Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 30: Gửi Lời Thương Qua Nụ Hôn Đầy Bá Đạo




Tranh thủ lúc chồng đi nấu nước, Mạc Lệ Quyên vào không gian, tiến tới kho hàng. Cô muốn tìm thuốc hạ sốt. Lúc trước cô mua đủ loại: có thuốc ho, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu chảy, thuốc dị ứng, thuốc tiêu, thuốc giảm đau và thuốc sổ mũi. Bởi vì có giấy xác nhận di dời nên phía nhà thuốc thông cảm, bán cho cô không ít. Tìm một hồi mới thấy được vỉ thuốc hạ sốt, nó nằm lẫn trong đống thuốc, bên trên dán rõ tên, công dụng và liều dùng. Mạc Lệ Quyên thở dài, cầm vỉ thuốc mang ra. Bên ngoài, nước cũng vừa sôi tới. Lý Cường để riêng một cốc nước nóng, phần còn lại đều pha thành nước ấm. Hiện đang dùng nó lau mình cho cậu em vợ. Đình Sơn sốt ly bì, tuy vậy, cậu vẫn còn một chút ít thức, nặng nhọc phối hợp với anh rễ. Lúc này trông cậu nhóc ngoan ngoãn khiến mọi người đau lòng, đâu còn cái dáng vẻ nhảy nhót khoẻ mạnh thường ngày. Lau xong, Mạc Lệ Quyên lấy thuốc cho em trai uống. Cậu nhóc gắng gượng, sau khi thuốc xuống bao tử liền nhắm lại đôi mắt, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Lý Cường lại bận rộn dọn dẹp những đồ vật bị bày bừa. Mạc Lệ Quyên sờ sờ đầu em trai, không biết có phải cô bị ảo giác hay không, dường như nhiệt độ cơ thể Đình Sơn hạ thấp một chút.

Tiếc là chỉ có một chút, có lẽ vì thời gian quá ngắn.

Cô đắp chăn cho em trai, sau đó cầm vỉ thuốc, lấy ra hai viên, cầm chúng trong tay rồi bước vội ra cửa.

Phòng của Lệ Vân, Lệ San đóng kín, bên trong không có âm thanh, chắc là hai cô nàng đã ngủ rồi.

Mạc Lệ Quyên lướt qua, cô không dừng lại mà mở ra cánh cửa gỗ nơi cổng. Ngước mắt nhìn, quả nhiên đèn nhà hàng xóm đang sáng.

Cô tăng tốc, bước chân như bay.

Khoảng cách hai nhà quá gần, chỉ trong chốc lát mà Mạc Lệ Quyên đã đến nhà của bà Mai.

Ngoài phòng khách, còn có hai căn phòng khác được mở cửa.

Nhờ vào bóng người để xác định nơi cần đến, cô tiến vào phòng của anh em Vệ Quốc Vệ Gia.

Bên trong phòng, ông Thụ và bà Mai đang lai mình cho Vệ Quốc, cậu nhóc Vệ Gia thì vô cùng lo lắng mà ngồi gần đó.

Cả ba đều ngạc nhiên khi giờ này lại có khách ghé thăm. Không đợi hai ông bà lão nói gì, Mạc Lệ Quyên đã lên tiếng trước: "Em trai cháu vừa bị sốt, may cháu có chuẩn bị thuốc từ trước nên nó đã đỡ rồi, cháu nghĩ Vệ Quốc cũng rơi xuống nước nên mang thuốc sang, cháu không biết mọi người có cần không?"

Vừa nói, cô vừa đặt hai viên thuốc lên trên bàn.

Nghe hết câu, bà Mai rất kích động: "Cần chứ! Cần chứ!"

Bà vội vã cầm lấy hai viên thuốc, hỏi: "Uống một lần hai viên à cháu?"

Mạc Lệ Quyên lắc đầu: "Một viên là đủ rồi ạ, cháu cầm hai viên để hờ, nếu mà vẫn không hết sốt thì lại uống thêm một viên!"

Đây là lời dặn của bác sĩ, ông còn nói nếu mà uống hai viên rồi vẫn không hạ sốt thì phải đi bệnh viện. Điều này không cần nói ra, mọi người ngầm hiểu. Nói ra thì sợ không may mắn.

