Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 13




Đương Lý thị lấy con gà béo vô duyên hưởng dụng của Chu Nam Sinh, nấu đầy một nồi, Đường Tiểu Sơn và Đường Đào Đào đang ở cạnh bếp lò, trơ mắt nhìn bà bưng nồi lên, chuẩn bị chén bát. Thịt gà vàng óng ở trước mặt hai người tràn ra mùi thơm ngào ngạt, thật giống như móng vuốt nhỏ ôn nhu gãi nhẹ ở trong lòng. Đào Đào không nhịn được, vươn bàn tay ngắn ra chụp vào trong chén: “Bà nội, đùi gà đùi gà, Đào Đào muốn ăn đùi gà”.

“Ôi, tổ tông của ta ơi,” Đường Lý thị vội vàng ôm bé, giả vờ giận, trừng mắt với tiểu nhi tử, “Nước dãi Đào Đào chảy tràn khắp nơi mà con không lau đi. Con xem con có bộ dạng của thúc thúc không hả?”

Đường Tiểu Sơn cười hắc hắc, “Mẹ, con cũng muốn ăn đùi gà.” Không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, “Lần được ăn thịt gà gần nhất là hơn một năm trước.” Lại thương lượng với cháu gái, “Đào Đào, đùi gà to chúng ta mỗi người một nửa có được không?”

“Đùi gà Đào Đào ăn, cô ăn. Cô nói, tiểu thúc không nghe lời đi nghịch nước, không cho ăn đùi gà.”

Đường Tiểu Sơn nhất thời vẻ mặt đưa đám, nhìn về phía mẹ hắn xin viện trợ, “Mẹ, người nói với tỷ tỷ một chút đi, con đã đáp ứng lần sau không dám rồi.” Có thịt không để cho ăn, chỉ khốn khổ hơn một chút so với bị nước lũ cuốn đi mà thôi.

“Việc này…” Đường Lý thị do dự, nữ nhi lời nói rất có giá trị, nhưng nhi tử tha thiết chờ mong ăn thịt cũng rất đáng thương.

“Ta chưa nói không cho đệ ăn.” Đường Hà cắt một cây cải trắng, từ trong vườn trở lại, vừa lúc nghe được đệ đệ vì miếng ăn mà vừa dụ dỗ trẻ con vừa dụ dỗ người già, nhất thời dở khóc dở cười, “Tỷ giữ đùi gà to lại cho đệ, cất ở giếng nước, ngày mai cho đệ ăn.” Nàng nhớ mang máng, người chết đuối không được lập tức ăn cơm, nên sau khi cho Đường Tiểu Sơn uống thuốc, chính là để cho hắn uống hai chén nước cơm.

“Mọi người được ăn thịt, đệ thì xong rồi, ngồi nhìn chảy nước miếng, quá tàn nhẫn đi.” Đường Tiểu Sơn ôm lấy bụng mình, miệng nói: “Đói quá!”

“Đói thì về giường nằm, ngủ thiếp đi sẽ không khó chịu.” Đường Hà bất vi sở động (không biểu hiện, không có hành động gì). Nam hài mười hai tuổi thật sự quá bướng bỉnh rồi, lúc mới cứu về ủ rũ, ỉu xìu, nằm một ngày đã muốn xuống giường, cuốn lấy người thật phiền.

“Tiểu Hà, ta thấy Tiểu Sơn rất tốt rồi, chính là hôm nay ăn thịt không gấp. Đường Lý thị nhìn nhi tử nước mắt chực lăn xuống, mềm lòng, cầu tình Đường Hà.

