"Quay đầu đi!" Lý Cường gầm lên, bản thân thì mượn lực mà lao như mũi tên, thẳng về trước.
Anh lách người tránh khỏi thứ vừa bay tới, lấy đà nhảy một cái, nòng súng ngắm nay Trương Tố Nga.
"Ầm!"
"Đùng!"
Quả lựu đạn chạm vào vách hang, vang lên một tiếng thật to, lấn át cả tiếng súng của Lý Cường.
Cả hang động lập tức lung lay dữ dội. Những hạt bụi, cát và đá nhỏ từ trên đỉnh hang rớt xuống.
Đội trưởng đội lính bị sóng xung kích đẩy mạnh ra xa, quần áo trước ngực của hắn bị cháy xém.
Trong nhất thời đội trưởng đội lính vẫn chưa kịp hoàn hồn thì cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cả hang động rung lắc thật mạnh.
"Đội trưởng! Rút lui mau!"
Có tên lính vừa quát vừa tiến lên, cùng với một người khác kè vị đội trưởng này, chạy cực nhanh theo hướng ngược lại để ra ngoài.
Hang động lúc này đã không còn ổn định nữa.
Nó sắp sập!
Đến khi tất cả mọi người lao được ra ngoài, một tiếng 'ầm' khác được vang lên. Nó lớn hơn những tiếng khi nãy rất nhiều.
Ở mọi cửa hang đều được quân lính canh giữ. Thấy người ra tới, Mạc Đình Sơn lập tức chạy đến hỏi: "Anh rể tôi đâu?"
Đội trưởng đội lính nói không nên lời.
Mạc Đình Sơn tức quá, cậu tiến đến nắm lấy cổ áo của hắn ta, quát: "Tôi hỏi anh, anh rể của tôi đâu?"
Vệ Quốc Vệ Gia cũng bước lên phía trước. Những người lính khác thấy vậy liền can ngăn. Có người nhìn không được, nói: "Cậu ấy vẫn chưa ra kịp."
Mạc Đình Sơn quẳng vị đội trưởng này qua một bên. Cậu lao thẳng về phía hang động. Những người còn lại lập tức ngăn cản, bởi bên trong vẫn không ngừng sập xuống.
"Tránh ra!"
Cậu quát. Nắm đấm lao thẳng đến, đánh ngã những kẻ cản đường.
"Cậu bình tĩnh chút!"
Mạc Đình Sơn không nghe, Thái Vệ Gia, Thái Vệ Quốc càng không nghe.
Ba đứa như điên rồi.
Nhưng quân đội không thể trơ mắt nhìn ba người lao vào nguy hiểm. Ngoài đội lính đi trước thì sau lại có thêm cả năm sáu chục quân lính nữa, tất cả cùng tiến lên ngăn cản.
Mạc Đình Sơn và Vệ Quốc Vệ Gia lấy một địch mười, anh dũng vô song. Từng lớp từng lớp lính bị anh em họ đánh ngã.
Có điều, Vệ Quốc Vệ Gia không có quái lực như Mạc Đình Sơn, hai anh em họ nhanh chóng thấm mệt, sau đó bị giữ chặt lấy.
Chỉ còn một mình Mạc Đình Sơn là chiến đấu hăng hái.
Quân lính nằm la liệt trên mặt đất.
Đội trưởng đội lính nhìn Mạc Đình Sơn càng thêm kì dị, trong lòng thầm nghĩ không biết anh em nhà này ăn gì hàng ngày mà khỏe thế.
Đúng lúc này, vị chỉ huy tên là Dương Kiến Giang bước ra. Ông ấy đến đây từ lâu, thấy rõ cảnh tranh chấp của mọi người nhưng chưa từng lên tiếng.
Ông nhìn Mạc Đình Sơn, Vệ Quốc Vệ Gia bằng ánh mắt cơ trí.
"Cậu nhóc, bình tĩnh nào!"
"Cút đi! Anh của tôi ở trong đó đấy!"
Dương Kiến Giang vẫn không giận: "Bây giờ cậu vào trong cũng chẳng làm được gì, đợi một chút bên trong hết sập xuống, chúng tôi sẽ vào tìm người cùng cậu."
Thấy nấm đấm của Mạc Đình Sơn vẫn chưa dừng lại, Dương Kiến Giang vô cùng bất đắc dĩ: "Nếu cậu Cường ở đây, cậu ấy cũng chẳng mong ba người liều lĩnh như thế này."
Chỉ một câu lại khiến cho Mạc Đình Sơn cứng người. Cậu đứng đó, nắm chặt nắm đấm. Đôi mắt đỏ như máu.
"Mấy người hứa là phải tìm cho bằng được anh của tôi!"
Dương Kiến Giang gật đầu: "Tôi hứa!"
Bấy giờ, số người lính bị ba anh em Mạc Đình Sơn đánh ngã đã lên đến năm mươi. Có người vì đau quá không hài lòng mà nhỏ giọng: "Sập nhiều như vậy, ai biết còn sống hay không?"
Ở đây ai cũng tai thính mắt tinh, sao mà không nghe được.
Mạc Đình Sơn giận dữ: "Anh nói gì đó!"
Gặp Dương Kiến Giang đến, tên lính đó ỷ có dựa vào lại nghĩ Mạc Đình Sơn sợ hãi nên nói to: "Chẳng phải sao?"
Cọng dây thần kinh đại diện cho sự bình tĩnh trong đầu Mạc Đình Sơn lập tức 'rắc' một tiếng đứt đoạn.
Cậu lao về phía tên đó, dùng nắm đấm để nói chuyện. Tên kia hết hồn, nhưng vẫn cố đánh trả, có điều độ nhanh nhạy không bằng, sức mạnh càng không bằng, từ đầu đến cuối đều bị đè nặng mà đánh.
Dương Kiến Giang không lên tiếng nên chẳng ai dám bước lên đỡ.
Trong lòng mọi người ít nhiều đều cảm thấy hắn ta xứng đáng bị đánh. Ai bảo miệng lại thối như vậy chứ.
Mạc Đình Sơn đập tên kia một trận rõ đau, cuối cùng cũng phát tiết được một ít cảm xúc ở trong lòng. Lý trí của cậu cũng quay trở lại.
Trời đã gần sáng, tuyết rơi một đêm vẫn chưa chịu ngừng. Cả đoàn người đứng trong gió lạnh để chờ cứu hộ cho Lý Cường.
Trong lòng nhiều người đã vô cùng thương tiếc, họ nghĩ, có lẽ Lý Cường và Trương Tố Nga đã...
Dù họ vẫn hy vọng có kì tích xuất hiện, nhưng hang động sập lâu như vậy, ai cũng biết khả năng sống sót của họ càng lúc càng trở nên nhỏ nhé.
Đến tầm sáu giờ sáng, mọi âm thanh mới ngừng lại. Mặt đất cũng quay về bình tĩnh.
Mạc Đình Sơn, Thái Vệ Quốc và Thái Vệ Gia đứng trong nền tuyết mấy giờ đồng hồ.
Họ đang chờ thời khắc này.