Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược - Chương 8: Tên đó nha, tên!




Editor: Diệp Lam Khuê

Cuộc sống sau khi trở thành thú cưng về tính chất cũng chẳng khác gì khoảng thời gian làm vật liệu ma dược lúc trước, hằng ngày vẫn theo quá trình một ngày ba bữa cùng với giáo sư Snape, đương nhiên chủ yếu đều là sinh hoạt trong văn phòng, đôi khi may ra còn được quá giang đến lớp Độc dược để thưởng thức tình trạng thảm hại của tụi học trò —— cái này là một trong những sở thích hiện tại của Ngụy Nhiễm. Nếu vướng phải mấy hoạt động hàng tuần theo thông lệ, giáo sư Snape sẽ bỏ con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vào trong túi áo của mình, mang đến đại sảnh Hogwarts dùng bữa.

Trên thực tế, bản thân chuyện ngài giáo sư môn Độc dược lạnh lùng có một con thú cưng đã là một tin thời sự ở Hogwarts rồi, hơn nữa, biểu cảm sửng sốt không dám tin của bọn học trò từng bị ngài giáo sư giày vò thê thảm lúc nhìn thấy con dơi già(1) khủng bố đầy dầu mỡ đó đút cho thú cưng của mình ăn —— loại biểu cảm ấy làm giáo sư Snape thường xuyên bị chọc tức quá độ hài lòng hết sức, thế là, hắn đối đãi thú cưng của mình càng lúc càng dịu dàng.

“Severus, con rắn này…là thú nuôi của anh à?” Hiệu trưởng Dumbledore nhìn chằm chằm Ngụy Nhiễm từ sau cặp kính mắt nửa vầng trăng, “Tôi nhớ lần trước anh bảo nó là nguyên liệu ma dược mà?”

“Ừm, bây giờ là thú nuôi.” Giáo sư Snape lạnh lùng trả lời câu hỏi, hắn không cho rằng hắn có thêm một con thú cưng là vấn đề cần Hiệu trưởng Hogwarts quan tâm, cho nên cũng chỉ đơn giản đáp một câu, không hề định bụng giải thích.

Dumbledore hơi gật đầu, tiếp tục nhìn con rắn như cũ, mà con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vốn đang cuộn người trước mặt giáo sư Snape ngoan ngoãn ăn món bò hầm cũng cảm nhận được một ánh mắt dò xét, rất cảnh giác “trừng” lại, ngay khi cô phát hiện chủ nhân của ánh mắt đó là ông chủ Hogwarts, vị Hiệu trưởng gốc Gryffindor nhưng hoàn toàn chẳng giống Gryffindor chút nào kia, nửa người dựng thẳng liền rụt về, cái đầu bé tí cọ cọ chủ nhân của mình, không thèm để ý Dumbledore nữa.

Giỡn chơi à, một lão già giỏi nhìn thấu tư tưởng của người khác như thế, không phải là loại mà người không khéo ngụy trang như cô có thể ứng phó, cho dù bây giờ cô chỉ là một con rắn, hay cho dù có lẽ sẽ không ai sử dụng Chiết tâm bí thuật(2) lên một con rắn cũng thế…

“Xem ra,” giáo sư Sprout ngồi gần đó nuốt một miếng rau thật lớn, híp mắt cười cười, pha trò nói, “Con rắn của Severus cũng không thích thú gì Albus hết.”

Không thích? Lúc Ngụy Nhiễm nghe được câu này, đầu vẫn đang vùi trong lòng bàn tay chủ nhân, nếu như cô dám, hơn nữa còn có thể làm, thì bây giờ cô thực sự rất muốn liếc trắng mắt một cái! Không phải là cô kỳ thị, nhưng mà quý ngài Hiệu trưởng kia lợi dụng chủ nhân cô nhiều năm như vậy, sao cô còn có thể thích hắn được chứ? Ngay từ trước khi xem mấy bộ phim thì cô đã cảm thấy ông cụ râu bạc trông ôn tồn nhã nhặn ấy là một kẻ xấu chính hiệu rồi, cô thông minh thế này thì không thèm đi thích kẻ xấu đâu.

