình luôn hoàn hảo.
Sâu trong tận đáy lòng, mẹ Vương Kiên có một sự chiếm hữu đến vặn vẹo đối với người con trai này.
Bởi vậy, khi Vương Kiên có một chút tình cảm với Phùng Hạ, bà ta sợ Phùng Hạ sẽ cướp đi con trai của mình nên tìm nhiều cách để chia rẽ tình cảm của họ.
Bà ta thành công. Không, phải nói là vô cùng thành công. Vì bây giờ, Vương Kiên đã xem Phùng Hạ như một người xa lạ ngủ chung giường.
Vậy mà ngay thời điểm bà ta đắc ý nhất thì gia đình Phùng Hạ đánh tới cửa.
Khi dễ bọn họ mẹ goá con côi hay gì?
Mẹ Vương Kiên vừa nghĩ vừa bước nhanh vòng trong.
Hình ảnh con trai bà ta bị nắm cổ áo nhấc lên cũng hiện ra trước mắt.
Lúc này Vương Kiên vô cùng thê thảm. Tay chân hắn xụi lơ không dám đánh trả, mặt mũi bầm tím, sưng to.
Vừa thấy mẹ mình, hắn liền gào.
"Mẹ ơi cứu con!"
Đám đông lại cười ầm lên.
Mẹ Vương Kiên tức giận, nhào tới kéo lấy con trai mình.
Anh em họ Phùng cũng đánh đủ rồi, nên thừa dịp buông tay.
Mẹ Vương Kiên đứng che ở phía trước hắn, đối mặt với bốn anh em nhà họ Phùng mà quát: "Mấy người đang làm gì?"
Phùng Sơn không sợ bà ta: "Bà tới đúng lúc lắm, con trai bà nói rằng chính bà là người loang tin em gái tôi có nhân tình, vậy bây giờ bà nói, chính mắt bà nhìn thấy sao?"
Mẹ Vương Kiên hơi chột dạ, nhưng gừng càng già càng cay, bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Nếu không có nhân tình sao nó lại muốn bỏ chồng bỏ con? Hơn nữa, nếu nó với thằng nhóc đó không có gì thì sao thằng kia che chở nó như vậy chứ?"
Nói thật, nếu bà ta không phải là phụ nữ, hơn nữa lại là phụ nữ lớn tuổi thì Phùng Sơn đã cho bà ấy một cái tát rồi.
"Em tôi muốn bỏ chồng chứ không phải muốn bỏ con, phải nói là cả em tôi và cháu tôi đều muốn thoát khỏi gia đình bà. Còn tại sao nữa? Tại vì mẹ con bà không xem nó như con người chứ tại sao? Còn chuyện thằng bé kia, cho dù ai thấy một sản phụ vừa sinh con mà bị đánh thì cũng vào can ngăn thôi, chứ bà nghĩ ai cũng thuộc dạng cầm thú như mẹ con bà à?"
Đám đông lại cười lần thứ ba. Từ nãy đến giờ, hai bên lời qua tiếng lại đã đủ để mọi người hiểu rõ câu chuyện.
Đúng là đáng sợ thật, khi mọi người đã biết hai mẹ con Vương Kiên vô lại như thế nào thì họ lập tức phá vỡ giới hạn, trở nên càng vô lại.