Phải biết rằng, bây giờ đi bệnh viện không phải là chuyện dễ dàng khi mà phương tiện giao thông lại là chiếc xe bò. Trời cũng đã khuya, chưa chắc chủ chiếc xe đồng ý dắt con bò thân yêu ra làm việc. Hơn nữa, nếu gặp được chủ xe là người tốt, thì chuyện tiền viện phí cũng là một vấn đề. Bởi vậy, thời này, nếu không phải bệnh rất nặng thì mọi người đều không muốn đến bệnh viện. Đa số là nhịn nhịn, rồi cầu mong số phận may mắn để cơ thể có thể nhịn qua cơn bệnh.

Ông Thụ cầm lấy cốc nước đưa cho Vệ Quốc, cậu nhóc sốt còn cao hơn Đình Sơn, cả khuôn mặt như đang cháy.

Cậu bé cũng ỉu xìu, ráng nuốt một ngụm nước rồi uống thuốc. Vị đắng lan toả từ đầu lưỡi.

Cả căn phòng đều mang hy vọng mà nhìn cậu.

Mạc Lệ Quyên thấy người bệnh đã uống thuốc thì yên tâm. Cô đứng dậy muốn về. Nếu không phải đoán được cậu bé cũng sẽ bị sốt, cô sẽ không ra khỏi nhà khuya như thế.

Bà Mai nắm chặt tay của Mạc Lệ Quyên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của bà đã nhuộm màu hồng: "Bà cảm ơn cháu nhiều lắm!"

Mạc Lệ Quyên định nói không có gì thì ông Thụ lên tiếng: "Cảm ơn các cháu! Đáng lý ra lúc chiều chúng ta đã sang cảm ơn Đình Sơn, nhưng ngặt nổi thằng nhóc Vệ Quốc nó bị bệnh..."

"Dạ không có gì đâu bác, hàng xóm với nhau không à!"

Thấy ông bà còn muốn nói gì, cô lại lên tiếng: "Thôi cũng khuya rồi, cháu xin phép mọi người cháu về trước ạ!"

Thấy thiếu nữ thật sự không muốn kể công, ông Thụ bà Mai đành dừng lại câu chuyện, đứng dậy tiễn cô.

Ngoài sân, dưới ánh đèn dầu le lói, có bóng dáng cao lớn đứng đợi đã lâu.

Mạc Lệ Quyên không bất ngờ lắm. Người con trai này lúc nào cũng bận lòng về cô. Sở thích của anh là lẳng lặng đứng ở phía sau lưng chăm sóc và chở che cho vợ.

Nghĩ vậy, chân của cô tăng tốc lên một chút.

Ông Thụ bà Mai thấy Lý Cường đến đón liền an tâm mà dừng bước.

"Sao rồi em?"

"Vệ Quốc đỡ hơn một chút rồi ạ."

Có lẽ là thuốc hay, hoặc cũng có lẽ là sức đề kháng của bọn nhỏ cao, nên chỉ sau khi uống thuốc mười phút, cơn sốt dần biến mất.

Mạc Lệ Quyên đã thấm mệt, hôm nay cảm xúc của cô dao động quá lớn, lại thêm bận rộn chăm sóc Đình Sơn, cơ thể đã có chút chịu không nổi.

Về đến nhà, rửa mặt sơ qua, Mạc Lệ Quyên liền ngã người xuống giường mà ngủ.

Mông lung trong giấc mơ, dường như cô nghe thấy tiếng chồng thở dài. Tiếng thở dài thật phức tạp, như có chút tiếc thương, lại có chút muộn phiền.

Không phân biệt rõ là mộng hay là hiện thực, có bàn tay to chai sờn rắn rỏi đã xoa bóp khắp người cô, từng chút từng chút xua tan sự mệt mỏi rã rời.

Mạc Lệ Quyên ngủ say cho đến sáng. Nhìn từng tia nắng ban mai, cô hơi hoảng hốt.

Bên ngoài còn vương chút sương lạnh đầu ngày, cái lạnh khiến cô giật rùng mình, đầu óc dần tỉnh táo.

Chết rồi! Đêm qua cô đã quên thức dậy xem em trai đã lui sốt chưa.

Mạc Lệ Quyên bật dậy, muốn lao ra khỏi phòng. Chính lúc này, một bàn tay to đã nắm lấy tay cô. Dường như chủ nhân của nó biết cô đang lo lắng điều gì.

"Không cần vội, Đình Sơn đã hạ sốt từ đêm hôm qua rồi."

"Thật ạ? Em ngủ quên mất..."

"Tầm hai giờ khuya anh có qua xem, nhiệt độ cơ thể của cậu ấy đã hạ xuống mức bình thường!"

