Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 3




Trong Đường gia thôn có ba thế gia vọng tộc: Đường, Trương, Tạ, cũng có quan hệ thông gia với nhau. Trương Thanh Trúc và Đường Hà từ nhỏ lớn lên cùng nhau, khi còn bé hay bị bề trên trêu ghẹo, sau hai người dần dần lớn lên, người hai nhà nói gần nói xa, có ý tứ kết làm thông gia. Ban đầu Đường Lý thị nghĩ đến Đường Hà qua năm nay đã mười tám tuổi rồi, nên thu xếp lo liệu hôn sự cho hai người, cũng coi như hiểu rõ nỗi lòng của nàng. Trương gia không nói tiếng nào, liền quyết định hôn sự với Tuyết Mai nhà Tạ lão đầu ở đầu thôn Tây, rất nhanh mà lo liệu việc cưới xin.

Tuy trước đây chỉ nói miệng với Trương gia, chưa từng đưa lễ vật đến dạm ngõ, nhưng trong thôn đều biết người hai nhà có ý tứ. Sau khi Thanh Trúc bày rượu cưới thê tử, ánh mắt người trong thôn nhìn Tiểu Hà thật không tốt, sau lưng chỉ trỏ, nói chuyện phiếm với nhau, nói thân thể Đường Hà không tốt, nếu không Trương gia sao lại đổi cưới nữ nhân nhà khác?

Đường Lý thị trong lòng không thoải mái, lại sợ vỡ lở ra ảnh hưởng đến danh dự khuê nữ nhà mình, sau lại thấy trên mặt Đường Hà không có gì bất thường, liền cố kiềm chế tức giận, một lòng suy xét cho khuê nữ một nhà tốt hơn. Ai biết đâu mấy ngày sau, khuê nữ té rớt xuống khe núi, Đường Lý thị suy đoán khuê nữ trong lòng khó chịu, tinh thần dao động nên mới bị thương, lập tức càng hận Trương gia hơn.

“Sau này Trương gia có tìm đến của nhờ giúp đỡ, đều cự tuyệt hết.” Đường lão quanh năm suốt tháng đều bận việc nhà, những đối với Trương gia, bởi vì muốn lấy lòng thông gia tương lai, cơ hồ là có bận rộn đến mấy cũng giúp. Thật ra thì Trương gia không quá tốt, chẳng qua nhìn Thanh Trúc là người trung thực, hơn nữa nghĩa đến hai nhà ở cùng thôn, sau này Tiểu Hà có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cuộc sống có thể hài lòng một chút. Bây giờ nhìn Trương gia diễn kịch, Tiểu Hà không gả đi được, ngược lại là chuyện tốt.

“Cha, nếu không con đi giáo huấn Thanh Trúc một chút?” Đại Sơn hỏi. “Thanh Trúc không lớn bằng con, con nhất định đánh hắn nằm sấp.”

“Đúng! Con trợ thủ cho đại ca.” Tiểu Sơn phụ họa nói.

“Đừng có kiếm chuyện.” Đường lão quát nhi tử, “Cãi nhau ầm ĩ, khó coi không phải là Tiểu Hà? Sau này tránh đi, không đi hướng đó là được.”

“Trương gia chính là không có tình nghĩa.” Đường Lý thị vẫn tức giận bất bình, mẹ Thanh Trúc trước kia thấy bà là khen Tiểu Hà chững chạc, giỏi giang, còn nói không thích các cô nương nhà khác! “Trương gia làm bộ, mưu đồ chính là tiền của Tuyết Mai, người trong thôn đều nói Tuyết Mai làm nhà hoàn nhà giàu ở trấn trên, góp được hai mươi lượng bạc cho mình làm đồ cưới, hừ, mắt nhìn nông cạn, vì hạt vừng mà ném hạt dưa hấu, đừng nói là hai mươi lượng, chính là gấp đôi cũng có, bốn mươi hai đồ sính lễ, lão Đường gia ta không tiếc cho khuê nữ”!

