Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 106: Xa Mặt Lại Chẳng Cách Lòng




Nửa năm này không một lần gọi điện, không một lá thư, có thể nói là bặt vô âm tín.

Chủ nhật, trong không gian, Mạc Lệ Quyên và Lệ Vân Lệ San đang gặt đám lúa chín. Hai mẫu ruộng được nhuộm màu vàng ươm. Thỉnh thoảng có chút gió thổi đến khiến nhánh đòng đòng, vốn đã nặng trĩu còn oằn mình đong đưa một cách cực nhọc.

Bên bờ, trong chiếc chuồng gỗ thứ hai, anh em Bảo Dương Bảo Nghi đùa giỡn với nhau ầm ĩ. Chúng i i a a nói mãi thứ ngôn ngữ mà trẻ con mới hiểu được.

Đến khi ba chị em Mạc Lệ Quyên gặt hết một mẫu ruộng, chuẩn bị sang mẫu thứ hai thì thấy anh em Lý Cường vào không gian.

À, hai người này vẫn còn làm trợ lý cho Mạc Lệ Quyên nên có thể ra vào không gian. Nửa năm nay chẳng thấy đâu có lẽ là vì quá bận rộn cộng thêm sinh hoạt tập thể.

Lý Cường và Mạc Đình Sơn đen rất nhiều, nhưng bù lại, cả hai càng cao lớn hơn.

Họ xuống ruộng, cầm lấy lưỡi hái phụ giúp chị em Mạc Lệ Quyên. Chỉ còn có một mẫu nên năm người cắt rất nhanh, chỉ tầm một tiếng là hoàn thành.

Xong việc, Lý Cường rửa tay rồi bế Bảo Nghi Bảo Dương. Xa nhau tận nửa năm nên hai nhóc đã quên mất đây là cha chúng, có điều cả hai anh em đều không quấy khóc, chỉ dùng đôi mắt to tròn đen láy mà nhìn cha, khiến Lý Cường cảm thấy vô cùng sung sướng.

"Em định nuôi thỏ à?" Lý Cường hỏi vợ.

Mạc Lệ Quyên gật đầu: "Dạ, các mặt hàng thời trang làm từ lông thỏ rất đẹp và đắt giá."

Lý Cường cũng không nói gì thêm, nếu vợ anh muốn nuôi, anh sẽ nuôi cùng cô.

"Có lẽ vài ngày nữa sẽ có người đưa thư đến đấy, e canh mà nhận thư nhé."

"Dạ?"

"Bên trong là tiền lương của hai anh em anh đấy." Lý Cường cười cười, đã lâu rồi anh không có nộp tiền lương cho vợ, cảm thấy cks chút nhớ nhung.

"Sao hai anh em không để mà dùng?"

"Trong nơi đóng quân thì thứ gì chả có, cầm cũng chẳng có chỗ để mà tiêu. Tiền cũng không nhiều lắm, cấp bậc của anh và Đình Sơn còn thấp nên mỗi tháng chỉ có năm đồng, từ hôm nay trở đi, sau khi hoàn thành huấn luyện và chính thức nhận nhiệm vụ thì lên được mười lăm."

Cũng không cao lắm, nhưng cô biết nguồn thu vào chính của lính Đặc nhiệm không phải lương cứng mỗi tháng mà là nhờ vào tiền thưởng mỗi lần lập công.

"Hiện giờ anh và bọn nhỏ đóng quân ở đâu?"

Lý Cường nhìn Mạc Lệ Vân một cái, sau đó nói: "Là Tây Bắc."

Mạc Lệ Vân reo lên: "Là chỗ anh Lâm ạ?"

Lý Cường gật đầu một cách đầy thâm ý: "Ừ."

Mạc Lệ Vân lại hỏi: "Vậy mọi người có gặp nhau không ạ? Ý em là anh với anh Lâm á?"

Mạc Đình Sơn lắc đầu: "Bọn anh bị kéo đi huấn luyện đến sáng nay mới được thả ra đấy."

Mạc Lệ Vân nghe vậy thì có chút ủ rũ, cô im lặng xuống, sợ hỏi nữa lại khiến anh chị nghi ngờ.

Bây giờ đã là mười giờ trưa, Mạc Lệ Quyên và Lệ Vân nấu một nồi thịt kho tàu thật lớn, thêm một ít rau luộc để chấm. Đây đã là một bữa cơm thịnh soạn.

Không biết lúc huấn luyện ăn gì mà hai anh em Lý Cường án như hổ đói. Mạc Lệ Quyên nhìn mà đau lòng. Nhưng thời đại này là vậy, trừ khi ở nhà thì khác chứ nếu bước ra đường, cho dù đi đâu cũng khó mà ăn uống một cách đầy đủ được, huống hồ đây là đi làm lính.

Sau bữa cơm, Lý Cường và Mạc Đình Sơn phải ra khỏi không gian, đề phòng có người tìm rồi phát hiện không đúng.

Mấy chị em Mạc Lệ Quyên cũng vậy.

Lại qua vài ngày, người đưa thư đạp xe đến gõ cửa nhà. Thư của anh em Lý Cường đã đến rồi, kèm theo đó là thư của Hứa Lâm. Anh chàng này vẫn siêng năng mỗi tháng một phong thư, dù Lý Cường và Mạc Đình Sơn không có ở nhà. Bên trong lá thư chỉ ít ỏi vài dòng, viết những lời hỏi thăm và kể lại tình hình gần đây. Mạc Lệ Quyên cảm giác hắn đang xem nơi này là người thân, bởi vậy cô chẳng lấy làm lạ.

Hôm sau, khi Mạc Lệ Quyên đang chăm chút vườn rau ở trong sân thì bà Mai sang. À, hôm qua hai ông bà cũng nhận được thư của Vệ Quốc Vệ Gia đấy.

Vừa gặp cô, bà cũng không dong dài: "Bà định đi gửi ít đồ cho hai anh em Vệ Quốc, cháu có muốn đi cùng không?"

Mạc Lệ Quyên nghe vậy, hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.

Lý Cường và Mạc Đình Sơn có thể tự do ra vào không gian nên cần gì họ có thể vào kho hàng lấy, có điều như vậy thì ăn gì, dùng gì đều phải lén lút. Nhưng nếu cô gửi cho họ thì họ có thể quang minh chính đại đặt ở bên ngoài.

Cô hỏi: "Bà định gửi gì ạ?"

Bà Mai suy nghĩ một chút, đáp: "Bà định làm hai bộ quần áo cho anh em nó mỗi người một bộ, cũng gần đông rồi." Tới đây, bà ấy tạm dừng một chút, kề vai nói nhỏ: "Nghe nói bên chợ đen có bán một loại thịt thỏ hun khói, để được lâu lắm mà khi ăn không cần lại nấu, bà định mua gửi qua luôn."

Thỏ thì hai ông bà thường hay bắt nhưng hun khói như thế nào thì họ chẳng biết được, đành phải mua.