Nghe chồng nói vậy, Mạc Lệ Quyên an lòng, không hoảng hốt. Tĩnh tâm lại, cô mới phát hiện cả cơ thể mình không có chút mệt mỏi nào. Cô nhớ đến giấc mơ tối qua.

"Hôm qua anh giúp em xoa bóp cơ thể ạ?"

"Ừm! Tại anh thấy em rất mệt."

"Em, em cảm ơn ạ." Cô hơi ngượng ngùng. Xoa bóp gì đó, tưởng tượng bàn tay của anh di chuyển khắp cơ thể, cô...

Cô cảm thấy có lẽ đến lượt mình bị sốt rồi!

Nhưng câu cảm ơn của người thiếu nữ đã khiến cho chàng trai không vui. Nếu cô nhìn thẳng sẽ thấy, đôi mắt anh bỗng trở nên tối tăm, như hai hố đen sâu thẳm.

"Em!" Lý Cường gọi vợ.

"Dạ..." Mạc Lệ Quyên ngẩn đầu lên.

Và đáp lại cô chính là một nụ hôn dài, một tay anh ôm chiếc eo nhỏ của vợ, một tay khác của anh lại bá đạo mà đỡ phần ót của cô mà hung hăng hôn xuống.

Không có bất kì ai dạy bảo, vậy mà anh có thể chuẩn xác tìm đến chiếc môi căng mọng kia, dùng đầu lưỡi tách ra hàm răng trắng của người đối diện, sau đó làm càn mà quấy phá.

Thế công mãnh liệt khiến thành trì của ai đó tan tành vỡ vụn, hận không thể lập tức đầu hàng.

Hơi thở của Mạc Lệ Quyên trở nên không xong, nguồn dưỡng khí dần bị đối phương cướp đoạt.

Tính ra, kiếp trước hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, với cô, nụ hôn của anh đã không thể càng quen thuộc hơn.

Cô dễ dàng nhận ra sự khó chịu thông qua nụ hôn này.

Cô hơi chút cựa quậy, anh liền dùng tay cố định đầu cô, không cho vợ có khả năng trốn thoát.

Cơ thể Mạc Lệ Quyên xụi lơ, mềm nhũn. Cô như tan chảy ra. Dù vậy, anh cũng không buông tha mà siết chặt cô vào lòng.

Không biết qua bao lâu, tưởng chừng như Mạc Lệ Quyên sẽ bị chết vì thiếu dưỡng khí, Lý Cường mới như chưa thoả mãn mà dừng lại.

Anh hài lòng khi thấy người con gái mình thương trở nên động tình, hai má cô như đoá hoa đào nở rộ.

Đôi môi cô đã hơi sưng lên, anh có chút đau lòng, lại có chút thoả mãn.

Yêu thương mà sờ vào cánh môi ấy, anh bỗng siết chặt vòng tay ôm lấy cô, miệng anh kề sát vào tai cô, thỏ thẻ bằng cái giọng khàn khàn đầy gợi cảm: "Đừng cảm ơn anh, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy em xem anh là người ngoài!"

Nói thật, lúc này tâm hồn Mạc Lệ Quyên như đang ở trên chín tầng mây rồi, tâm trí đâu mà để ý anh nói gì. Cả câu nói của anh như gió thoảng qua tai.

Chợt, người con trai càng siết chặt vòng tay, đôi môi anh như dán sát vào vành tai của cô. Mạc Lệ Quyên cảm nhận được bờ môi của anh chạm vào má mình, hơi tê, hơi dại.

"Hửm?"

Mạc Lệ Quyên nghe được sự uy hiếp trong giọng nói của chồng. Cô cố gắng để não mình hoạt động trở lại, cũng cố gắng nhớ ra là anh đã nói gì.

Phải mất mười giây, Lý Cường kiên nhẫn chờ đợi, chỉ có cái vòng tay vẫn siết chặt như một tín hiệu, Mạc Lệ Quyên mới nghĩ đến anh đã nói gì. Cô nói nhỏ: "Dạ."

Chàng trai mới hài lòng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, rồi Mạc Lệ Quyên đứng dậy. Lý Cường dịu dàng chỉnh lại quần áo cho vợ. Thứ mà khi nãy anh dùng sức, giờ đã có một vài nếp nhăn.

Nhìn vợ e thẹn mà xuống bếp, anh thở dài trong lòng, nhìn người anh em đang hùng dũng oai vệ kia.

Vợ anh còn quá nhỏ!

Chàng trai đếm đếm, vậy mà phải chờ đến tận bốn năm. Anh có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói lời xin lỗi với người anh em của mình.

Vợ à! Em mau mau lớn lên nha!