Đêm trước mẹ Lâm có nấu nhiều sườn lợn, sáng hôm sau bỏ hộp cơm bảo Lâm Thiền Yên mang theo ăn trưa.
Tối hôm qua cô không ăn cơm, buổi sáng uống sữa bò rồi ra ngoài, vừa xuống lầu thì thấy xe Tống Tích.
"Tối hôm qua sao điện thoại cứ tắt máy miết vậy?" Tống Tích đi tới ẵm cô lên xe.
"Hết pin, rồi quên mở máy." Lâm Thiền Yên tức giận nói.
"Em đang giận gì hả?" Tống Tích thận trọng hỏi.
"Không có." Lâm Thiền Yên quay đầu không nhìn anh.
Đang định nói chuyện thì điện thoại anh lại vang lên, Lâm Thiền Yên nghe tiếng chuông điện thoại chỉ thấy tức ngực, hạ cửa sổ xuống cho thông thoáng.
Anh nói vài câu xong thì cúp, sau đó quay đầu nhìn cô, "Vợ ơi, nói với em chuyện này, ngày mai anh sẽ đi Bắc Kinh gặp Bàng Hạ, một hai ngày nữa sẽ về".
Lâm Thiền Yên nghe anh bảo muốn đi Bắc Kinh thì ngồi dậy nhìn anh, đang định nói gì đó lại nghe anh nói một hai ngày nữa sẽ về bèn ngồi lại, khẽ há miệng nhưng cả buổi vẫn không nói nên lời.
"Biết rồi, anh đi đi." Cô nói.
Đến cơ quan rất nhanh, Tống Tích dừng xe ở ven đường, cô đang định xuống xe thì anh khoá cửa lại.
Cúi người vòng qua cô, cô quay đầu không nhìn, Tống Tích vẫn kiên nhẫn đuổi theo nhìn cô cười, "Sao lại giận? Anh làm sai ở đâu vẫn xin vợ chỉ rõ một chút, anh xin lỗi trước, dù có là chuyện gì cũng là anh sai rồi!"
Anh vừa hỏi vậy Lâm Thiền Yên đã tủi thân, đỏ mắt nhìn anh, Tống Tích vô cùng khẩn trương, anh cởi dây an toàn cho cô rồi ôm cô hôn mạnh một cái, "Đừng khóc, vợ đừng khóc, nói với anh đi được không."
Anh dỗ vậy ngược lại khiến Lâm Thiền Yên ngại nói anh không dậy cùng với em nên em giận, em cũng không vui khi anh cứ mãi nói chuyện điện thoại với Hứa Tuệ Sam.
Tống Tích đoán già đoán non cảm thấy có thể là không kể chuyện công ty Bàng Hạ với cô nên cô không vui, thấy cô sắp bị muộn giờ đi làm, anh bèn tận lực nói ngắn gọi tình huống bên kia cho cô, Lâm Thiền Yên ngừng khóc sau khi nghe xong, tất cả uất ức đều biến thành tủi thân thay Bàng Hạ, bạn gái của anh ấy từng đăng ảnh lên dòng thời gian, một cô gái trông rất đẹp, nhưng lại hối hôn chỉ vì chuyện này, Lâm Thiền Yên cảm thấy thật kỳ cục.
Trong lòng nghĩ sao thì nói thế, Tống Tích cười hôn cô, "Vẫn là vợ anh tốt, sao anh lại may mắn vậy chứ hả?"
Lâm Thiền Yên nín khóc mỉm cười, ôm cổ anh ôn tồn cả buổi rồi mới đi làm.
Lúc ăn cơm giữa trưa cô ăn cùng mấy đồng nghiệp thường hay mang cơm, chị Vương ở phòng cách vách luôn là người nhiệt tình, thấy mọi người đem đồ ăn theo liền duỗi tay gắp món trong hộp cơm của người khác mà không hỏi ý ai.