Làm mẹ thật không có lập trường, Đường Hà bất đắc dĩ, “Tiểu Sơn, nghe tỷ tỷ, đùi gà to ngày mai ăn, hôm nay tỷ tỷ hầm cháo gà cho đệ ăn, thịt gà băm nhuyễn hầm cùng gạo, rất thơm.” Thấy đệ đệ không nhịn được nuốt nước miếng xuống, nhịn cười, tiếp tục tỉnh bơ quyến rũ, “Tỷ nấu cháo gà với cải trắng, đảm bảo ăn vừa mê vừa say. Cải trắng non nhất tỷ để đệ ăn, Đào Đào cũng không cho.”

“Đệ ăn với Đào Đào.” Đường Tiểu Sơn bị thuyết phục, lưu luyến liếc mắt nhìn thịt gà thơm nức, ôm lấy cháu gái đi.

“Cái tên bướng bỉnh này đến cha nó nó cũng không sợ, lại nghe lời con nhất.” Đường Lý thị cười nói, tay chân không ngừng giúp Đường Hà thái cải trắng, “Còn thiếu món này nữa thôi, con dọn bát lên đi. Ai, trời tối rồi, Đại ca con vẫn chưa về, đoán chừng nhà Nam Sinh mời ở lại ăn cơm rồi.”

“Không sao, con san đồ ăn ra để ở trên bếp cho nóng. Trong nhà già trẻ, lớn bé đói cả rồi, không đợi được nữa.” Đường Hà nói xong, cầm bát đũa vào sảnh đường dọn ra.

Đường Lý thị một bụng lời nói từ cổ họng xuất hiện, bà hiện tại hận Chu Nam Sinh không lập tức thành cô gia nhà mình (cô gia là con rể nha). Rất muốn nói chuyện với Đường Hà một chút, mặc dù không trực tiếp nói Chu Nam Sinh, nhưng nói một chút về bà Tam, nói một chút về nhà mẹ đẻ bà, nói một chút chuyện cưới gả nhà người ta, ám hiệu một chút chắc là vẫn có thể.

“Từ xưa lão nhân gia đã nói, ân nhân cứu mạng không muốn hồi báo, chỉ đành phải lấy thân báo đáp.” Đường Lý thị cười nói với nam nhân nhà mình, “Nam Sinh cứu Tiểu Sơn nhà mình, Tiểu Sơn không phải cô nương, Tiểu Hà làm tỷ tỷ, kết thân với Nam Sinh, coi như lấy thân báo đáp, vừa vặn thành một đoạn giai thoại rồi?”

Đường lão không tán thành, “Chúng ta làm cha mẹ, ý định ban đầu là tìm cho khuê nữ phu quân nhân phẩm tốt, Tiểu Hà nghe lời này của bà, nếu nó nghĩ cha mẹ gây khó dễ, còn gì là chuyện tốt nữa? Lời này của bà đừng nhắc lại.”

“Đi đâu mà tìm được cô gia thích hợp như vậy,” Đường Lý thị nói thầm, trong lòng cực thất vọng, “Theo như lời ông nói, Nam Sinh cứu Tiểu Sơn, nhà ta không thể làm mai với nhà nó rồi?”

“Cứ chậm đã.” Đường lão cũng than thở, “Chúng ta nhìn Nam Sinh dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu Chu gia không để Tiểu Hà vào mắt thì sao? Ta muốn làm thông gia, nhỡ người ta muốn dùng cớ có đại ân để chối từ thì sao?”

“Đường Lý thị cho tới bây giờ nhìn khuê nữ nhà mình ngàn tốt vạn tốt, rất xem thường lời này, nhưng sợ mình hành động thiếu suy nghĩ, cho dù như ước nguyện, nữ nhi đến Chu gia sẽ bị coi thường. Đành phải nhịn xuống hàng vạn, hàng ngàn tâm sự, quyết định chủ ý thúc đẩy từ bên cạnh tiểu nhi nữ.

“Mẹ,” Đường Hà trở lại phòng bếp bưng thức ăn, “Cải trắng xào xong chưa? Có thể ăn cơm chưa?”

“Được rồi.”

Đồ ăn trên bàn, người một nhà phân già trẻ ngồi xuống.

