Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 74: Lưới Trời Tuy Thưa Nhưng Khó Lọt




Tôn Trung Tiền định bụng Mạc Lệ Quyên đang ngủ say nên gã bước đi rất khẽ sợ đánh thức người mà gã cho là đang nằm trên giường.

Không có ánh trăng cũng không có ánh đèn hay ánh đuốc, gã khá khó khăn cho việc tìm kiếm tầm nhìn.

Và...

Ầm!

"A..."

Không biết chuyện gì xảy ra, Tôn Trung Tiền chỉ cảm thấy có ai đó bắt lấy cánh tay của gã.

Trời đất quay cuồng.

Bịch!

Tôn Trung Tiền bị quăng thẳng xuống sàn nhà. Lưng gã chạm mạnh vào nền đất tạo ta tiếng vang lớn.

Chưa kịp hoàn hồn thì gã phát hiện bản thân đã bị kiềm kẹp chặt đến nỗi không thể động đậy.

Gã la hét vùng vẫy muốn thoát ra, tuyệt nhiên quên bẵng đi bản thân đang làm điều lén lút.

"A... ai đó!"

Không ai quan tâm gã đang nói gì, những cú đánh như trời giáng liên tiếp bị tung vào mặt gã.

Tôn Trung Tiền đau điếng, co rúm cả cơ thể, nhưng người đánh vẫn không có ý dừng lại.

Đến khi gã chịu không nổi nữa, tiếng la hét cũng bị thay bằng những những tiếng rên rỉ thì chiếc đèn pin mới được bật lên.

Khi con ngươi thấy rõ tình hình, mặt Tôn Trung Tiền chuyển nhanh từ màu đỏ sang xám trắng.

Chỉ thấy bên trong căn phòng ngủ này chẳng thấy Mạc Lệ Quyên đâu cả, kẻ đang giữ chặt gã chính là tên đội trưởng mà gã căm ghét. Sau lưng đội trưởng Lý Cường là Đinh Tiến Dũng đang mang vẻ mặt ngạc nhiên và nông trường trưởng đang giận dữ.

Hơn nữa, điều làm Tôn Trung Tiền tuyệt vọng nhất chính là bên mép của chiếc giường đất to rộng đang ngồi bốn vị cảnh sát.

Xong rồi!

Xong hết cả rồi!

Tôn Trung Tiền nhắm chặt hai mắt, cả cơ thể gã như bị rút cạn sức lực, xụi lơ, chảy xuống nền nhà.

Trong ngay tối hôm đó, Tôn Trung Tiền bị giải thẳng về cục cảnh sát thành phố. Theo lệ thường, cảnh sát hỏi nguyên nhân mà gã có mặt ở đấy vào lúc đêm khuya, khi nam chủ nhân vắng nhà.

Bấy giờ Tôn Trung Tiền đã trấn tĩnh không ít. Gã biết khai như thế nào để có lợi cho bản thân, nên gã nói với cảnh sát rằng chỉ muốn trộm vặt.

Tội trộm cắp, hơn nữa lại là chưa toại thì chỉ phán vài tháng mà thôi, hoặc cùng lắm thì như nhóm của Trần Hạnh, Hứa Lâm dùng hơn một nửa tiền đồ của hắn đổi lấy, cũng chỉ bị phán hai năm.

Nhưng nếu là tội cưỡng hiếp thì sẽ khác...

Nếu thật sự bị ghép vào tội này, đời này Tôn Trung Tiền đừng mong có được tự do.

Gã rất có kinh nghiệm trong việc ứng đối với cảnh sát và đưa lời khai có lợi cho bản thân mình.

Nhưng gã không biết, không phải chuyện gì gã muốn thì cũng được. Như là việc vấy bẩn Mạc Lệ Quyên, hoặc như việc đùn đẩy lách luật như thế này.

Sau khi bắt được Tôn Trung Tiền, Lý Cường đã sớm đề nghị phía cảnh sát điều tra việc làm của gã ở quê quán. Bởi cái dáng trèo tường điêu luyện này phải trải qua rất nhiều lần thực hành mới được như thế. Đàng khác, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, anh không tin gã ở quê quán sẽ thành thật.

Nói thật, nếu không có Lý Cường xen vào thì vụ án này chắc chắn sẽ bị xử theo ý Tôn Trung Tiền. Dù Mạc Lệ Quyên và Lý Cường đều biết mục đích thật sự của gã, nhưng bọn họ không có chứng cứ. Những vết chân bùn ở góc tường chỉ có thể chứng minh gã đột nhập vào nhà bất hợp pháp mà thôi.

Có điều, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Thời đại này khó liên lạc với nhau, nhưng không phải là không thể, nếu cục cảnh sát quyết tâm điều tra và có phương hướng rõ ràng thì dây mơ rễ má gì cũng bị họ phanh phui hết.

Không điều tra không biết, điều tra rồi mới thấy Tôn Trung Tiền đáng khinh và ghê tởm.

Gã ỷ vào việc người phụ nữ để ý thanh danh mà làm càn làm quấy, hư hư thật thật hại đời con gái của cả chục người. Trong đó có một người vì phẫn uất mà tự sát.

Những người còn sống thì sợ bị chê cười nên không dám đứng ra lên án gã, chỉ có người thân của cô gái đã mất, vì yêu thương con mà kiện cáo khắp nơi.

Lúc này ánh mặt trời vừa mới ló dạng ở phía Đông, bóng tối còn bao trùm ở nhiều nơi trên đất nước.

Tôn gia ở chỗ này là vua là chúa, là gia đình hoàng tộc, nên việc vụ án bị ém nhẹm cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Có điều, gia đình kia thật sự rất yêu thương con gái của mình. Dù cho bị chèn ép dữ dội, họ vẫn không lùi bước, quyết tâm đem Tôn Trung Tiền vào ngục.

Nhà họ Tôn thấy dập mãi chẳng tắt lửa, mà thiên tai hạn hán lại kéo dài, cả nhà đành dắt nhau rời khỏi quê hương, phần xem như trốn khỏi vụ án kia, phần cũng vì tìm kiếm miền đất lành.

Tôn Mậu và vợ lão không biết rằng, thứ mà ông ta cần phải làm là dạy dỗ người con trai cả của lão chứ không phải đổi chỗ ở. Vì đối với những kẻ muốn tìm đường chết thì ở đâu họ cũng có thể chết được hết.

Ở miền quê xa xôi kia, khi gia đình nọ được cảnh sát tìm đến, họ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng khăn gói lên đường.

Ông trời có mắt mà!