(Tiểu Lam: cảm thấy lâu lâu tư duy của Ngụy Nhiễm bị thoái hóa…=.=||)

Đối với việc thú cưng của mình không thích “con ong mật già”(3) kia, giáo sư Snape rất vui vẻ, đặc biệt kéo lấy món bánh bơ trên bàn —— không phải là hắn không trông thấy con rắn của hắn mang bộ dạng thèm nhỏ dãi nhiều lần định chuồn đi đâu nhé —— hắn kiên nhẫn cắt bánh thành từng khối nhỏ, dùng nĩa đút cho nó ăn.

Kỳ thực Ngụy Nhiễm đã mơ ước món bánh trắng trắng, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon đó từ lâu rồi, bây giờ được ăn đến trong miệng lại càng cảm thấy đây đúng là một sự hưởng thụ, cô lắc lư cái đầu bé tí, xoay về phía chủ nhân để biểu đạt sự yêu thích của cô đối với món bánh.

“Thế, con rắn này, ý tôi là thú cưng của anh, nó tên gì?” Giáo sư Sprout rõ ràng rất mê con rắn Ngụy Nhiễm biết làm nũng với chủ nhân, mặc dù trên thực tế thì chẳng có người nào chịu hoan nghênh mấy con rắn cả, ngoại trừ nhà Slytherin.

Tên? Giáo sư hơi chau mày, con rắn nhỏ trở thành thú nuôi của hắn đã một tuần, nhưng hắn đích thực chưa từng nghĩ đến chuyện thú nuôi cần một cái tên —— đúng là có khác với đám vật liệu lúc nào cũng có thể bị xử lý. Nhưng có điều, tại sao hắn phải đặt tên cho cái con rắn luôn muốn ăn vạ bên cạnh hắn cả ngày như vậy chứ?

Hắn sẽ không ngu ngốc giống những người nuôi mèo nuôi chó kia, suốt ngày ơi ới gọi thú nuôi của mình, vả lại một con rắn thì cần gì mấy cái nhãn mác đánh dấu chủ quyền —— nó là rắn độc đó, hơn nữa bây giờ hắn lấy nọc cũng không liên tục lấy triệt để, chọc tới nó, kết quả tuyệt đối là ác mộng dành cho kẻ địch của nó.

“Không có tên hả?” Giáo sư Sprout nhíu mày, không quên lấy vài miếng trái cây tươi thật to từ dĩa của mình đặt vào dĩa nhỏ trước mặt Ngụy Nhiễm, “Ừa, dù là rắn thì cũng không thể quên mấy chuyện này đâu. Ôi, Severus, nó ngoan quá đi!”

Giáo sư Snape cúi đầu nhìn con rắn của mình, sau khi giáo sư Sprout bỏ trái cây vào dĩa của nó, nó không ăn ngay mà dùng cả cơ thể lọ mọ mu bàn tay hắn, đòi hắn chú ý, đến lúc nhận thấy ánh mắt của giáo sư Snape rơi xuống người mình, nó mới ngóc đầu thè lưỡi, chọt chọt một miếng trái cây lớn.

Vừa mới cầu xin sự đồng ý của hắn sao? Giáo sư Snape cảm thấy tâm trạng bây giờ không tồi, ít ra thì con rắn của mình cũng hiểu cần phải tôn trọng chủ nhân đấy! Nghĩ tới đây, hắn gật gù, vươn tay xoa xoa đầu con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, ra hiệu rằng nó có thể ăn, xong rồi mới quay đầu nhìn về phía giáo sư Sprout, nói bằng chất giọng trầm thấp: “Được thôi, vậy tôi sẽ về cân nhắc xem sao.”

Ngụy Nhiễm lắc lắc đuôi, vui vẻ ngấu nghiến đủ loại trái cây được đặt vào dĩa cho cô —— toàn bộ đều do chủ nhân, vị giáo sư Sprout thích cái sự ngoan ngoãn của cô và cả giáo sư Trelawney rất mến cô ‘cống hiến’ ra. Đối với con người cực kỳ mê mẩn trái cây của Ngụy Nhiễm mà nói, đây đích thực là sự khen thưởng tốt vô cùng.

