Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 48: Bạo long




"Đùng đùng đùng ——" Tên cướp cầm đầu bóp cò, viên đạn con thoi phóng ra tia lửa khiến cho căn nhà lúc sáng lúc tối, mảnh vỡ thủy tinh, mùn cưa, và nhiều mảnh vỡ của đồ vật khác nhau đều bị văng loạn, vại nước cũng vỡ tung, nước và mảnh gốm vỡ văng thẳng lên mái nhà.

Trước ngọn lửa, hai bóng người đang xô xát với nhau, và có thêm một vài tiếng súng. Dịch Huyền hét lên: "Nấp đi!" Ngay sau đó nghe thấy tên cướp cầm đầu kêu lên thảm thiết, trong không khí nổi lên mùi thịt cháy.

Khi Dịch Huyền phá cửa sổ nhảy vào, anh có đẩy Hà Điền một cái, cũng vô tình đẩy cô ra sau chiếc bàn bị lật nghiêng trên mặt đất, cô cuộn mình dưới gầm bàn như một con sâu bướm, nghe thấy tiếng súng thì toàn thân run lên. Lúc này đây miệng mũi cô đều là máu, trong miệng vẫn còn đang ngậm ngón tay cái của tên cướp cầm đầu kia, cũng quên mất phải nhả ra.

Tim cô như muốn bật ra khỏi lồng ngực, đủ loại âm thanh quay cuồng trong đầu, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình nhẹ bổng, cô cố gắng cử động, nhưng chân tay vẫn còn đau và tê dại, chúng không nghe theo sự điều khiển của cô, cô chỉ có thể xoay đầu nhìn ra ngoài xem tình hình như thế nào.

Hóa ra là Dịch Huyền đã đè tên cướp xuống bếp lò và làm đổ nồi cơm đang nấu dở rơi vãi khắp mặt của hắn ta, lưng hắn ta cũng bị lửa đốt cháy một khoảng.

Tên cướp vì đau đớn mà nhấc Dịch Huyền lên ném xuống đất. Đúng lúc này, Dịch Huyền chộp được khẩu súng của tên cướp, đáng tiếc họng súng chỉ có thể hướng về phía mái nhà, sau một loạt nả đạn, tủ chén bị bắn cho nát bấy, các loại đồ đạc bên trong không ngừng rơi đùng đùng xuống đất.

Súng của tên cướp cuối cùng cũng không còn đạn nữa, nhưng Hà Điền vẫn không cảm thấy yên tâm, tên cướp cao gần hai mét và Dịch Huyền đánh nhau như thế này, trông chẳng khác nào một con gấu đang quần giết một con hươu sao cả.

Ánh sáng duy nhất trong nhà là ngọn lửa trong bếp lò, Hà Điền mơ hồ nhìn thấy cả người Dịch Huyền đầy máu, quần áo cũng đã không còn nữa, nhưng cô không thể cử động hay giúp đỡ được gì, gấp đến độ hét to lên.

Khi cô hét lên, cùi chỏ phải bị đập xuống sàn nhà, có lẽ vì chạm vào gân cốt, lại thêm một cơn đau đớn nữa ập đến, nhưng cô không ngờ rằng sau lần đau đớn này, cánh tay phải của cô vậy mà đã có thể cử động được.

Hà Điền cử động cơ thể, dùng tay phải đập mạnh vào chân mình, từ khi bị kim tiêm bắn vào chân, hai chân của cô như đông cứng lại, tê dại, lúc này bị cô đập liên tục vào, tê dại vậy mà lại giảm đi rất nhiều, cô đã có thể cảm nhận được cơn đau!

Hà Điền vịn chân bàn đứng lên, muốn lao tới giúp Dịch Huyền, người dường như không có phần thắng vào lúc này!

Cô đi được hai bước, lại ngã xuống đất, choáng váng, bụng co quắp, cuối cùng nôn ra ngoài, sau đó toàn thân vô lực, phải nằm trên đất thở dốc.

