Từ bệnh viện trở về, Lý Cường và Mạc Lệ Quyên còn có chưa hoàn hồn. Hai vợ chồng họ bước trên đường mà như đi trên mây.
Lý Cường cẩn thận đỡ vợ. Từ giờ phút này, Mạc Lệ Quyên chính là quả trứng mỏng cần phải nâng niu thật kỹ.
Hai tay Mạc Lệ Quyên ôm lấy chiếc bụng nhỏ. Cô vẫn có chút không thể tin được.
"Chúng ta có con rồi..."
"Ừm."
Mạc Lệ Quyên bần thần. Niềm vui đến quá bất ngờ. Kiếp trước, cô trông mong ngày này mãi nhưng đến lúc chết vẫn chưa được như nguyện.
Kiếp này, đứa nhỏ này lại đến trong âm thầm.
Đôi mắt Mạc Lệ Quyên đã ướt át, cổ họng cũng nghẹn ngào. Cô không nhớ đến kiếp trước đã nghe bao nhiêu người ở sau lưng mắng mình, chỉ vì không thể sinh con. Cô cũng không nhớ bao đêm dài đau lòng đến muốn ngã quỵ. Nghĩ đến những chuyện đó, Mạc Lệ Quyên cố gắng nuốt xuống, không để âm thanh phát ra khiến chồng lo lắng.
May mắn, tất cả bóng tối đều đã qua đi. Thứ bọn họ bận tâm bây giờ là tương lai ở phía trước, nó tươi đẹp mà trong sáng hơn gấp ngàn vạn lần.
Sự bất ngờ này, xen lẫn cực hạn vui mừng, đâu đó loáng thoáng còn có một ít chua xót khó tả.
Điều tiết được cảm xúc, Mạc Lệ Quyên và Lý Cường đã về tới chỗ đậu xe bò. Phía trên có mấy bác gái đang ngồi buôn chuyện rôm rả. Lúc sáng đi cùng xe ai cũng biết hai vợ chồng đi bệnh viện nên đều bắt chuyện hỏi thăm.
"Hai cháu về đấy à?"
"Lệ Quyên bị làm sao đấy?"
Lý Cường cười ngây ngô: "Vợ cháu không bị sao cả, cô ấy mang thai ạ."
Mọi người ngạc nhiên, mang thai? Có vị bác gái cười gượng, hỏi lại:
"Mang thai à cháu?"
Lý Cường không so đo, lớn tiếng trả lời: "Dạ, cô ấy mang thai được ba tháng rồi mà bọn cháu còn trẻ quá nên không hay biết, đi khám thì được bác sĩ báo cho."
Phần vì kiếp trước hai vợ chồng không có con nên không ai nghĩ đến chuyện con cái, phần vì mấy tháng nay hai vợ chồng bận quá nên sơ sót.
Mấy vị bác gái nhìn nhau, từ trong mắt thấy được sự kinh ngạc. Bác sĩ khám thì chắc chắn là thật rồi. Trong lòng họ đều ai u ai u kêu rên, không biết tên nào thất đức như vậy, bịa đặt nói con nhỏ không thể sinh, làm họ cũng đi theo nói vài lần. Thật là bậy bạ mà. Trong nhất thời đều nhìn Mạc Lệ Quyên với ánh mắt xin lỗi.
Mạc Lệ Quyên cười cười cũng không so đo với họ. Mấy năm nay đều đồn cô không thể mang thai, mỗi lần đi chợ xổm đều nhận được ánh mắt soi mói của mọi người. Tuy cô không thèm để ý nhưng nhiều lần thì cũng phiền. Vợ chồng cô ở chung phòng mấy năm lại không làm gì, đâu có ai biết được.
Giờ cũng xem như được chính danh rồi. Mạc Lệ Quyên lén lút nghĩ.
Vậy là, cô cũng học chồng ngồi cười ngây ngô, một bên hưởng thụ sự chăm sóc của anh, một bên lại ngắm vẻ mặt bối rối của mấy bác gái.
Đường đất gập ghềnh. Xe bò chạy lộc cộc. Tiếng chim hót hoà với tiếng cười nói của mọi người, quyện thành một bản giao hưởng tươi đẹp.
Về đến nơi, Lý Cường đưa vợ về nhà liền đi tìm Trần Thái Học. Ông ấy đang chờ anh có việc.
Mạc Lệ Quyên chuẩn bị bước vào cổng.
Chợt, cô dừng lại. Dường như, cô loáng thoáng thấy được bóng dáng ai đó.
Mạc Lệ Quyên quay đầy. Nơi xa, chỉ có những hàng cây đang đung đưa, chẳng có người nào cả.
Quái lạ!
Hay là mình nhìn nhầm? Cũng không đúng, cô chắc chắn bản thân không lầm.
Nhà cô là nhà gần bìa rừng nhất. Tiếp đến là nhà của Trịnh Gia Bảo, rồi tới nhà ông Thụ bà Mai, tiếp đến là nhà Mạc Lệ Hồng, vào trong nữa, đi thật xa mới tới nhà của những đội viên khác.
Thân hình đấy không giống như thân hình của các vị hàng xóm gần đây, vô cùng xa lạ.
Là đội viên khác?
Có chuyện gì thì quang minh chính đại mà đi đến, lén lén lút lút như vậy là vô cùng khả nghi.
Nhà cô lại có hai đứa em gái nhỏ. Hơn nữa, Mạc Lệ Vân lại có bề ngoài trông giống thiếu nữ như vậy.
Mạc Lệ Quyên nghĩ đến vũ lực của em gái, dù thế, cô vẫn rất lo lắng.
Không được, chắc chắn phải nói chuyện này với Lý Cường.
Bên kia, Tôn Trung Tiền không biết bản thân mình đã bị bại lộ. Gã trở về nhà nằm chèo queo trên giường chờ mẹ nấu cơm chiều. Trong đầu lại nghĩ về bóng dáng trộm ngắm lúc nãy.
Càng nghĩ, sự khao khát càng mãnh liệt, ham muốn trào lên như nước lũ dâng cao, nhấn chìm cái tính người ít ỏi còn trong tim gã.
Ha hả, càng nghĩ, gã càng khoái chí, càng mặc sức tưởng tượng cảnh mình cho Lý Cường đội nón xanh. À, nếu mà Mạc Lệ Quyên có bầu cùng gã thì càng tốt. Gã đã gấp không chờ nổi để thấy cái cảnh mà Lý Cường bận rộn trước sau, nai lưng để nuôi đứa con hoang của gã.
Gã đã tính hết rồi, chỉ cần chờ Lý Cường vắng nhà rồi gã sờ qua. Người đàn bà nào gặp chuyện như vậy cũng chắc chắn không dám nói ra. Gã có thể lấy đó mà uy hiếp Mạc Lệ Quyên theo gã.
Tôn Trung Tiền phát huy trí tưởng tượng, gã nghĩ Mạc Lệ Quyên là người con gái chân yếu tay mềm nên lên kế hoạch rất bỉ ổi, nếu là người khác thì nói không chừng sẽ bị hắn thực hiện được.
Nhưng gã không biết rằng Mạc Lệ Quyên có sức lực hơn người, một mình đánh ngã bốn năm tên đàn ông là chuyện thường.
Bởi vậy người ta mới nói, ngu ngốc không phải tội, nhưng vừa ngu ngốc lại cố gắng tỏ ra mình thông minh thì chắc chắn có tội.
Tội lớn!