Mạc Lệ Hồng cười lớn: "Hèn gì khi đó bà nội về tới thôn liền làm ầm lên, trong lời ngoài lời đều là người thành phố không tốt thế này, không tốt thế nọ."
Bận rộn trước sau, hấp tấp lên xuống mà lại chẳng bắt được đồng nào, mấy người đó không tức chết mới là lạ.
Mạc Lệ Quyên quay sang kêu Mạc Lệ Vân: "Em vào bếp lấy túi hạt dẻ rồi thả vào bếp lò để nướng, một lát ai có buồn miệng thì ăn."
Mạc Lệ Vân đứng lên, mang giày, đi vào bếp, nhìn trước nhìn sau thấy không ai liền vào kho hàng trong không gian. Tất cả mọi thứ đáng giá trong nhà bọn họ đều đặt ở đây, bên ngoài chỉ để một ít che mắt người đời.
Mạc Lệ Vân nhanh chóng tìm được chỗ cất hạt dẻ. Đợt trước mọi người hay vào núi săn thú nên nhanh chóng phát hiện một mảnh cây hạt dẻ giữa rừng. Vậy là mùa thu năm nào họ cũng ghé thăm, mang về mấy bao tải hạt.
Bây giờ cùng ngồi đón giao thừa, miệng ăn hạt dẻ rồi nhâm nhi tách trà, sẵn tiện buôn chuyện thì còn gì bằng.
Ba đứa nhỏ khá hiếu động, tay chân quơ quá mạnh khiến vạt áo chúng hở ra, lộ chiếc bụng nhỏ trắng noãn.
Mạc Lệ Quyên giúp chúng kéo xuống, đặt ba chị em nằm ngay ngắn, một bên tiếp tục nghe Mạc Lệ Hồng kể.
"Cha chị đinh ninh là cầm hai trăm đồng của nhà em về để làm đám cưới cho thằng Lân, nhưng ai biết được lại là giỏ tre múc nước, cuối cùng đám cưới bị huỷ, nhà gái tức tốc tìm đối tượng khác để kết hôn."
Đám cưới này kiếp trước làm thành, hơn nữa còn rất vẻ vang linh đình, nhưng ở đây chẳng ai biết mà thôi.
Đôi khi Mạc Lệ Quyên cảm thấy rất cô đơn, những hồi ức thống khổ như vậy mà cô phải ôm nó vào lòng, không thể chia sẻ với bất kì ai.
Nhưng ngẫm lại, chuyện đau khổ như vậy một mình cô chịu là được rồi, những người khác chỉ cần sống vui vẻ thoải mái thì tốt rồi.
Bất chợt, Mạc Lệ Quyên ngẩn đầu lên: "Hai trăm đồng ạ?"
Lý Cường và Mạc Đình Sơn nhướng mày, Đinh Tiến Dũng không hiểu chuyện gì hết, chỉ có đôi mắt của Mạc Lệ Hồng là loé loé: "Họ nói tiền an ủi của chú thím hai là hai trăm đồng!"
Cô ngừng một chút: "Chẳng lẽ không phải?"
Mạc Lệ Quyên cười cười gật đầu: "Không phải hai trăm." Nhưng bao nhiêu thì cô chưa nói, vợ chồng Mạc Lệ Hồng cũng biết điều mà không hỏi.
Chuyện này phải kể đến bác xưởng trưởng, bác ấy sợ năm người Mạc Lệ Quyên bị bọn cướp nhớ thương nên khi có ai hỏi ông đều bảo là tiền an ủi có hai trăm đồng.
Đối với dân quê hai trăm đồng là lớn chứ đối với người thành phố cũng chẳng là bao, không đáng vì hai trăm mà vào tù ra tội.
Vì cha mẹ Mạc Lệ Quyên không thuộc dạng tai nạn lao động nên mọi người đều tin, chẳng thể ngờ rằng con số thực sự lớn gấp mười lần.
Nhưng chính vì hai trăm đồng này mà nhà nội lại xem như là gia tài khổng lồ, gấp không chờ kịp để tiến lên xâu xé.
Có điều, người tính không bằng trời tính mà thôi.
Nói tới đây, Mạc Lệ Quyên nhìn ra cửa. Mạc Lệ Vân đã xách theo bao tải chứa hạt dẻ bước vào.
Con bé này, bao hạt dẻ nặng tầm mười mấy hai mươi cân mà nó xách đi như bay.
Đinh Tiến Dũng đứng dậy nhận bao hạt dẻ từ tay Mạc Lệ Vân rồi bước lại gần bếp lò. "Để anh nướng cho."
Mạc Lệ Hồng cũng nói: "Để chồng chị nướng, anh ấy làm mấy thứ này hay lắm."
Nghe vậy, Mạc Lệ Vân yên tâm buông tay. Trong lén lút cô bé còn đưa cho Đinh Tiến Dũng mấy cây lạp xưởng để hắn nướng.
Mạc Lệ Quyên và Lý Cường thấy, nhưng làm bộ cái gì cũng chưa phát hiện.
Đinh Tiến Dũng đành kéo ghế ngồi gần bệ bếp để nướng chúng.
Đây là bếp sưởi thứ hai trong nhà, lúc trước chỉ có một cái ở trong nhà bếp, nhưng Mạc Lệ Quyên cảm thấy không đủ ấm cúng nên bảo Lý Cường làm thêm một cái để ở phòng khách, đúng là ấm hơn rất nhiều.
Mọi người tụ lại xì xầm một lát thì hạt dẻ chín, nứt vỏ. Mùi thơm toả ra ngào ngạt. Mạc Lệ San lanh lợi chạy xuống bếp lấy dĩa. Đinh Tiến Dũng liền gắp hạt dẻ bỏ vào, rồi đặt lên bàn trên giường đất.
Mạc Lệ Sơn và Mạc Lệ Vân thì mon men chia sẻ đám lạp xưởng. Hai đứa ra dấu dò hỏi Đinh Tiến Dũng, Mạc Lệ Hồng và Mạc Lệ San, đều được trả lời là không cần.
Vậy là hai anh em họ tự ăn với nhau thật vui.
Họ không mời Mạc Lệ Quyên vì cô đang hạn chế họ ăn vặt, còn mời Lý Cường thì sợ anh mách lẻo, nên thôi.
Mạc Lệ Quyên nhìn mà muốn đỡ trán, mấy đứa tham ăn này. Quay lại thì thấy Lý Cường đang nhìn mình, ánh mắt của anh tựa bể mật, như muốn nhấn chìm cô vào trong đó vậy.
Cả nhà ăn uống một lát thì khoảnh khắc giao thừa đến rồi. Chiếc đồng hồ đeo tay để trên bàn. Kim ngắn, kim dài và kim giây đồng loạt chỉ về một hướng.
Cả đám lập tức hoan hô.
Tuy chẳng có pháo hoa, nhưng Mạc Lệ Quyên cứ ngỡ là nó đang bắn tung toé trên bầu trời. Con tim dâng trào lên từng đợt kích động.
Năm nay là năm 1961.
Cầu mong mọi sự an lành, tất cả mọi người ấm no và hạnh phúc.