Chỉ có điều, nếu xét biểu hiện xuất sắc của cô trong ngày hôm nay, sau này một ngày ba bữa có khi nào sẽ được thêm ít bánh ngọt và trái cây không nhỉ? Không biết chủ nhân mình có chú ý tới chi tiết này không đây?! Chỉ ăn mỗi thịt thì không dễ giữ dáng đâu, tuy bây giờ cô là rắn, nhưng cô vẫn muốn trở thành một con rắn vừa thon thả, vừa xinh đẹp động lòng người!

Khi bữa tối kết thúc, Ngụy Nhiễm lại leo lên chuyến tàu tốc hành mang tên Snape, quay về văn phòng của ngài giáo sư môn Độc dược, sau đó cô liền trông thấy chủ nhân lấy ra một quyển sách tên « Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Thủy Thời Trung Cổ » từ trên kệ, ngồi vào ghế bắt đầu lật xem, cô chầm chậm bò sang, nhoài người lên vai giáo sư Snape, quấn quanh cổ hắn, thò đầu ra, chú ý từng cái tên trên trang giấy —— dầu gì cái tên này cũng sẽ theo cô một thời gian khá dài —— miễn là cô vẫn làm một con rắn.

Giáo sư Snape lật xem rất nhanh, đến nỗi Ngụy Nhiễm không tài nào đuổi kịp tốc độ của hắn, nhưng may mà đây chỉ là đang tìm tên chứ không phải đang học phép thuật cao thâm nào đó.

Thật ra Ngụy Nhiễm luôn hy vọng tên cô có thể nối tiếp ký ức về cuộc đời đã qua, nếu giống hệt với tên tiếng Anh của cô thì không còn gì tốt hơn, có điều bây giờ cô rõ ràng không phải là người lựa chọn —— suy cho cùng, chủ nhân của cô không hiểu Xà Ngữ, nên giữa bọn họ chẳng có biện pháp nào để cô truyền đạt mong muốn của chính mình cả.

Bỗng nhiên, Ngụy Nhiễm phát hiện giáo sư Snape lật đến một trang sách, vừa vặn có ghi chép cái tên tiếng Anh mà ‘kiếp trước’ cô thường sử dụng, cô lập tức mạnh dạn buông lỏng cái đuôi đang ôm lấy cổ hắn, ‘bụp’ một phát nhào lên mặt giấy…

Giáo sư Snape run tay một chút, sau đó liền nhìn thấy con rắn nằm dính cứng trên trang sách giới thiệu tên một nữ phù thủy bậc thầy ma dược thời Trung Cổ —— Zoey Rousseau? Ừm…Nếu đã như thế, có lẽ tên này cũng không sai.

Snape nhấc ngón tay, nhẹ nhàng nâng đầu con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lên rồi nói, “Mi tên là Zoey…”

(1) Vì phong cách ăn mặc của thầy Snape nên cô Rowling từng tả thầy trông như một con dơi già bự tổ chảng… (-.-) Thầy Snape sinh năm 1960, lúc này trong truyện mới là năm 1990, một năm trước khi Harry nhập học, vì vậy thầy mới 30 tuổi thôi, không già tí nào, sau này couple không bị lệch pha đâu nhé!

(2) Chiết tâm bí thuật: Legilimency – phép thuật thâm nhập vào đầu óc người khác, can thiệp vào trí nhớ và suy nghĩ của họ, điển hình là trong tập 5, khi Harry bị Voldermort mò vào đầu, tạo ra hình ảnh giả của Sirius để dụ thằng bé. Giáo sư Snape là một trong số hiếm những người có thể sử dụng phép này thành thạo, và càng hiếm hơn khi thầy còn là cao thủ Bế quan bí thuật, phép thuật phong bế đầu óc khỏi sự xâm nhập của người khác.

(3) ‘Con ong mật già’ = thầy Dumbledore. Ta không biết tại sao thầy D lại bị gọi là con ong già, nhưng ta thấy nhiều bộ đồng nhân HP viết vậy lắm…