Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược - Chương 22: Tụ hội ở Hogwarts (2)




Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Trong hành lang tối tăm, một con mèo và một con rắn dùng âm thanh “meo meo” “xì xì” vui vẻ trò chuyện với nhau, trao đổi về cuộc sống đã trải qua trong kỳ nghỉ hè và cả những điều thú vị mới phát hiện.

Thông qua bà Norris, Ngụy Nhiễm biết được năm nay dãy hành lang ở tầng thứ ba sẽ bị hạn chế nghiêm ngặt, nghe đâu còn làm thêm mấy phương pháp đề phòng rất chặt chẽ. Có điều, vì thầy giám thị Filch chủ nhân của bà Norris không biết phép thuật, cho nên ông ta cũng không rõ ràng tình hình chi tiết cụ thể bên trong, thậm chí việc bà Norris biết mấy thứ này cũng chỉ là nhờ nghe thấy đám nhện nhỏ bò tùm lum khắp tòa lâu đài thảo luận mà thôi.

Lúc Ngụy Nhiễm nghe xong, cô bèn nghĩ ngay rằng —— cái hành lang đó là để giữ hòn đá phép thuật chứ gì? Nhưng mà, xem ra vì thể hình rất nhỏ, cho nên đám nhền nhện mới biết tình huống bên trong một cách thực rõ ràng như thế! Không biết cô có nên đi tìm tụi nó tâm sự chuyện này một bữa ra trò hay không nữa, cô vẫn còn nhớ trong nguyên tác đã đọc trước kia có nói, chủ nhân của mình sẽ bị thương vì chính những cái bẫy xúi quẩy giăng sẵn chờ Voldemort đó.

Ôi —— đợi chút, cô nghĩ ra rồi, lúc ấy khiến chủ nhân mình bị thương chẳng phải là con chó ba đầu Fluffy kia sao? Nhớ hồi trước khi ra khỏi lâu đài chung với đám cáo nhỏ, cô còn được gặp nó đấy! Tuy rằng tính khí Fluffy nóng nảy bộp chộp, nhưng bụng dạ lại không tệ chút nào, hơn nữa nó cũng không phải là tên nhóc to xác khó ở chung lắm.

Nói như vậy, có phải là cô nên đi thắt chặt mối quan hệ với Fluffy cho sớm hay không? Đến lúc mạo hiểm cùng chủ nhân cô, chắc cũng có thể ngăn ngừa loại chuyện kia xảy ra rồi nhỉ?

Nghĩ tới đây, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bèn chầm chậm bò lên người bà Norris, thè lưỡi nói: “Norris, chúng ta cùng đi thăm những người khác trong lâu đài đi! Lâu lắm rồi mình chưa về. Đúng rồi, Fang và Fluffy dạo này thế nào? Không phải mấy bồ thường xuyên làm việc chung sao?”

“Fang thì mình đúng là hay gặp thiệt, nhưng còn về Fluffy, mình chưa thấy nó được một thời gian rồi.” Bà Norris mang theo con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, chậm rãi đi từ phòng học môn Độc dược dưới tầng hầm ra bên ngoài lâu đài, “Nghe tụi nhện nói, hình như Fluffy bị đem tới chỗ hàng lang trên tầng ba đó đó. Thế, Zoey, bây giờ bồ muốn đến thăm Fang không?”

—— Zoey, cái tên chủ nhân đặt cho cô, cũng chính là xưng hô thông dụng mà mọi thú cưng, công nhân viên động vật và dân bản địa trong lâu đài dùng để gọi cô.

Ế? Fluffy không ở đây à? Vậy… có lẽ cô chẳng cần phải đến thăm con Fang bề ngoài trông hung dữ, nhưng thực ra nhát gan kinh khủng kia nữa, “Nếu đã như thế, chúng ta đi thẳng tới chuồng cú luôn nhé? Chắc hồi nghỉ hè đi đưa bảng thành tích bọn họ cũng nghe được không ít chuyện hay ho đâu!”

“Được đó!” Bà Norris gật gù thực vui vẻ, “Ngồi vững nha!” Nói xong câu này, ngay sau khi cảm giác được con rắn nhỏ trên người mình quấn chặt hơn một chút, bà Norris liền bắt đầu cất bước, hớn hở chạy về hướng chuồng cú.

Một rắn một mèo đến nơi, được bầy cú của trường hoan nghênh nhiệt liệt, thậm chí cả bầy chuột cũng được một con cú gọi tới tham gia bữa tụ hội lớn của đoàn thể động vật trong lâu đài. Một đám động vật vốn chẳng sống hòa thuận gì, song trải qua một năm đầy nỗ lực của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, toàn bộ đều đã có thể hiểu rõ nhu cầu của đối phương và tính thiết yếu của việc giúp đỡ lẫn nhau. Thí dụ như ——

Bầy chuột dùng việc đồng ý giúp điều tra một số sự kiện xảy ra trong lâu đài để đổi lấy sự khoan dung và viện trợ từ bà Norris và đám cú mèo, cộng thêm đồng thời được chúng nó mang đi ăn đồ ngon này nọ;

Đám cú mèo cũng sẽ không tiếp tục bắt nạt bầy chuột nữa, thậm chí còn cung cấp cho chúng một ít phương tiện cần thiết —— tỷ như đem tới vài món quà vặt, đương nhiên, đối với đám cú khoái hóng chuyện này mà nói, tin tức của bầy chuột mới là nguyên nhân thỏa hiệp quan trọng nhất;

Có sự giúp đỡ của bầy chuột, công tác của bà Norris trở nên càng nhẹ nhàng thoải mái, mấy đứa học trò thích dạo đêm trong Hogwarts đã không thể chỉ phải tránh một mình bà Norris nữa, mọi dòng tộc họ nhà chuột phân bố khắp lâu đài sẽ khiến tụi nó bại lộ hoàn toàn…

Dĩ nhiên, còn có vài nhóm động vật khác trong lâu đài cũng gia nhập đoàn liên minh này, ngoại trừ việc yêu cầu lẫn nhau, ai nấy đều cảm giác được, cách sống chung như thế thực ra còn khiến cả bọn yên bụng và thoải mái hơn nhiều lắm.

