Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 58: Một Con Ngựa Đau, Cả Tàu Bỏ Cỏ




Lần này Hứa Lâm đến đây, ngoài việc lấy tiền bán nhà thì cũng là để nói lời chia tay, ngày mai hắn phải lên đường đi Tây Bắc rồi.

Sự việc lần này khiến con người hắn trầm tĩnh hẳn. Bóng lưng hắn trở nên càng cao gầy, dần khuất sau những dãy cây rừng.

Hứa Lâm đi khỏi, bỏ lại sự bồng bột của tuổi trẻ và mối tình thương thầm bất đắc dĩ.

Không ai biết, có nhiều lần đôi môi hắn run run nhìn về một chỗ, lại chạm vào đôi mắt trong veo hồn nhiên ấy.

Không ai biết, một sợi tơ hồng đang bị kéo giãn ra, mà chẳng biết cái ngày gặp lại của hai đầu là khi nào.

Hứa Lâm đi rồi. Vợ chồng Trần Hạnh và vợ chồng Hoàng Huệ cũng bị bắt, đều bị phán hai năm. Đây đã là hình phạt nặng, bởi đám bọn họ chưa thực hiện thành công hành vi phạm tội. Nếu không có Hứa Lâm ra sức, thì có lẽ cả đám chỉ bị phán ba năm tháng là cùng. Hứa Lâm dùng gần phân nửa sự nghiệp của mình chỉ để kéo dài thời gian đến hai năm, nhưng những ai thân thiết với hắn đều biết, hắn không hề hối hận.

Muốn nói chuyện nhà Hứa Lâm ảnh hưởng đến ai nhiều nhất, phải kể tới ông Thụ bà Mai.

Ngày trước, Trần Hạnh và chồng ả cứ nhảy lên nhảy xuống làm đủ chiêu trò, hai ông bà già có phiền có tức nhưng vẫn còn hy vọng nhỏ nhoi, mong sao bọn họ sửa đổi mà làm người.

Lần này, cái chết của cha mẹ Hứa Lâm làm hai người sợ hãi. Họ không thể không nghĩ, nếu Trần Hạnh không hận Mạc Lệ Quyên nhiều như vậy, thì có phải trong đêm đó, điểm đến của vợ chồng Trần Hạnh chính là nhà của ông bà?

Người già thường hay khó ngủ, hễ gió thổi cỏ lay là sẽ bị bừng tỉnh. Nếu mà ông bà tỉnh dậy, vợ chồng Trần Hạnh sẽ giằng co như vợ chồng Hoàng Huệ sao?

Trời đông đầy tuyết, hơi lạnh thổi thôi đã thấm vào xương, nếu hai ông bà mà như cha mẹ Hứa Lâm, đùng một cái ngã ra đất, thì có phải bây giờ họ cũng đã qua bên kia thế giới gặp mặt ông bà hay không?

Chết thì ai chả sợ, nhưng thay vì sợ chết, ông Thụ bà Mai còn sợ cảnh sau khi chết gặp được vợ chồng con trai cả. Nếu con trai con dâu hỏi họ có chăm sóc tốt cho Vệ Gia Vệ Quốc hay không, thì hai người già biết trả lời làm sao?

Bởi vậy, khi phán quyết được đưa ra, ông Thụ bà Mai chẳng mảy may trách cứ gia đình Mạc Lệ Quyên. Hơn nữa, bà Mai còn bỏ tiền mua một con gà đem qua nhận lỗi, dù tính ra bà và ông Thụ chẳng có lỗi lầm gì.

Phải biết vào lúc này, gà vô cùng quý giá.

Người ta nói con mất dạy là lỗi của cha mẹ, nhưng Mạc Lệ Quyên biết, trên đời này không phải ai được dạy cũng có được đạo đức và nhân cách tốt. Những kẻ như vợ chồng Trần Hạnh thì thói xấu đã thấm vào xương tuỷ rồi. Ông Thụ bà Mai không có dạy họ sao? Có nha! Nhưng họ hư hỏng thì vẫn hư hỏng đấy thôi. Bởi vậy Mạc Lệ Quyên không hề trách móc hai ông bà già. Cô nhận lấy gà cho hai người yên lòng. Quay đầu lại, cô nấu một nồi thịt kho trứng, rồi bảo Mạc Đình Sơn bưng một tô thật to qua làm đáp lễ.

Xử lý xong mọi chuyện, ngày Tết cũng đã cận kề. Hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên lại phải vào thành mua sắm hàng tết.

Năm nay có nạn đói nên ít ai ăn Tết lớn, Mạc Lệ Quyên cũng theo dòng mà tiết kiệm lại, chỉ qua loa mua một gói kẹo tết đặt ở bên ngoài.

Trong âm thầm, hai vợ chồng dạo qua chợ đêm một lần, mua thêm một con heo và năm hộp sữa bột.

Heo thì Mạc Lệ Quyên muốn chia nhỏ ra để dành ăn, chứ mỗi lần ăn mỗi lần mua rất phiền phức. Lúc trước thì thôi, bây giờ nhà nào cũng thắt lưng buộc bụng mà bọn họ lại còn hay đi mua thịt thì sẽ không tốt lắm.

Còn phần sữa bột đương nhiên là cho ba đứa nhỏ nhà Mạc Lệ Hồng rồi. Cả tháng nay ở trên tàu hoả, ba cô nàng vậy mà uống hết gần hai hộp sữa, khiến cho vợ chồng Mạc Lệ Hồng vừa vui vẻ, lại rầu đến nỗi muốn rụng hết tóc. Thật sự là sữa bột phí tiền quá.

Mà hai người này cũng yêu con, thấy ba đứa nhỏ dần dần có da có thịt liền làm lơ giá tiền của sữa bột, quyết tâm ăn cỏ ăn đất cũng để dành tiền mua sữa cho con. Này đây, khi vừa đến được Trần Thái Học đưa một trăm đồng phí an gia thì mừng rỡ, cầm hết tiền sang nhờ Mạc Lệ Quyên mua sữa bột.

Đương nhiên, Mạc Lệ Quyên không chối từ, tính đi tính lại thì mỗi hộp sữa chỉ có một đồng mà thôi.

Trừ tiền sữa ra, vợ chồng Mạc Lệ Hồng còn trả năm mươi đồng cho Hứa Lâm để mua lại căn nhà và tất cả vật dụng bên trong, bao gồm nồi niêu, chăn đệm, thức ăn, bàn ghế,... Hứa Lâm chỉ mang đi những vật có tính kỷ niệm, suy ra giá cả quá rẻ rồi.

Gia đình Mạc Lệ Hồng vừa vào là có chỗ ở sẵn. Củi gỗ mùa đông đều được chất đầy trong bếp. Tường ấm và giếng nước đều có sẵn nên không cần Mạc Lệ Hồng phải bận tâm. Cô chỉ cần soạn ít đồ cũ của Lệ San, một ít lương thực và ít hộp sữa bột mang qua là được rồi.