“Tiểu Sơn,” Đường lão nghiêm mặt nói, “Hôm nay người một nhà đều bị con làm phiền mệt mỏi, sau này không thể gây họa nữa.”

“Vâng.” Đường Tiểu Sơn biết điều trả lời.

“Làm cha mẹ, lúc nào cũng mong con cái bình an.” Đường Chu thị cảm khái, “Tiểu Sơn, con chính là khúc ruột của cha mẹ con, sau này con không thể xảy ra chuyện gì, nếu không hai người bọn họ tổn thương, cuộc sống sẽ không có ý nghĩa.” Lại trêu chọc Đào Đào, “Đào Đào là tâm can của cả nhà, phải khỏe mạnh lớn lên, biết không?”

“Đào Đào muốn lớn lên, lớn lên mua đường cho bà cố ăn.” Hôm nay ăn đường Đường Chu thị cho, Đào Đào nãi thanh nãi khí hứa hồi báo.

Người một nhà nhất thời cười lên.

Đường Hà rót đầy chén rượu cho cha, nói: “Hôm nay nhiều chuyện xảy ra, khiến cha mệt mỏi, con mời người một chén.”

Đường lão bưng chén rượu lên, phụ tử hai người cạn chén, uống một chén, thật sâu thở ra một hơi, Đường lão nhìn về phía khuê nữ: “Tuổi còn trẻ, than vãn cái gì.”

Bình sanh phù nhất bạch, tiêu tẫn vạn cổ sầu. Đường Hà trong lòng ảm đạm, nếu như ban đầu nàng bình tĩnh một chút, có phải con của nàng có thể lớn lên, nàng cũng có thể ôm ở bên người rôi?

———–

Người một nhà ăn xong cơm tối, ngồi trong sân nói chuyện phiếm, Đường Lý thị ôm Đào Đào, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, chỉ sao trên trời cho bé, kể chuyện xưa Ngưu Lang Chức Nữ, nói đến thiên hồi bách chuyển.

Đường Hà ở một bên nghe đến nồng nhiệt. Nông thôn có đủ loại truyền thuyết, nàng là thế hệ sau, mặc dù nghe qua một phần, nhưng không sinh động như vậy. ‘Tổ mẫu kể chuyện xưa’ cũng là một phần ký ức tốt đẹp trong trí nhớ tuổi thơ.

“Nào, mọi người ăn dưa thôi.” Đường Tống thị thu dọn sạch chén đũa, lại lấy dưa mang ở nhà mẹ đẻ về, rửa sạch, bổ ra, đặt ở trong đĩa lớn, bưng ra. “Dưa nhà mẹ đẻ con ở trong thôn là đứng đầu, ngọt lắm! Bà Tam, người ăn nhiều vào.”

“Được.” Bà Tam cười híp mắt đáp ứng, bởi vì trên dưới thiếu hai cái răng hàm, chỉ có thể dùng hàm còn lại nhai dưa.

“Đại tẩu, tẩu cũng ăn đi.” Đường Hà nhìn Đường Tống thị không nhịn được nhìn ra phía ngoài cổng viện, cười khuyên nàng, “Trăng sáng quang chiếu đường sáng rõ, Đại ca về chậm một chút cũng không có chuyện gì, tẩu đừng lo lắng.” Hiện tại thiên hạ thái bình, người về quê đi đường ban đêm không ít, Đường Đại Sơn một thanh niên trai tráng sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Cái này, ta tùy tiện ngó ngó mà thôi.” Đường Tống thị ngượng ngùng, thấy Đào Đào đã bị dỗ dành ngủ thiếp đi, bận rộn nhận lấy từ trong ngực Đường Lý thị, “Mẹ, con đưa Đào Đào vào trong nhà thu xếp.”

