Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn

Chương 31: Chương 31




Đồ đạc trong phòng cũng coi như đầy đủ.



Hơn nữa nơi này từng có một đôi vợ chồng già ở, hiện đã rời thôn, nửa lượng bạc quá là có lời.



Dù sao nơi này cũng có cả vườn rau và phòng ở.



Người bán nhà đã lên trấn trên ở, Trương thị lấy được căn nhà rất suôn sẻ.



Cho dù nói như nào thì cả nhà ông ba Dư cũng coi như đã sắp xếp yên ổn.Giờ một nhà năm người đang nghĩ kiếm tiền bằng cách nào.



Dư Dung đề xuất: “Con nghe nói có trấn bên cạnh lớn hơn trấn Thảo Phố chúng ta rất nhiều.





Hay là con đi mua một bộ khung cửi, đến năm mới còn có thể bán ít vải vóc.



Tay nghề của nương rất tốt, mỗi lần họp chợ làm ít bánh bao sủi cảo để bán cũng hay.



Mấy ngày này hay là cha quản lý sắp xếp nhà lại một chút, cùng nương làm chút mì sợi gì đó để bán.



Con nghĩ ca ca cũng có thể mở một cửa hàng nhỏ trước nhỉ?”Dư Tùng ngạc nhiên: “Mở cửa hàng ư?”Trương thị nghe đến đây cũng bắt đầu hứng thú: “Chuyên làm đồ gỗ hay là cái gì?”Dư Dung đề nghị: “Không bằng chúng ta mở một cửa tiệm tạp hóa ở trấn Thảo Phố.



Con có thể chuyên biệt làm ra vài sản phẩm dệt để bán.





Về chuyện nguồn hàng hóa thì ca ca có thể đến huyện Hồ Dương nhập hàng.




Tiền kiếm được hàng ngày dùng để mua gỗ về, thuận tiện làm ít tủ quầy linh tinh để bán, ca ca thấy thế nào?”Dư Tùng nghe mà nóng lòng muốn thử: “Huynh thấy có thể đó, nhưng huynh không biết nhiều chữ lắm, việc này cần nhờ Tiểu Thụ giúp.” Trương thị nhìn ba anh em hòa thuận thì rất vui mừng.Ông ba Dư nói thầm: “Phải kiếm tiền mua ruộng.”Trương thị nói: “Đương nhiên phải vậy, nhưng hiện tại chúng ta vừa mới ở riêng, kiếm đâu ra tiền chứ?”Ông ba Dư thở dài một hơi.“Cha ơi, cha đừng luôn than ngắn thở dài nữa.



Cha nghĩ lại xem, sang năm là Tiểu Thụ có thể đi học rồi, con gái cũng có thể kiếm tiền.



Như vậy mà cha vẫn chưa vui sao?” Dư Dung cười, ít nhất sau này tiền kiếm được đều là của chính mình.Mặc dù biết em gái có tiền trong tay nhưng Dư Tùng cũng không chịu ngồi yên.



Hắn xách thùng gỗ đi ra sông bắt cá.



Cũng bởi vì trời lạnh nên không có ai muốn ra ngoài chịu rét.



Lúc Dư Tùng đi gần như không có ai cả, rất nhanh hắn đã bắt được mấy con cá rồi quay về.“Chú ba, đám người chú tư đã trở lại, bà nội bảo cháu tới gọi mọi người trở về.” Lúc này Dư Quyên chạy đến nói..