“Tốt lắm, chuyện Trương gia sau này không cho phép ai nhắc lại.” Đường lão lên tiếng tổng kết, “Các con chú ý giúp mẹ các con, chọn cho Tiểu Hà một gia đình trong sạch”.

Người một nhà ăn xong bữa sáng của mình, tản đi làm việc, không đề cập tới chuyện đó nữa.

Đường Đại Sơn và Đường Tống thị ra sông vớt ‘lan dạ hương’ và ‘lục bình’ cho cá ăn. Đường Tống thị rõ ràng không yên lòng, mấy phen do dự, cuối cùng mở miệng: “Đại Sơn, hôm nay mẹ nói cho tiểu cô bốn mươi hai đồ sính lễ, chúng ta có nhiều bạc như vậy không?”

“Ta không biết, bạc kiếm được trong nhà đều do mẹ quản mà.” Đường Đại Sơn dừng việc trong tay lại, lau mồ hôi trên mặt, “Sao nàng lại hỏi cái này, nàng không quản gia, ngày thường nàng ăn uống không tốt sao?”

“Cái này làm sao mà đủ!” Đường Tống thị nóng nảy, “Chàng thật ngốc, chàng là Đại nhi, gia sản trong nhà này, phân nửa nên thuộc về chàng, cha mẹ thật muốn cho tiểu cô bốn mươi hai, không chừng trong nhà trống rỗng, không chừng Đại nhi chàng cái gì cũng không có!” Bốn mươi hai! Trong thôn có bốn mươi hai sợ không đến mười hộ, so với họ hàng nhà lão Đường không chừng còn nhiều hơn gấp đôi!

“Chàng chỉ đoán mò, lén nói cho chàng biết, chúng ta không chỉ có bốn mươi hai, chàng xem, chúng ta một năm hai mùa trồng lúa, trong ruộng thì trồng rau dưa, trái cây, ao nuôi cá, còn có củ sen, mùa đông thì có nấm, chăn nuôi súc vật, những thứ này bán được bạc đều để dành, để dành cơ hồ đến mười năm rồi, trừ lúc cưới, phải bỏ tiền ra mua sính lễ và tiền thưởng cưới là tốn kém nhất, những cái khác gần như không tốn gì.”

“Nói không phải là nói như vậy, cha mẹ chính là thiên vị tiểu cô”. Đường Tống thị càng nghĩ càng không cam lòng, “Thiên vị nhưng không đến mức này chứ, tiểu cô dù gì cũng gả ra ngoài, làm dâu nhà khác, đến lúc đó bốn mươi hai đồ sính lễ không phải sẽ thuộc về nhà khác sao?”

“Câm miệng!” Đường Đại sơn lớn tiếng quát, “Tiểu Hà họ Đường, gia sản Đường gia có một phần của muội ấy, huống chi quản gia chính là cha mẹ, cha mẹ muốn cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.”

“Không phải ta để ý cái này, chàng thử hỏi xem mười dặm tám thôn, nữ tử nhà ai mà không xuất giá tòng phu (lấy chồng theo chồng), gả đi chính là người của nhà người ta, đã chết cũng phải vào phần mộ tổ tiên nhà người ta”. Bình thường Đường Đại Sơn quát một tiếng Đường Tống thị sẽ im miệng, nhưng hôm này bị bốn mươi hai đồ sính lễ kích thích, từ đầu đến cuối không cam lòng, “Cho đến bây giờ, chỉ nghe nói cô nãi nãi vụng trộm trợ cấp nhà mẹ đẻ, chứ chưa nghe nói ai từ nhà mẹ đẻ đục khoét của cải mang về nhà chồng…”

“Ngươi càng nói càng hăng say rồi!” Đường Đại Sơn phát hỏa, “Thì ra là ngươi bình thường vẫn len lén đục khoét chân tường Đường gia mang về trợ giúp nhà mẹ đẻ ngươi sao? Cái quái gì!”