Lâm Thiền Yên ghét nhất hành vi như vậy, cô không thích người khác ăn đồ trong chén cô, nếu thích thật, cô không ăn cho chị ấy hết cũng được, nhưng gắp đồ ăn từ trong chén mình thì cô thấy rất khó chịu, cô liền không động đũa nữa sau khi chị Vương gắp hai miếng.
Đây chỉ là sự kỳ cục của cá nhân cô, tuy trong lòng không vui nhưng cũng không để lộ ra mặt, vẫn cười nói với mọi người như cũ, ai ngờ chị Vương thấy cô không ăn thì lại trở mặt, nói cô giả tạo bủn xỉn gì đó, phát cáu xong thì xoay người đi, khiến cục diện rất xấu hổ.
Ở cơ quan Lâm Thiền Yên không thể nói là có nhân duyên tốt bao nhiêu, nhưng trước nay vẫn chưa từng náo loạn không vui với ai, vừa bị thế thật sự thấy hơi xấu hổ, Từ Lâm lại xin nghỉ, cả văn phòng chỉ còn mình cô, lúc tan tầm thì gặp được chị Vương ở cửa, đối phương có trừng cô một cái, kéo tay những người khác bỏ đi.
Cô gọi điện thoại cho Tống Tích, anh đang ở nhà.
Lâm Thiền Yên ngồi trên đùi anh kể anh nghe việc này, Tống Tích cười bảo cô tính trẻ con, đừng so đo với loại người đó.
Vốn dĩ trong lòng cô có chuyện buồn phiền, thấy anh như người không liên quan chê cười cô ấu trĩ, nước mắt to bằng hạt đậu liền tuôn rơi, nói một hơi ra những gì không hài lòng về anh, lúc này Tống Tích mới hiểu cô tức giận vì điều gì, vội vàng ôm cô dỗ.
"Thực xin lỗi vợ, anh sai rồi, thật sự sai rồi. Anh sợ làm ồn đến em nên mới ra ngoài, ai mà ngờ chuyện sẽ như thế, thời gian nói chuyện có chút lâu. Bé cưng đừng giận nha, người nhà chúng ta rất thích em, ngày nào bọn họ cũng dặn anh phải đối xử tốt với em giữ chặt em, sợ em ghét bỏ anh không cần anh nữa, sao có thể cam lòng chê cười em chứ. Anh bảo đảm, tương lai nhất định sẽ không vậy nữa, sau này thời gian nhà ta thức dậy sẽ do em quyết định, em không cho anh dậy thì anh sẽ kiên quyết không dậy, cho dù có động đất cũng không dậy."
Lâm Thiền Yên trông vẫn còn hờn dỗi, Tống Tích lại kiên nhẫn nói với cô mấy năm nay Bàng Hạ đối xử với anh rất tốt, có cơ hội kiếm tiền luôn nhớ tới anh, giờ cũng không thể không giúp cậu ấy.
"Em là người không lương tâm vậy sao? Em biết anh ấy là anh em của anh, dù anh ấy chưa từng giúp anh thì anh cũng nên giúp anh ấy, em sẽ không tức giận chỉ vì chuyện đó, em là vì, là vì..." Lâm Thiền Yên là vì cả buổi cũng không nói ra được.
"Là vì hy vọng anh có thể thương em nhiều hơn có phải không? Anh biết rồi, vợ giận là đúng, anh xin lỗi, đừng giận nữa được không." Tống Tích cầm khăn giấy lau mặt cho cô, rồi ôm chặt cô sờ đầu cô một cái.
"Anh có cảm thấy em rất ngang ngược rất không hiểu chuyện không?" Một lúc lâu sau, Lâm Thiền Yên bình tĩnh lại hỏi anh.
"Không đâu, anh thích dáng vẻ em không thể rời xa anh." Tống Tích hôn cô.
"Xí, ai không thể rời xa anh chứ." Lâm Thiền Yên xoay đầu không cho anh hôn.
"Anh, anh không thể rời xa em." Tống Tích nói.