Mẹ tôi, Thích nữ sĩ, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vào sáng sớm và hỏi tôi dự định khi nào thì sinh con.
Tôi: “Cái gì ạ?”
Thích nữ sĩ lẩm bẩm: “Con có biết lão Vương nhiều chuyện nhà bên cạnh không? Con dâu bà ấy mới sinh được một thằng cu trắng trẻo mập mạp vào tháng trước, ngày nào cũng khoe với mẹ.”
Tôi: “……”
Tới tuổi này thì lại bắt đầu đua cháu trai cháu gái sao?
Thích nữ sĩ: “Con và tiểu Tống kết hôn cũng được nửa năm rồi còn gì? Chẳng lẽ hai đứa không muốn có con à?”
Tôi: “Vâng vâng, đúng đúng, không muốn ạ.”
Thích nữ sĩ do dự: “Không muốn thật à?”
Tôi nghĩ một lúc, sau đó chân thành đề nghị: “Mẹ, thật ra con cảm thấy tuổi của mẹ và ba cũng không lớn. Bây giờ sinh thêm đứa nữa cũng không muộn đâu!”
Thích nữ sĩ im lặng một giây, sau đó trở nên tức giận: “Con nha đầu này lại suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? Cái tật nói không lựa lời này của con mãi vẫn chưa bỏ! Không quản con, không chừng con lại muốn lên trời!”
Sau đó thì dạy cho tôi một bài học.
……
Buổi tối nằm ở trên giường, Tống tiên sinh dựa vào đầu giường gõ máy tính, tôi dựa vào vai anh, vuốt tóc.
“Em phát hiện gần đây em rụng tóc siêu nhiều.” Tôi lo lắng sốt ruột mà nói, “Tống tiên sinh, nếu sau này em bị hói thì anh có ghét em không?”
Anh thậm chí còn không thèm nhìn tôi, một tay nắm lấy tay của tôi nhét vào chăn mỏng, tay kia tiếp tục gõ bàn phím một cách linh hoạt: “Ừ, ghét bỏ.”
Tôi khó chịu mà cào nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Cho anh thêm một cơ hội nữa, anh ghét bỏ ai?”
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, nghiêng mình, đổi tay gõ phím để vuốt tóc tôi: “Mai sau, nếu em trọc thật thì anh cũng sẽ đi cạo trọc đầu. Nếu thợ cắt tóc không đủ kinh nghiệm để cạo thật sạch, anh sẽ ghét hắn.”
Tôi hài lòng.
Tôi vui vẻ.
Tôi đổi ý: “Như vậy thì lại không được, tuy đầu trọc là cách tuyệt vời nhất để kiểm tra giá trị nhan sắc của một người, nhưng anh vẫn phải để tóc.”
“Hử? Tại sao?”
“Bởi vì đầu trọc thì nhìn sẽ rất giống hòa thượng, anh không biết
‘hòa thượng cấm dục’
sao?”
Anh im lặng một lát, ngón tay chạm vào tóc tôi, xoa nhẹ vài cái, cười rộ lên: “Ừm, cấm dục.”
Tuy nhiên lại không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Tôi dựa vào cánh tay anh, chơi game một để, nghe âm thanh bàn phím không nhanh không chậm, trong lòng vô cùng bình tĩnh, bỗng nhiên ngừng chơi game, chậm rì rì mở miệng:
“Tống tiên sinh.”
Anh không thèm nhướng mắt, lười nhác hỏi: “Hở?”
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc chăn màu trắng: “Nếu, em nói là nếu, có một ngày em ngoài ý muốn chết đi, thì anh sẽ tiếp tục yêu em chứ?”
“Sẽ.”
Giọng điệu anh bình tĩnh, có vẻ cũng chưa nghe rõ tôi vấn đề tôi vừa hỏi đã thuận miệng đáp cho có lệ.
Tôi chớp chớp mắt, chọc cánh tay anh: “Vừa rồi anh có nghe rõ câu hỏi của em không đấy?”
Anh cụp mắt: “Nghe rõ, anh yêu em.”
Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhào vào lòng anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tống Lâm Đăng, trước kia, mỗi khi em nói đùa về việc mình chết thì anh vô cùng khó chịu. Nhưng hôm nay khi em nghiêm túc nói chuyện đó với anh thì anh lại không thèm quan tâm vậy?”
Anh suy nghĩ một chút, hai ngón tay đặt ở cằm tôi, cọ cọ: “Đang nghĩ xem lát nữa nên trị em như thế nào.”
Trị tôi?
Tôi nhớ tới đề tài cấm dục ban đầu, nuốt nước miếng một cái, cười xấu hổ, nằm xuống một lần nữa.
Lại ngại bản thân không đứng đắn, chống nửa người trên, cố ý sờ vào yết hầu của anh.
Anh mím môi dưới, nhìn tôi thật sâu.
Sau đó, đẩy notebook ra, bắt lấy cánh tay tôi và nhấc tôi ra khỏi chăn bông.
……
Khi thật sự ngủ say, tôi mơ mơ màng màng bị anh ôm vào trong lòng, tóc dài xõa xuống, lung tung cọ vào cổ, có chút ngứa.
Trong bóng tối, anh vươn tay vén mớ tóc rối bù trên cổ tôi, đặt ngón tay lên gáy tôi xoa nhẹ vài lần.
Từ trong cổ họng tràn ra tiếng nói rất thấp.
“Sẽ không còn tai nạn nữa.”
Tôi không nói chuyện, mặc dù vô cùng buồn ngủ, nhưng tôi vẫn cố giãy giụa, vươn tay ôm anh.
……
Tác giả có lời muốn nói: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể sẽ kết vào chương sau?