“Tốt, Đường Đại Sơn, ba năm này, con người của ta thế nào ngươi lại không biết? Ta móc hết cả ruột gan cho ngươi, sinh con dưỡng cái cho ngươi, trong mắt ngươi chỉ có muội muội ngươi thôi, ta không bằng một đầu ngón tay muội ấy.” Đường Tống thị nhất thời tủi thân, gào khóc ầm ĩ.

Này là cái gì với cái gì?! “Ngoan nào, đừng khóc,” Đại Sơn vội lau nước mắt cho thê tử, “Giữa ban ngày ban mặt, bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì, còn tưởng ta làm gì nàng”.

“Chàng đối với ta không tốt”, tiếp tục ủy khuất, “Ta khóc cho chàng xem.”

“Nói liên thiên, thật tâm ta có muốn thế đâu.” Đường Đại Sơn không chịu gánh tội danh này, “Năm đó ta nhìn một cái trúng nàng, cùng mẹ quyết định rồi cưới nàng về, những năm này chỉ thiếu nâng niu nàng trong lòng bàn tay nữa thôi.”

Đường Tống thị nghe vậy có chút đỏ mặt, nghe nói năm nó Đường gia mới xây xong phòng gạch, người muốn đến làm mai có thể đạp bằng cánh cửa, tình hình nhà mẹ đẻ nàng so với Đường gia kém xa, theo lý hai nhà không có ý định kết làm thông gia, không biết là ai muốn, lão Đường mời bà mai đến Tống gia, mang theo sính lễ phong phú, chu đáo mà cưới nàng qua cửa. Sau nàng mới biết được, đúng là Đường Đại Sơn vô tình nhìn thấy nàng, lòng chứa tâm tư, lúc đấy mới hiểu rõ toàn bộ duyên phận của hai người.

“Tiểu Hà ngày thường đối xử với nàng tốt, nàng nên hồi báo muội ấy.” Đường Đại Sơn tiếp tục khuyên thê tử, “Tiểu Hà khổ lắm, mấy tuổi đã theo ta và cha làm việc, một năm hai mùa lúa, gặt gấp, gieo giống cũng không nói, nàng nói xem, mùa đông lạnh như vậy, muội ấy còn phải đi ra đồng đào củ sen, lấy quả ké, bé như vậy, mà một mẹt nặng chứa đầy quả ké, muội ấy đứng ở sông rửa từ sáng sớm đến tối muộn. Tay chân muội ấy hàng năm đều bị nứt nẻ, khó chịu nàng có biết không? May muội ấy là cô nương, gả đi ra ngoài mang một phần đồ cưới là xong, nếu mà là nam nhân, cái nhà này cho muội ấy một nửa cũng không áy náy”.

“Ta biết mẹ quá tiết kiệm, cơm canh không có dầu mỡ nên nàng khó chịu, lên núi bắt được thú rừng, bán lấy tiền, không phải ta đều len lén đưa cho nàng để nàng bồi bổ sao? Thế nhưng người Đường gia đều phúc hậu, mẹ chồng, tiểu cô đối với nàng đều rất tốt đi? Bọn họ ở trong thôn tuyệt đối là tốt nhất.”

Đường Tống thị không lên tiếng, trong lòng đã chịu thua, Đường gia đúng là tiết kiệm, nhưng mà thường ngày phàm là có đồ ăn ngon đều để cho nàng một phần, ngoại trừ thỉnh thoảng lời nói Đường Lý thị khắt khe với nàng một chút, nhưng không có nghiêm khắc lúc nàng làm việc, nàng gả tới đây ba năm chỉ có mình tiểu nữ Đào Đào, nhưng Đường Lý thị không ra bên ngoài oán trách, Đường Hà càng không cần phải nói rồi, ở trước mặt Đường Lý thị rất hay bảo vệ nàng.

“Được rồi, biết rồi, ta biết là ta phúc tám đời mới được gả vào Đường gia rồi.” Đường Tống thị làm bộ giận dỗi nói.

“Nam nhân tốt xứng với nữ nhân tốt.” Đường Đại Sơn cười hì hì, cực nhanh cúi xuống hôn má thê tử một cái, “Ta cưới được nàng cũng là tu được phúc tám đời a!”

