Sau khi kết thúc tiết Độc Dược và hoàn tất việc dọn dẹp những dãy bàn trong phòng học, giáo sư Snape đứng lên, vừa ra tới cửa liền trông thấy thằng nhóc Draco Malfoy với mái tóc bạch kim được chải vô cùng gọn gàng đã chờ sẵn ở nơi đó tự khi nào.
“Draco?” Giáo sư Snape liếc nhìn cậu học trò Slytherin trước mắt, “Chuyện gì?”
Draco hơi nghiêng người, tránh sang một bên chừa lối cho giáo sư của nó bước ra khỏi lớp học, nói một cách rất lễ phép: “Dạ ba nói, khai giảng xong con phải nhớ đến chào thầy, nhưng mà mãi tới hôm nay con mới có tiết môn Độc Dược.”
“Ừm.” Giáo sư Snape khẽ gật đầu, lạnh nhạt đáp: “Ta đã biết.” Nói xong, hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại, cất bước định đi thẳng về văn phòng của mình.
“A, thưa thầy,” Trông thấy dáng vẻ muốn rời khỏi của giáo sư Snape, Draco bèn vội vàng nói: “Con rất thích độc dược, nhưng ở phương diện này ba con cũng không có điểm gì nổi trội lắm, cho nên con có được đến xin thầy chỉ bảo khi có câu hỏi không ạ?”
Bước chân giáo sư Snape hơi dừng lại một chút, hắn xoay người, nhìn đứa học trò thuộc Nhà hắn làm chủ nhiệm, đồng thời cũng là đứa trẻ mà cựu huynh trưởng của hắn nhờ hắn đặc biệt quan tâm, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới khẽ mở miệng, hộc ra một chữ —— “Được.”
“Còn nữa, giáo sư, ba bảo con mang quà biếu đến cho thầy ——” Draco hơi cúi người về phía trước, bày tỏ thái độ tôn kính, “Con có thể đưa nó tới văn phòng của thầy không ạ?”
Giáo sư Snape mấp máy đôi môi, gật gật đầu: “Ừm, trò có thể đến văn phòng của ta một lát.”
Nhìn cảnh tượng tà áo chùng tung bay theo bước chân nhanh chóng rời đi của ông thầy chủ nhiệm của mình, Draco thở phào nhẹ nhõm —— tại sao ba lại giao cho nó cái nhiệm vụ khó khăn như thế chớ?
Nãy giờ con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn luôn nằm ngay ngắn trên bả vai của chủ nhân mình, quan sát hắn nói chuyện với thằng bé nhà Malfoy, có điều, người đàn ông tóc dài trong ấn tượng kia thực có lòng tặng quà tới vậy sao? Không lẽ là vì âm mưu nào đó? Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiễm quyết định, nếu gia đình này quả thật có ý đồ khó lường, cô sẽ…cô sẽ… Khoan, hình như cô cũng đâu thể làm gì với một gia đình quý tộc như thế đâu ——
Khi đã về tới văn phòng của mình, giáo sư Snape bèn tiện tay cầm lấy một quyển sách rồi bắt đầu đọc, nhưng lần này hắn không hề bắt Ngụy Nhiễm học bài —— có lẽ là do có chút mệt mỏi sau tiết học Độc Dược? Nhớ đến cảnh chủ nhân của cô không ngừng đi tới đi lui, mỉa mai mấy động tác kém cỏi của tụi học trò trong suốt bài giảng, Ngụy Nhiễm cảm thấy, thực ra nếu phải làm nghề nhà giáo, có những đứa học trò kiểu như cô vẫn tốt hơn nhiều, bởi vì suy cho cùng, điều này sẽ chẳng bao giờ khiến tâm lý giáo viên có quá nhiều cảm giác mỏi mệt như thế cả.
Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiễm liền bắt đầu cọ qua cọ lại, trượt xuống vị trí đầu gối của chủ nhân mình, dựng thẳng nửa người lên, thò cái đầu bé tẹo ra ngoài, ý định nhìn xem cuốn sách bìa đen dày cộm trên tay hắn. Ế? 《Thần Chú Bảo Vệ》? Nhưng ở Hogwarts chủ nhân của cô rất an toàn mới đúng! Rốt cuộc hắn muốn đi bảo vệ ai? Ai cần được bảo vệ? …Chẳng lẽ là tên nhóc Chúa Cứu Thế?
Sực nhớ tới sự “ủy thác” lúc trước của lão già râu bạc kia, Ngụy Nhiễm chỉ đành lắc lắc đầu, tại sao ai nấy đều muốn để chủ nhân cô bảo vệ kẻ khác, song lại chưa từng nghĩ rằng thật ra chủ nhân của cô cũng là người cần được bảo vệ cơ chứ?
Giữa lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm còn đang suy nghĩ về vấn đề này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giáo sư Snape buông quyển sách, cầm con rắn vừa lăn xuống trên đùi hắn đặt lên cánh tay, cuối cùng bước nhanh đi mở cửa —— đứng ngoài cửa tất nhiên chính là người đã nói muốn đến biếu quà, Draco Malfoy.
Giáo sư Snape gật đầu thật nhẹ, cho cậu nhóc tiến vào, sau đó lạnh nhạt bảo: “Thứ năm mỗi tuần trò có thể tới văn phòng của ta học những thứ mà trò muốn biết.”
“Cảm ơn thầy, thưa giáo sư.” Draco mỉm cười trả lời một cách cực kì lễ phép, vừa nói vừa đưa ra một cái hộp không lớn lắm, “Cái này là ba chuẩn bị, ba nghĩ rằng thầy sẽ cần nó.”
