Nếu đã quyết định về quê thì cũng nên nhanh chóng giải quyết những chuyện lặt vặt trong nhà. Lông thỏ, cá khô, rau ngâm, lạp xưởng, thịt hong khói... những thứ này phải chuẩn bị sẵn sàng. Từ khi quốc gia ban lệnh cấm buôn bán, những người có tiền mà không có phiếu định mức cũng không mua được hàng. Chợ đen mọc lên ở khắp nơi. Hai vợ chồng Lý Cường móc nối được với quản lí chợ đen trong thành phố, mỗi năm giao hàng hai lần. Nghe nói bên đó có chính quyền chống lưng nên vô cùng an toàn. Như vậy đỡ hơn là hai người bọn họ bày quán ngoài đường hoặc bán lẻ. Tuy kiếm ít hơn một chút, lại không cần lo lắng bị dân binh hay cảnh sát sờ gáy. Thật là vẹn cả đôi đàng.
Hôm sau, cả nhà ăn sáng tương đối sớm. Mạc Lệ Quyên nấu một nồi cháo thịt bằm, xào thêm một dĩa rau muống, khiến cho cả phòng khách tràn đầy mùi thơm của thức ăn. Tuy đã lâu chưa có mưa, nhưng vì bọn họ có giếng nước lại siêng năng tới nước cho vườn rau nên nhìn chung tất cả đều phát triển tươi tốt.
Lý Cường gắp một đũa rau cho cô vợ nhỏ. Mạc Lệ Quyên cười cười, cũng gắp cho anh một đũa rau. Không ai lên tiếng nói gì, bầu không khí lại như tràn đầy bong bóng màu hồng.
Mạc Đình Sơn nhìn thấy vậy liền bĩu môi. Cậu nhóc này năm nay đã mười bốn tuổi. Mấy năm nay thường bị anh hai chị hai cho ăn cơm chó, cậu đã khá quen rồi.
Cô bé Mạc Lệ Vân năm nay cũng đã mười một tuổi, ngồi đối diện anh ba. Gien của nhà họ Mạc rất tốt, cô nhóc cũng giống như anh chị, phát dục rất sớm, bây giờ trông qua như thiếu nữ mười lăm. Khác với người anh trai còn tính trẻ con của mình, Lệ Vân càng lớn càng thục nữ, nét dịu dàng được toả ra từ bên trong linh hồn cô, khiến người càng nhìn càng thấy thoải mái.
Thành viên cuối cùng của gia đình là cô nhóc Mạc Lệ San, năm nay lên bảy. Đối lập với Lệ Vân, cô bé này như một đứa con trai, cả ngày tinh nghịch như một chú khỉ quậy, làm Mạc Lệ Quyên rất đau đầu. Mấy năm nay cuộc sống của gia đình dần ổn định, lại có mấy anh chị đua nhau nuông chiều nên cô bé không biết sợ là gì. Cũng may, cô nhóc nhỏ chỉ nghịch ngợm chứ không hư đốn.
Mọi người đang ăn đến một nữa thì thấy Hứa Lâm đi bộ từ cổng vào. Lý Cường liếc mắt nhìn bộ dạng quen thuộc của hắn cũng không thấy lạ. Anh mở miệng nói: "Anh ghé qua nhà bếp lấy bát đũa lên ăn sáng chung luôn."
Vậy là Hứa Lâm đi một mạch vô bếp, tự nhiên như nhà của mình, cầm lấy chiếc bát sạch và muỗng đũa rồi kéo ghế ngồi cạnh Mạc Đình Sơn.
Lý Cường múc cho hắn một bát cháo. "Hai bác lại giục anh cưới vợ à?" Từ lần đó đi săn, bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều nên nói chuyện cũng thoải mái hơn. Cứ sáng nào thấy Hứa Lâm lủi thủi đi qua thì ai cũng hiểu là hắn bị ông bà già phàn nàn rồi.
Hứa Lâm thở dài, vừa húp một muỗng cháo, vừa lắc lắc đầu.
Lý Cường xem là biết có chuyện rồi. Nói thật, Hứa Lâm xem như quái thai ở cái khu này. Hắn ta đã ba mươi tuổi mà chẳng chịu lấy vợ sinh con trong khi những kẻ khác bằng tuổi đã lên chức ông chức bà rồi. Mỗi lần có ai hỏi đến thì hắn chỉ bảo là chưa tìm được người thích hợp. Nói chung khiến cha mẹ già của hắn rầu thúi ruột.
Lần này cứ tưởng như những lần khác, nhưng xem ra biểu cảm của Hứa Lâm thì không phải? Trong nhất thời, hai bốn sáu tám mười con mắt nhìn chằm chằm hắn. Tất cả đều tò mò.
Hứa Lâm thấy vậy, gương mặt già có chút chịu không nổi, hơi ngượng ngùng. "Lần này ông bà quyết tâm, giấu tôi nhờ người mai mối."
Nha? Mắt Mạc Lệ Quyên sáng lên: "Ý là thành?"
Hứa Lâm xua xua tay: "Không, không phải, không có!" Nói đoạn, hắn còn cẩn thận liếc qua một bên, có điều chẳng ai gặp được. Thấy ai đó chỉ tò mò nhìn mình, tuyệt nhiên chẳng có ý gì khác, trong lòng hắn hơi thất vọng, càng nhiều hơn là buồn rầu.
Tính tình Mạc Đình Sơn có chút hấp tấp, thấy Hứa Lâm mãi chẳng nói ra đầu đuôi liền nóng nảy. "Vậy làm sao nha?"
Biểu cảm trên mặt Hứa Lâm lập tức trở nên khó xử, kiểu một lời khó nói hết. Hắn nhăn nhó mãi mới nặn ra một câu: "Quan trọng là người làm mai..."
"Ai nha?" Cả đám đồng thanh.
Hứa Lâm vùi đầu xuống chuẩn bị húp cháo, mồm miệng lại rõ ràng phun ra hai chữ: "Trần Hạnh."
"Gì?"
"Hả?"
"Hả?"
Cả đám choáng váng! Trần Hạnh là ai nha? Cô ta là nữ côn đồ phiên bản đời thật, mấy năm nay thường xuyên quấy rầy gia đình Vệ Quốc Vệ Gia, khi dễ nhà bên kia chỉ có người già và trẻ nhỏ. Cuối cùng, Mạc Lệ Quyên xem không được mới đánh cho vài lần, tới một lần đánh một lần, cô ta mới ngừng nghỉ. Nói tóm lại, Trần Hạnh là ả đàn bà ham ăn biếng làm, hạnh kiểm xấu. Tìm người như vậy làm mai thì quá là bất ổn.
Giữa mày của Mạc Lệ Quyên nhăn lại đến mức có thể kẹp chết con muỗi: "Hai bác không biết con người của Trần Hạnh sau?"
Nói đến đây, Hứa Lâm càng buồn bực: "Biết, nhưng chị dâu tôi lại nhảy ra bảo đảm với hai người họ lần này không sai."