Không đề cập tới mọi người Đường gia nữa.

——-

Đường Hà đi ra khỏi nhà, nông thôn sáng sớm thật yên lặng, bình thản, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất và cỏ xanh, nàng không nhịn được hít một hơi thật sâu, lại thở ra, uất ức trong lòng tiêu tan đi không ít.

Cái nàng để ý đương nhiên không phải là chuyện Trương Thanh Trúc cưới thê tử. Có tình cảm với Trương Thanh Trúc, trong lòng ước mơ gả cho hắn là ‘Đường Hà’, nguyên chủ của thân thể này, không phải nàng. Trương Thanh Trúc đối với nàng chỉ là một người xa lạ, nếu có ý kiến chỉ là thương tiếc ‘Đường Hà’, đối với hắn có chút xem thường và oán hận.

Không gian sống của nữ nhân cổ đại quá nhỏ, sự lựa chọn ít, tình cảm một khi gửi gắm, chính là không thay đổi. ‘Đường Hà’ và Trương Thanh Trúc là thanh mai trúc mã, hai nhà đã ngầm đồng ý thông gia, kết quả Trương Thanh Trúc một câu nhắn nhủ không có, tân nương đã trở thành người khác, đối với ‘Đường Hà’ mà nói, giống như sét đánh giữa trời quang, cõi lòng buồn giận không giải trừ được, tâm thần hoảng hốt đến nỗi ở trên sơn đạo té rớt.

Dại dột! Đường Hà cười khổ, nữ nhân đều dễ dàng bị tình cảm quấy nhiễu, dù thông minh cũng vô dụng. Nàng ở hiện đại, sau khi tốt nghiệp, thanh danh thạc sĩ đúng như mong đợi, đánh liều mấy năm cũng miễn cưỡng được cho là nữ cường nhân, từ khi học đại học đã có bạn trai, yêu thương mười năm, sau đó kết hôn được ba năm, trong mười ba năm, hai người mặc dù có cãi vã, nhưng nhiều hơn là thời gian ngọt ngào, nàng toàn tâm toàn ý muốn bạc đầu giai lão với hắn, duy nhất không được hoàn mĩ chính là bọn họ chưa có con, năm ba mốt tuổi, rốt cục nàng phát hiện mình mang thai, chuyện này làm nàng mừng rỡ như điên. Nàng tính giấu hắn một thời gian ngắn, trong ngày kỷ niệm hết hôn nói cho hắn biết, đây đại khái là món quà tốt nhất đi?

Nàng len lén mua một đống sách dưỡng thai, sinh con, tuân thủ hết thảy những việc trong sách, mỗi ngày ép mình ăn trứng gà, uống sữa tươi, vô số lần nàng tưởng tượng đứa bé sẽ có dung mạo giống hắn, hình dáng đôi môi có di truyền từ nàng không? Khi đứa bé chào đời, có phải sẽ dùng bàn tay nho nhỏ bắt được ngón tay nàng, trong miệng ê a làm nũng nàng?

Khi đó nàng hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, nếu không đã sớm phát hiện ra, nếu như hắn còn yêu nàng, nếu như nàng còn là bảo bối trong lòng hắn, tại sao hắn không phát hiện nàng vui vẻ? Tựa như tất cả tình tiết đều giống chuyện xưa, nàng còn chưa kịp nói cho hắn biết về hài tử thì đã bắt gặp hắn và người phụ nữ khác.

Tình yêu và gia đình mang đến hết thảy sung sướng, cũng là hão huyền, châm chọc, nàng mê man đi trên con đường đông nghịt xe cộ, khi tiếng thắng xe vang lên, trước mắt nàng chỉ còn một mảnh tối tăm, nghĩ lại nàng thật hối hận, thương tâm vì một người đàn ông thối tha, liên lụy đến cả đứa bé con chưa kịp chào đời.

Con của nàng, mỗi lần nghĩ đến làm nàng đau lòng không thôi. Đường Hà cảm hiện tại không có dũng khí, coi như không có việc gì, lấy chồng sinh con.