Trên thực tế, giáo sư Snape không có bất cứ ý kiến gì về thứ mang danh quà biếu này cả, đối với hắn mà nói, chuyện một gia tộc như thế tặng quà thông thường chẳng bao giờ thật sự đại biểu cho ý tốt. Chẳng qua, tình huống hiện tại lại trở thành —— tên nhóc trước mắt là học sinh thuộc Nhà của hắn, đồng thời còn là đối tượng được cái vị từng là “bạn cũ” nhờ hắn trông nom mà thôi.
Thế nên, giáo sư Snape mới tiếp nhận chiếc hộp, song hắn cũng không nhìn nó nhiều thêm một cái, chỉ lập tức bỏ sang một bên, chĩa chĩa cái ghế bành ra hiệu cho Draco ngồi xuống, “Cha trò muốn ta chăm sóc trò, nhưng ta nghĩ rằng, ở Slytherin, làm một thành viên của dòng họ Malfoy, trò sẽ không đến nỗi không chăm sóc được cho chính mình chứ?”
Nghe xong câu nói của chủ nhân, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khẽ ngoẹo đầu, cái này coi như là thừa nhận trí tuệ, đầu óc và năng lực của Draco rồi hả? Hay nó chỉ là một kiểu chối đẩy trá hình đối với sự giao phó từ gia đình quý tộc bạch kim kia nhỉ?
Draco ngập ngừng dừng lại những lời nó sắp nói ra khỏi miệng, ngày hôm nay ghé thăm vốn là để vị giáo sư chủ nhiệm Nhà này có thể cho nó thêm ít “quyền lực”, giúp nó củng cố địa vị ở Slytherin —— đây là chút ý tưởng cá nhân của một đứa năm nhất mới toanh như nó mà thôi —— bởi vì dầu sao, vẫn còn rất nhiều học sinh lớp trên liên tục chỉ trỏ hành vi của nó…
Nhưng huỵch toẹt về thân phận của nó kiểu này thì, hình như việc tiếp tục nhờ vả lại biến thành biểu hiện cho sự yếu kém của nó mất rồi? Nghĩ vậy, Draco tỏ vẻ cực kì phiền muộn, xem ra, khả năng thông qua nó để thực hiện kế hoạch lôi kéo thầy chủ nhiệm của ba nó là không lớn.
Trông thấy Draco cúi đầu trước mặt hắn, giáo sư Snape bĩu môi, “Nếu đã như thế, vậy thì…” Ngài giáo sư Độc Dược nghĩ ngợi một chút, liếc nhìn chiếc đồng hồ trong văn phòng rồi lại đưa mắt sang phía Draco, nhàn nhạt nói: “Vậy thì, cùng ăn tối đi!” Coi như là đã chăm sóc luôn…
Nghe được đề nghị của chủ nhân mình, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rất muốn quăng cho hắn cái liếc mắt đầy khinh bỉ —— quyết định kiểu đó đến cùng là để chăm sóc Draco hay để tàn phá thằng bé vậy? Sợ rằng Draco căn bản không hề muốn ở lại văn phòng Độc Dược ăn tối cùng vị giáo sư Độc Dược “khủng bố” này mới đúng!
Nghe giáo sư Snape nói xong, mặt Draco rõ ràng có chút co giật, chẳng qua bởi vì nó cúi đầu, cho nên giáo sư Snape mới không phát hiện, nhưng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm trên cánh tay hắn lại nhận thấy rõ mồng một —— thực sự đúng như dự đoán, cậu thiếu niên trước mắt đến đây là có mục đích sao? Hay chỉ đơn giản vì sợ sệt? Ừm, phải cảnh giác! Cô nhớ hình như con cú trắng lớn của Draco khá thân với Spectus… Tới lúc đi móc nối quan hệ rồi!
Trong khi ba “người” vẫn còn mải mê với những suy nghĩ riêng, một con gia tinh đã mang bữa tối đến tận nơi. Hiệu suất làm việc của bầy gia tinh quả nhiên khiến người ta phải bội phục, không ngờ bọn họ lại mang đến phần ăn đủ cho cả ba người, cứ như đã biết trước Draco sẽ ở đây ăn tối vậy.
Giáo sư Snape bắt đầu thưởng thức bữa tối một cách cực kì trầm lặng, hoặc nói đúng hơn là, vừa thưởng thức bữa tối của bản thân vừa đút cho thú cưng của hắn phần thức ăn dành riêng cho động vật đặc biệt chế biến bởi nhóm gia tinh —— đối với sự “giao thiệp” tốt cỡ này của con rắn nhỏ, giáo sư Snape cũng chỉ còn cách tiếp nhận mà thôi.
Thỉnh thoảng nuốt xuống một miếng thịt bít tết nhỏ xíu được nấu chín tám phần, sau đó dúi đầu vào ly sữa uống một hớp để hỗ trợ tiêu hóa, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cảm thấy hình tượng bây giờ của cô thật sự rất giống như đang khoe khoang địa vị của chính mình —— tiện thể khiến Draco trải nghiệm một lần cái gì mới gọi là địa vị chân chính —— có thể làm ngài giáo sư Độc Dược khủng bố của Hogwarts, chủ nhiệm nhà Slytherin tự tay chăm sóc, khắp cả tòa lâu đài này, chỉ có một mình cô!
Có điều, mặc dù con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rất muốn khoe khoang, nhưng khổ nỗi Draco cứ cắm đầu vào ăn, không dám hó hé một câu, không dám ngước nhìn một cái, thực sự chẳng cho cô lĩnh hội cảm giác dưới một người trên vạn người ở nhà Slytherin được lần nào cả