Nếu để chúng thoát, lần tới thứ chờ đợi mọi người là những cuộc tập kích liên miên bất tận của bầy sói.
Ông Thụ kinh hãi: "Cường! Nhanh!"
Đáp lại ông ấy là hai tiếng súng được vang lên liên tiếp. Hai con sói xám chưa đi được bao xa đã ngã gục.
Trong nhất thời, khu vực này đều tràn đầy mùi máu tươi.
Lý Cường vội vã bước lên nhặt xác ba con sói, cũng ra hiệu mọi người lập tức làm việc.
Họ không có nhiều thời gian!
Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng thu thập con mồi, buộc chặt chúng vào những đoạn cây to và dài để khiêng trở về.
Đinh Tiến Dũng còn lấy cuốc cuốc đất lấp lại những chỗ có máu.
Chiến lợi phẩm hôm nay vô cùng phong phú, một đàn heo mười một con cộng thêm ba con sói xám hơn một ngàn cân. Ai nấy đều rất vui vẻ, trong bụng như đang phóng pháo hoa vậy.
Tết năm nay không cần mua thịt mà lại rất ấm cúng rồi.
Nhưng có câu, vui quá hoá buồn.
Khi đoàn người đang định trở về, thì có tiếng động lạ được vang lên. Trong không gian yên tĩnh nên âm thanh dù nhỏ và nhẹ, lại được mọi người nghe rõ ràng. Nó như tiếng con gì đó đạp lên lá khô vậy.
Sống lưng cả đám cứng đờ. Tôn Trung Hậu nuốt nước miếng. Trái tim của hắn lại đập liên hồi, khi nãy là vì vui mừng, bây giờ là vì khủng hoảng.
Muộn rồi!
Không nói ra, nhưng tiếng lòng mọi người lại đồng thanh với nhau.
Bảy người nắm chặt vũ khí, đưa lưng về phía nhau tạo thành vòng tròn. Mồ hôi được tiết ra ướt đẫm cả chiếc áo đang mặc.
Trời mùa đông rét lạnh mà cứ ngỡ là mùa hè.
Thấy bị con mồi phát hiện, đàn sói từ trong góc khuất đi ra.
Chẳng biết chúng đến từ khi nào. Nhưng vào lúc này, chúng đã tạo thành một vòng tròn to hơn, bao lấy vòng tròn nhỏ của mọi người.
Tôn Trung Hậu lại nuốt một ngụm nước miếng.
Má ơi! Sao mà nhiều sói thế!
Một, hai, ba , bốn... mười bốn con sói. Số lượng gấp hai lần đoàn người, hèn gì chúng không có sợ hãi.
Ngoài Lý Cường, Mạc Đình Sơn, Thái Vệ Quốc và Thái Vệ Gia ra thì may ra chỉ có được Đinh Tiến Dũng là hơi trấn tĩnh, kể cả ông Thụ cũng có chút sợ hãi.
Phải biết đây là bìa rừng, chỉ cần đi ra ngoài một chút thôi đó chính là khu dân cư của nông trường, người thân bạn bè của họ đều ở đó.
Tình huống rất tồi tệ.
Lý Cường nhẩm lại số đạn còn trong cây súng. Lúc sáng đi có tổng cộng bảy viên, khi nãy giết ba con sói hết ba viên, như vậy chỉ còn bốn viên.
Nếu mà bách phát bách trúng thì cũng chỉ có thể giải quyết bốn con sói nữa mà thôi.
Bấy giờ, mười bốn con sói lại đột nhiên chia làm hai nhóm. Một nhóm tấn công trước, sau khi bị đánh trả thì nhanh chóng lùi lại, nhóm thứ hai tiến lên.
Chiến thuật rất tốt!
Mọi người đều biết rõ còn có một con sói đầu đàn nấp ở đâu đấy chỉ huy tất cả. Nó là con to khoẻ nhất, cũng là con giảo hoạt tinh ranh nhất.
Những con sói không tham chiến. Mỗi lần nhào lên cũng chỉ là chọc cho mọi người quơ cuốc nhằm tiêu hao thể lực mà thôi. Từng nhóm phối hợp rất chặt chẽ. Nhóm trước lui ra nhóm sau lập tức thế chỗ. Không để cho đoàn người có dấu hiệu thở dốc.
Sức lực con người có giới hạn!
Người mệt mỏi đầu tiên là ông Thụ, dù gì ông ấy cũng lớn tuổi rồi.
Đoàn người phát hiện, đám sói cũng phát hiện.
Chúng lập tức thay đổi chiến lược, tập trung tấn công ông Thụ.
Ông Thụ dần cảm thấy cố sức.
Lý Cường quyết định nhanh: "Ông vào trong nghỉ ngơi một lát đi ạ." Nói xong cũng không chờ ông Thụ lên tiếng mà đẩy ông ấy vào giữa vòng tròn.
Thấy kế hoạch không thực hiện được nữa, đàn sói lại lui về cách chiến đấu đầu tiên.
Nhưng Lý Cường biết không thể tiếp tục như vậy mãi được.
Mọi người đã bắt đầu thấm mệt. Sức lực con người thì làm sao có thể dẻo dai bằng loài thú dữ này được.
Anh và Mạc Đình Sơn nhìn nhau.
Hai anh em hiểu ý, cùng gật đầu tỏ vẻ.
"Bảo vệ mọi người!" Lý Cường nói với Vệ Quốc Vệ Gia.
Sau đó, anh và Mạc Đình Sơn cầm chặt cây cuốc lao lên, trong nháy mắt phá vỡ kết cấu mà đàn sói xây dựng nãy giờ.
"Hú..."
Sói đầu đàn tru lên. Những con sói khác lập tức nhào tới tấn công hai anh em Lý Cường.
Bịch! Bịch! Bịch!
Lý Cường thân kinh bách chiến, Mạc Đình Sơn lại có sức lực phi thường.
Trong phút chốc, tiếng đầu cuốc đập vào đầu sói vang lên như tiếng pháo ngày xuân.
Nhưng đàn sói này không phải là heo rừng, chúng thông minh và ngoan cường hơn rất nhiều.
Cơ thể hai anh em Lý Cường dần xuất hiện những vết thương nhẹ. Bù lại, số lượng đàn sói giảm dần.
Mười bốn, mười ba, mười hai, mười, chín, bảy, sáu...
Lúc này, chẳng con sói nào quan tâm đến năm người đang ở phía sau cả. Chúng biết Lý Cường và Mạc Đình Sơn là hai khúc xương cứng nên quyết tâm hạ gục hai người trước.
Hai anh em họ đã thấm mệt, từng tiếng thở gấp của con người xem lẫn tiếng thở hồng hộc của bầy sói.