“Đi đi.” Đường Lý thị đáp, một bên nói chuyện phiếm với Đường Chu thị. “Ai nha, gió thổi thật thoải mái. Cực khổ một ngày, ban đêm người một nhà hóng mát nói chuyện phiếm, thật cảm thấy cuộc sống sung sướng.”

“Con khổ tận cam lai rồi (thời khắc khó khăn đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới),” Đường Chu thị cảm khái, “Hiện tại con cháu nhiều, ta thật hâm mộ quá.” Dân nông thôn, không sinh được nhi tử, nữ nhi sau khi gả đều rời khỏi đây, lão nhân gia còn sống đã không quạnh quẽ thế này. Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Chu thị tâm tình sa sút.

“Bà Tam, lời này của người khách khí rồi. Người là bà nội bọn nhỏ, bà cố nội Đào Đào, không phải là người con cháu đầy nhà, tứ đại đồng đường (bốn đời) rồi?”

“Bá nương.” Đường lão cũng mở miệng nói, “Người biết con mà, con hay nói với bọn nhỏ, người là bề trên của chúng con, chúng con hiếu thuận người, bọn nhỏ có chỗ nào không được, người cứ nói, con đuổi ra khỏi cửa.”

“Tốt, lời các con chắc chắn vậy ta yên tâm.” Đường Chu thị nói, “Vừa lúc ta có việc thương lượng với các con đây.”

Đường Hà biết nàng và Tiểu Sơn là tiểu bối, nghe trưởng bối nói chuyện không tốt, tìm lý do dụ dỗ Tiểu Sơn rời đi.

“Cha Tiểu Hà, trước kia con đã biết, người nhà mẹ đẻ ta tới nói, cha ta qua đời được năm năm, ta là con, phải đi về cải mộ cho cha, chỉ là ta và Tam bá con cả đời không sinh được nhi tử, đường tỷ, đường muội con đã sớm gả, là người của nhà người ta, ta hôm nay lẻ loi một mình, ta sợ trở về cải mộ cho cha, ông không thấy cháu trai, hạ xuống đất sẽ không an tâm.”

Đây là muốn lão Đường gia bọn họ làm con nối dõi, theo bà trở về nhà mẹ đẻ an ủi bề trên.

Chuyện này dù sao không phải chuyện nhỏ, Đường Lý thị không dễ dàng trả lời, Đường lão cũng trầm mặc, nhất thời không khí ngưng trệ.

“Không phải thật muốn các con làm con thừa tự, chỉ là hình thức thế thôi. Đến ngày đó, ta một thân một mình, thật sự là không có dũng khí trở về.” Đường Chu thị vừa nói vừa buồn, “Ta biết đây là đại sự, các con không cần trả lời luôn. Hôm nay Nam Sinh đến nói cho ta biết công việc cải mộ đã xác định rồi, còn một tháng nữa thôi. Các con suy nghĩ mấy ngày rồi cho ta câu trả lời chắc chắn.”

“Không cần phải suy xét cái gì nữa,” Đường lão trầm giọng mở miệng, “Mấy năm này người đối đãi chúng con còn tốt hơn mẹ ruột. Phàm là con có một chút lương tâm, sẽ nhất định đáp ứng người, người yên tâm, đến ngày đó không chỉ con, Đại Sơn, Tiểu Sơn, còn có Tiểu Hà, đều đi chống đỡ cho người!”

“Được,” Đường Chu thị lấy ra khăn tay, lau lau khóe mắt, “Hài tử ngoan, hài tử ngoan.”

Đường Lý thị ở một bên không nói chuyện. Sau đấy, lúc ban đêm sắp đi ngủ bà hỏi nam nhân nhà mình: “Ông không sợ mẹ có ý kiến gì sao?”

Đường lão trầm mặc hồi lâu, Đường Lý thị cho là ông đã ngủ thiếp đi, thật lâu sau mới nghe ông nói: “Mấy năm nay, Bá Nương luôn đối đãi với ta như con trai.”