Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 8: Đến Nơi




Nhớ lại chuyện cũ khiến Mạc Lệ Quyên vừa đau khổ lại cảm thấy may mắn. Nếu ai hỏi cô có hối hận về việc đổi đi công đức không, cô chắc chắn sẽ trả lời là không.

Không ai biết được, đã trải qua cuộc sống giàu sang nhưng cô độc ở kiếp trước khiến kiếp này nguyện vọng của Mạc Lệ Quyên chỉ là bảo vệ cả gia đình bình an hạnh phúc đến cuối đời.

Giàu cũng được, nghèo cũng được nhưng tất cả thành viên trong nhà phải sống sót, phải hưởng lấy cái niềm vui trên đời mà kiếp trước bọn họ chưa bao giờ có.

Hứa Lâm chỉ giải thích sơ qua liền gọi lại đồng đội áp giải ba gã buôn người xui xẻo kia. Anh cũng vội chào tạm biệt với gia đình Mạc Lệ Quyên rồi nhanh chóng trở về đơn vị.

Việc giả làm dân thường hoà mình chung toa tàu với bọn họ cũng chỉ là một loại thủ đoạn che mắt kẻ xấu. Nay nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta phải nhanh chóng áp giải chúng đến nơi cần đến, đề phòng đêm dài lắm mộng.

Sau khi Hứa Lâm rời khỏi, Lý Cường vội vàng khoá trái cửa, cả đám mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng thời gian này vì sự có mặt của anh ta mà Mạc Lệ Quyên không dám kêu ai vào chăm sóc ruộng lúa trong không gian, cũng sợ đôi mắt sắc lẹm của anh ta phát hiện ra điều không đúng.

Bây giờ có rảnh thì cô lập tức vào xem.

Quả nhiên, mới chỉ có ba tuần nên cây lúa non vẫn còn nhỏ lắm, có điều mực nước được không gian tự động thay đổi để phù hợp với các giai đoạn sinh trưởng của lúa.

Tuy chỉ có hai mẫu nhưng nhìn một vùng tràn ngập màu mạ xanh cũng khiến trong lòng mọi người phấn khởi. Nháy mắt quét bỏ cái cảm xúc trầm trọng vì gặp được bọn buôn người khi nãy.

Lúc này đã vào tháng bảy. Mạc Lệ Quyên nghĩ nghĩ, cô đi vào kho hàng kiểm tra xem những thứ mà bản thân đã gom góp mua được.

Trời đã gần vào đông!

Có lẽ cô có thể tranh thủ lúc tàu hoả đang chạy để chuẩn bị đồ đông cho gia đình. Nghe nói mùa đông ngoài Bắc lạnh lắm.

Nghĩ là làm, cô nhờ Mạc Đình Sơn và Lý Cường khiêng chiếc máy may còn mới tinh ra gần bờ ruộng, đặt ở một chỗ có địa thế bằng phẳng. Bản thân cô thì lục lọi một lát rồi tìm ra hai cây vải màu xanh đậm cùng với túi bông.

Những ngày tiếp theo, Lý Cường cùng Mạc Đình Sơn cùng nhau ra ngoài mua cơm mỗi khi đến giờ ăn, Mạc Lệ Quyên thì vội vàng may quần áo, Mạc Lệ Vân cũng vào không gian, vừa chăm Mạc Lệ San vừa thỉnh thoảng phụ giúp chị.

Đoàn tàu vội vã chạy nhanh, khi thời gian vừa chạm qua ngưỡng cửa tháng tám cũng là lúc toa tàu thông báo rằng: Thành phố Á Châu đã đến.

Thành phố Á Châu là thành phố to nhất phía Bắc, đứng giữa những cái nông trường rộng lớn mênh mông.

Cả nhà Mạc Lệ Quyên xuống toa tàu, hỏi mãi mới xem như biết được một tin tức: nông trường Bản Á là nông trường cách thành phố Á Châu xa nhất, mất khoảng sáu giờ ngồi xe bò.

Vâng, thời bây giờ ngoài trừ những tuyến đường quan trọng được trang bị tàu hoả ra thì công cụ chủ yếu giúp người dân khỏi phải đi bộ chính là xe bò.

Không khó để tìm một chiếc như vậy ở xung quanh ga tàu hoả và Mạc Lệ Quyên đã lấy giá một đồng tiền để thuê nó.

Ông lão đánh xe nhìn sơ qua tuổi đã hơn năm mươi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh lắm. Ông vội vàng dắt con bò thân yêu ra chỗ đặt hành lí, giúp đỡ mọi người dọn chúng lên xe, dặn dò cẩn thận rồi vỗ nhẹ vào mông bò.

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Vừa đánh xe, ông lão vừa hỏi bằng cái giọng đặc trưng của người miền Bắc: "Các cháu đến đây thăm người thân à?"

Lý Cường đang ngắm nhìn Mạc Lệ Quyên, thấy cô ra hiệu cho mình trả lời, liền nói: "Dạ không, chúng cháu hưởng ứng chính sách di dời dân dư của chính phủ ạ."

Ông lão nghe vậy liền ngẩn người. Ông làm công việc đánh xe bò này đã lâu, ngày nào cũng bắt được khách từ ga tàu hoả nên thỉnh thoảng cũng thấy được những người vì chính sách mà đến.

Nhưng bọn họ nhìn sơ qua đều rất khốn cùng, cả gia đình gầy tong teo, có người vừa lên tới liền vì đói mà đi không nổi.

Đâu giống như cô cậu bé ngồi ở đây.

Cũng không có gì là lạ bởi lẽ bấy giờ đâu ai chịu rời bỏ quê hương để đi cái vùng được nổi tiếng là khỉ ho cò gáy, vậy nên những người mà đồng ý di cư đa số là đã cùng đường, không chật vật mới lạ.

Dù có hơi khác biệt nhưng gia đình Mạc Lệ Quyên cũng không khiến người khác quá chú ý, bởi vì trước khi xuống tàu hoả, Mạc Lệ Quyên đã dặn gia đình thay đi những bộ quần áo trên người, mặc vào những bộ cũ nhất.

Dù vậy, cũng đã tốt hơn áo rách quần manh của những người khác rất nhiều.

Xe bò lắc lư trái phải, tiếng bánh xe hoà quyện với tiếng trò truyện của bác lái xe khiến đoạn đường trở nên ngắn dần.

Chẳng mấy chốc mà cổng nông trường Bản Á đã hiện ra trước mắt.