“Phải công nhận, mùa hè này thiệt là thú vị!” Castro —— một con cú mèo của Hogwarts, duỗi cánh ra một chút, sau đó lười biếng nói: “Có một lần, gần như toàn bộ cú mèo tụi tôi phải đồng loạt đi đưa thư cho một nhóc sắp nhập học, há, nhìn thấy nhiều phong thư bay vèo vèo vào cái nhà đó, đúng là hay hết sức ——”

“Không lẽ mấy anh đều bay tới à?” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cuộn tròn cơ thể, nằm trên cái bụng mềm mại của bà Norris, nhìn đám cú sôi nổi gật đầu biểu thị ý kiến của mình, tò mò hỏi: “Bộ học sinh đó không trả lời thư hả?”

“Đúng thế! Lần đầu tiên chính là tôi đi đưa, kết quả người trong gia đình đó đốt thư, sau đó tụi tôi liền đi chung thêm mấy người…” Castro chớp chớp mắt, “Nhưng mà bọn họ vẫn không để ý tới. Cho nên cuối cùng chính là cả bọn hơn trăm đứa tụi tôi đồng thời lên đường luôn! Thiệt là ngoạn mục! Xung quang ngôi nhà đó đều là đồng bọn của tụi tôi, há há, tôi thực muốn trải nghiệm trò vui như thế thêm một lần nữa!”

“Castro…” Ngụy Nhiễm khẽ uốn éo cơ thể, “Đứa nhóc đó là…?” Chắc chính là vị Chúa cứu thế kia chứ gì? Sau khi hồi tưởng một chút về ký ức ban đầu, Ngụy Nhiễm bèn nghĩ đến đáp án này, có điều vì để xác nhận nên cô vẫn hỏi lại một câu.

“Á à, nói tới cái này, tôi thiệt hổng ngờ Chúa cứu thế Harry Potter vĩ đại mà tôi nghe nói từ thế hệ trước lại phải lớn lên trong thế giới Muggle, hơn nữa còn ở chỗ gia đình đáng sợ như vậy đó.” Castro vươn đôi cánh, “Thực sự là quá đáng sợ!”

(Chú thích của tác giả cho đoạn “nghe nói từ thế hệ trước”: Loài cú mèo cỡ lớn có tuổi thọ chừng 20-30. Tuổi thọ của loài cú nhỏ là 6 hoặc 7 năm. Thông qua hình ảnh trên phim, tôi nghĩ rằng cú mèo Hogwarts ở đây chính là loại nhỏ. Như vậy, lấy độ tuổi lao động khỏe mạnh để bay đi đưa thư ở 3-4 tuổi làm chuẩn, thì mấy con cú biết chuyện xảy ra 10 năm trước – lúc Vold xử nhà Potter – hẳn là cú mèo bậc cha chú.)

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thầm tiếc nuối trong lòng —— tình huống hay ho như thế, nhưng tiếc là cô không xem được! Cảnh tượng thư bay đầy trời khiến những người kia hỗn loạn chẳng ra sao, đúng là làm người ta thấy buồn cười quá cỡ! Xem ra, làm một con cú đưa thư quả nhiên là có thể trải nghiệm không ít chuyện thú vị.

“Nhắc mới nhớ, suốt mùa hè Zoey và giáo sư Độc dược của bồ rời khỏi lâu đài không xảy ra chuyện gì thú vị sao?” Bà Norris động đậy bốn chân, khều khều cái đuôi bé tẹo của Ngụy Nhiễm, dựa theo quan điểm của mèo mà nói, không phải là cô thuộc về người tên “chủ nhân” kia, mà là người tên “chủ nhân” kia thuộc về cô.

Ngụy Nhiễm lắc lắc đuôi vì sợ nhột, thè lưỡi nói: “Ài! Giáo sư Snape từ sáng tới tối đều hầm chế thuốc phép, nhưng được cái mình có cơ hội đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn, coi như bù đắp tiếc nuối cho cả mùa hè sống cô đơn.”

“Tiệc hải sải lớn? Hay đấy, kể nghe một chút đi?” Hai mắt bà Norris sáng rỡ, hình như đối với một con mèo thì cá hoặc bất cứ thứ nào gọi là “hải sản” cũng đều là một loại trông mong đặc biệt nhỉ?

Thế cho nên, trong khung cảnh đông đảo thành phần tham gia dự thính bắt đầu ảo tưởng tới thức ăn đặc cấp của cái nhà hàng nào đấy ở Hẻm Xéo, bữa tụ hội đầu tiên của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm sau khi trở về Hogwarts liền kết thúc thật viên mãn.