Từ hôm đó trở đi, trừ những ngày phải bận rộn vì đi làm, thời gian còn lại Hứa Lâm đều dùng cho việc điều tra nhà gái.
Cô gái kia tên là Lý Mỹ Lệ. Nhà ở thành phố. Bây giờ vừa học hết lớp mười hai. Gia đình gia giáo khi có mẹ là giáo viên trung học, cha là cảnh sát. Trùng hợp thay, cha cô ấy là đồng nghiệp của Hứa Lâm.
Nói đến cũng lạ, thiếu nữ này là con một của gia đình. Bản thân học giỏi và xinh đẹp. Tại sao lại phải nhìn chăm chăm vào ông chú ba mươi tuổi này?
Hứa Lâm nghĩ mãi chẳng ra, đành phải vừa chống đỡ thế công của ông bà già, vừa tìm cách lân la tìm hiểu.
Trong những ngày này, Trần Hạnh và Hoàng Huệ - chị dâu Hứa Lâm thay phiên nhau đến nhà nhà Hứa Lâm thúc giục. Còn khi ở nơi làm việc thì cha cô gái là Lý Hùng cũng lôi kéo làm quen với Hứa Lâm. Khiến hắn càng lúc càng nghi ngờ, nhất quyết không đồng ý.
Thời gian càng kéo dài, Lý Hùng, Trần Hạnh và Hoàng Huệ càng tỏ ra gấp gáp vội vã. Hứa Lâm càng cảnh giác.
Hôm nay, ngay giờ tan làm, Lý Hùng đứng trước cửa phòng làm việc của Hứa Lâm. Gã tỏ vẻ thân thiết, tiến lên khoác vai với hắn: "Cậu Lâm, hôm nay vợ tôi có nấu sẵn bữa ngon ở nhà, bà ấy bảo tôi nhất định phải gọi cậu đi cùng."
Thật lòng thì Hứa Lâm không muốn đi chút nào. Nhưng mà Lý Hùng quá nhiệt tình, lại thêm quá đồng nghiệp của hắn đều đứng gần đấy mà nói thêm vào, làm hắn khó lòng mà nói nặng lời. Vậy là Hứa Lâm bị tình thế bắt buộc phải đi theo Lý Hùng về nhà.
Tới nơi, quả nhiên vợ của Lý Hùng đã bày sẵn thức ăn và rượu ở phòng khách. Thấy gã dẫn người trở về, vợ và con gái hắn chào hỏi qua loa với Hứa Lâm, rồi kéo nhau vào phòng riêng, để lại không gian cho hai người đàn ông.
Hứa Lâm cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, bèn gọi lại: "Chị dâu và em ở lại ăn chung ạ!"
Lúc này, Lý Hùng đã ngồi vào chỗ, gã phất phất tay: "Kệ hai mẹ con nó, họ ăn riêng rồi, ngồi vào đi cậu, hôm nay hai anh em mình không say không về."
Vừa nói, gã vừa lấy bình rượu ra rồi rót vào ly. "Cụng ly nào!"
Hứa Lâm đành phải cầm lấy ly rượu. Có vẻ như hôm nay Lý Hùng vui lắm. Gã lải nhải đủ thứ chuyện trên đời, rồi liên tục rót rượu. Bình rượu chẳng mấy chốc đã trống rỗng.
Kinh nghiệm làm cảnh sát bấy lâu nay cho Hứa Lâm biết buổi tiệc rượu này có vấn đề. Hắn không dám uống nhiều nhưng Lý Hùng luôn ép sát. Rơi vào đường cùng, Hứa Lâm đành phải giả vờ say rượu, nằm bất tỉnh khi cả hai đã uống hết bình thứ hai.
Nhìn Hứa Lâm nằm gục trên bàn, khuôn mặt hắn đỏ bừng, màu sắc lan xuống tận cổ nên Lý Hùng tưởng Hứa Lâm say thật.
Tuy vậy, gã vẫn cẩn thận mà lay nhẹ người Hứa Lâm: "Cậu Lâm, cậu Lâm..."
Thấy kêu bốn năm tiếng mà Hứa Lâm không lên tiếng, gã mới yên lòng, loạng choạng đứng lên gọi vợ: "Em ơi! Em!"
Vợ gã và con gái ùa ra từ trong phòng. Tiếng vợ gã vang lên: "Cậu ta say rồi ạ?"
"Ừ, say như chết rồi. Nhanh tay lên! Kéo cậu ta vào phòng, nhớ cởi hết quần áo ra đấy!"
Lý Mỹ Lệ ngập ngừng, lộ vẻ nhút nhát: "Phải làm như vậy thật ạ?"
Vừa dứt lời, đôi mắt của Lý Hùng trở nên hung tợn.
Chát!!!
Gã tát một cái vào mặt con gái, khiến thiếu nữ ngã xuống sàn nhà, trên mặt in hẳn dấu năm ngón tay đỏ chót.
"Mày còn nói? Không phải tại cái thứ con gái mất nết như mày thì tao đâu có muối mặt cả tháng nay!"
Lý Mỹ Lệ co rúm lại vì sợ hãi, nhưng cha cô không dừng lại. Hắn gào lên, có lẽ vì nghĩ Hứa Lâm không dậy nổi, hoặc có lẽ vì quá say nên đầu óc không suy tính tới chuyện khác, thanh âm vang vọng khắp căn phòng: "Dòng cái thứ chửa hoang như mày, nếu không phải vì đứa con hoang trong bụng mày thì tao đâu có phải gồng mình tính kế kẻ khác. Sao? Bây giờ lại tỏ ra mình là người tốt à?"
Gã một bên nói, một bên lại lấy chân đạp lên vai của Lý Mỹ Lệ. Dấu chân in rõ trên chiếc áo sơ mi trắng. Vợ gã thấy gã đánh con gái, tuy cũng sợ nhưng vẫn cố ôm lấy gã để can ngăn.
"Ông ơi, ông ơi, ông tha cho con nó, tôi với nó đi làm liền, tôi với nó đi làm liền."
Lý Hùng nghe thấy. Gã vùng ra, khoát khỏi sự kềm kẹp của vợ. Gã loạng loạng hai chân, khó khăn lắm mới đứng vững.
Lúc này, cơn tức trong người gã đã đạt đến đỉnh. Gã quay phắt lại, cho vợ một liên hoàn tát.
Chát! Chát! Chát! Chát!
Sau khi dùng hết sức đánh xong khoảng hai mươi cái tát, gã mới nguôi giận một ít. Nhìn về phía Hứa Lâm, gã gằn giọng: "Đem cậu ta vào phòng! Nếu có sai sót thì hai người biết tay tôi!" Nói đoạn, gã tập tễnh hướng về phía phòng ngủ.
Thấy chồng đã khuất bóng, vợ gã mới lồm cồm bò dậy kéo con gái lên. Hai mẹ con ôm nhau mà nước mắt như mưa, hai bên má đều sưng đỏ.