Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 46: Xem mặt




Chuyện thành thân của nàng cứ vậy được thiết lập, đến đúng ngày được định, mới sáng mẫu thân đã lôi nàng dậy thật sớm, nào là chảy đầu, trang điểm, chọn quần áo, làm nàng hoa cả mắt.

Đến giờ, nàng được mẫu thân đưa đi lên trấn, vào một tiệm trà nhỏ, ngồi vào bàn cạnh cửa sổ. Không bao lâu là thấy Tôn phụ nhân bước vào, theo sau là nam nhân hình hài cao lớn, da ngăm, khuôn mặt được xem ưa nhìn, tay ôm đứa bé gái trong lòng.

Lúc đầu, nàng không dám tin vào mắt mình, cho đến khi người nam nhân ngồi xuống trước mặt nàng. Người nam nhân này là người nàng biết, còn rất quen là chuyện khác.

Tưởng ai xa lạ thì ra là tên phu xe đáng ghét! Ông trời quả biết trêu ngươi! Nàng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ đành ngồi đó ậm ừ cho qua, ngược lại mẫu thân nàng có vẻ rất thích hắn, cứ một hai câu liền khen không ngớt lời. Đứa nhỏ thì rất biết cách làm người khác tan chảy, một hành động nhỏ đã phá vỡ bức tường cảm xúc của nàng, tại sao phụ thân của bé tính cách khó ưa, còn bé thì người gặp người thương. Không chừng hắn ta trộm con người khác nói là con mình.

Qua mấy tiếng nói chuyện, nàng cũng hiểu ít nhiều hoàn cảnh của hắn, chữ ghét ba bốn phần mất đi thay vào đó là sự thương cảm. Mất vợ, gà trống nuôi con,......

Trước khi về, hắn làm điều nàng không ngờ trước được, hắn ghé sát vào tay nàng thầm thì:"Chờ ngày ta rước nàng vào cửa, sớm thôi nương tử".

***********

Đến buổi chiều, trên bàn có ba đĩa đồ ăn, một tô canh, cá kho mặn, đầu cá sốt cà chua. Canh rau củ tươi ngon lan toả mùi thơm của trứng gà, với một ít rau xào trông vô cùng hấp dẫn.

Sau khi cả nhà ngồi vào bàn, nàng nói tên các món ăn:"Đây là canh rau củ cùng cá kho mặn và đầu cá sốt cà chua"

Lưu Đại Sơn, Tích thị và tụi nhỏ đều rất tò mò nhìn đầu cá hấp sốt cà chua.

Lưu Đại Sơn đang nghĩ hoá ra còn có thể chế biến cá như vậy? Tích thị thì đang tò mò về cách làm, còn tụi nhỏ thì đang tự nói trong lòng ăn cơm đi, ăn cơm đi, tụi con muốn ăn liền....

"Gia gia, nãi nãi.."Thạch Đầu chép miệng, chờ mong nhìn gia gia, nãi nãi của mình.

Lưu Đại Sơn cười nói:"Mau, chúng ta mau ăn cơm thôi."



Thạch Đầu hoan hô một tiếng, lập tức giơ đũa gắp phần thịt dưới đầu cá. Hắn vốn rất ham ăn, thuận tay chấm nước cá trong đĩa.

"Oaaaa! Ngon quá đi" miệng vừa khen ngon, tay vừa lùa cơm đầy miệng, nuốt xong mới nói:"Nương, cá thật ngon"

Mọi người còn lại nhìn hắn, bật cười lắc đầu.

Lưu Đại Sơn và Tích thị ăn thử một ngụm, sau đó cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Có phải rất ngon không? Không có mùi tanh, chua chua ngọt ngọt, nhưng rất đưa cơm!" nàng nói.

Đúng thật! Không có mùi tanh vốn có của cá, ngược lại còn có mùi thơm, hương thơm tuy hơi nhạt nhưng rất thanh mát, hoà quyện cùng thịt cá và vị chua của cà chua, khiến cho món ăn trở nên độc đáo. Mà thịt cá cũng tươi ngon, húp thêm một chút nước canh, cho vào miệng, mỹ vị tràn đầy.

Tiểu Yên rất tò mò, không biết nương đã làm gì, mà có thể át đi mùi tanh của cá? Sau lại phát hiện trong canh còn có mấy lát gừng?

"Nương, có gừng a"

Nàng cười cười, phổ cập kiến thức cho mọi người:"Gừng là để áp đi mùi tanh của cá rất hiệu quả. Ngoài ra, thì rượu, giấm, cũng là những nguyên liệu rất tốt để khử mùi tanh của cá"

Cả nhà say sưa lắng nghe, động tác đang ăn cơm cũng chậm. Miệng nhỏ của Thạch Đầu nhai liên tục, rất nhanh đã xử lý xong một chén cơm.

Cơm chiều nhanh chóng bị quét sạch, ngay cả nước sốt trong đĩa cá cũng bị húp sạch.

Ăn tối xong, nàng đi dẵn bốn đứa nhỏ ra ngoài đi dạo cho xuống cơm, để tụi nó mà đi nằm giường liền không chừng lại đau bụng.



Trong thôn vào chiều rất yên bình, từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua da thịt, như cuốn đi toàn bộ mệt mỏi, muộn phiền của ngày qua. Đi từ cuối thôn đến giữa thôn lại trở về, tụi nhỏ cứ ríu rít cái miệng luyên thuyên cả chặng đường, chỉ có Bánh Bao là ngoan ngoãn trong lòng nàng cười cười.

Nàng đưa tụi nhỏ trở về đến cửa, mới vừa bước vào cửa, nàng chợt thấy Tần tẩu đang ngồi trong nhà chính.

Nàng trước cho tụi nhỏ về phòng, mình thì trở ra bàn ngồi xuống cạnh phụ mẫu và Tần tẩu.

"A Mạn đã về rồi, muộn như vậy còn đi đâu?" Trên mặt Tần tẩu đầy ý cười.

"Muội vừa đưa tụi nhỏ đi ra ngoài tiêu cơm" nàng đáp

"À... Thì ra là vậy."

Sau đó, Tần tẩu xoay người, nói với Lưu phụ và Tích mẫu:"Lưu tẩu hai người nên nghĩ kỹ lại chuyện của A Mạn, bên kia rất vừa lòng muội ấy, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần sau đâu. Còn nữa, đây là lễ vật mà hôm nay bên kia mang tới."

Tần tẩu từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn, mở ra, bên trong là một cái vòng tay bọc trong vải nhung.

"Nhìn xem, hoa văn của nó đẹp lắm phải không? Rất xứng với A Mạn của chúng ta, nhị muội, tới đây, mang thử xem." Nói xong, Tần tẩu cầm vòng bạc, kéo nàng lại gần, đeo lên tay nàng.

Nàng nhanh chóng tránh ra, lui về phía sau một bước, xua tay với Tần tẩu.

"Ai da! Muội thiệt là, thẹn thùng cái gì? Sớm muộn gì chẳng đến lúc phải gả đi?"

Tích thị ngầm cười lớn trong lòng, bà nhìn nam nhân kia liền biết tốt, hợp với nhị nhi nữ nhà bà, một phát ăn ngay, để lỡi thì tiếc:"A Mạn, bên kia có lòng con cứ nhận, ta thấy nam nhân đó hợp với con, đúng không tướng công"

Lưu Đại Sơn tin nương tử có mắt chọn, gật đầu đồng ý.