Bây giờ thì cô đã biết tại sao bọn cướp lại cho cô nuốt viên thuốc cay đến mức cổ họng tê và sưng tấy lên kia rồi, tác dụng của kim tiêm rất bá đạo, nếu trong lúc hôn mê mà cô lại buồn nôn, có thể cô sẽ bị chết ngạt bởi chính chất nôn của mình.

Mẹ nó chứ! Bọn khốn nạn này!

Hà Điền không cam lòng ngẩng đầu lên, thấy tên cướp cầm đầu đang đứng phía sau Dịch Huyền, cánh tay hắn đang quàng vào cổ anh, nghiến răng nghiến lợi, hai bên thái dương nổi cả gân xanh, nhe răng ra, siết cổ Dịch Huyền, khiến mặt anh đỏ bừng, cổ họng vang lên tiếng tạch tạch, như là xương cổ sắp bị vặn gãy ngay tức thì!

Đột nhiên có một âm thanh rất giòn vang lên, tên cướp hét lên thảm thiết, hắn đã bị Dịch Huyền bẻ gãy tay!

Đúng lúc này, sinh tử đảo lộn, Dịch Huyền theo phản xạ đấm vào sườn tên cướp mấy cú, máu túa ra bắn thẳng lên xà nhà và tủ bếp, tên cướp cầm đầu lại gào thét. Hóa ra là khi Dịch Huyền vung nắm đấm, lưỡi dao sắc bén buộc ở cổ tay anh đã đâm vào cơ thể của hắn ta.

Dưới ánh sáng màu cam đang bập bùng của ngọn lửa, cơ tay Dịch Huyền cuồn cuộn, trước ngực và sau lưng anh đầy máu, khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn cũng cực kỳ dữ tợn.

Hà Điền ngơ ngác nhìn Dịch Huyền như muốn ôm luôn đối thủ vào người, một lần nữa đâm những lưỡi dao sắc bén trên tay mình vào cơ thể đối phương, sau đó lùi lại và đẩy tên cướp ra khiến cơ thể hắn ta nặng nề ngã xuống trên mặt đất.

Anh xoay người lại, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, con rồng đen chiếm trọn lồng ngực anh như vừa được tế máu mà sống lại. Khi anh thở dốc, nó cũng nhấp nhô theo những đám mây kỳ quái, bơi trong huyết quang, thân của mãnh long từ vai trái dọc theo lưng của anh kéo dài xuống, hướng về phía trước thắt lưng, theo cơ bụng dưới toàn bộ chui vào trong lưng quần, đuôi rồng không biết đã ẩn ở nơi nào.

"Cô không sao chứ?" Tiếng thở hổn hển của Dịch Huyền vẫn còn dồn dập, anh nói xong, lau mặt rồi lảo đảo đi về phía Hà Điền.

Hà Điền ngơ ngác nhìn anh, đầu óc rối loạn.

Khi Dịch Huyền bước đến gần cô, anh dường như không còn sức lực nữa, ngồi phịch luôn xuống đất, đỡ cô dựa vào người mình, đưa bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt cô rồi lại hỏi một lần nữa: "Cô... ổn chứ?"

Hà Điền còn đang ngẩn người, khàn khàn thì thào nói: "Thảo nào khi đi tắm anh vẫn luôn mặc quần áo..."

Dịch Huyền dở khóc dở cười, anh không nghĩ cô sẽ nói câu này, anh hé miệng, còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào thì Hà Điền đã trợn trắng mắt, bất tỉnh rồi.

Có điều Hà Điền cũng không hôn mê lâu.

Khi cô tỉnh lại, thấy mình vẫn còn đang dựa vào Dịch Huyền, anh đang dùng khăn ẩm lau mặt cho cô.

Lúc này cô mới cảm thấy nơi bị đánh trên má đau rát kinh khủng, mặc dù lực tay của Dịch Huyền rất nhẹ và khăn vải cũng mát lạnh, nhưng cô vẫn không kìm được mà cắn răng hít hà.

"Cô tỉnh rồi?" Dịch Huyền rất mừng, lại hỏi cô: "Đau lắm sao?"

Hà Điền lắc đầu, cô nhìn chằm chằm Dịch Huyền một lúc, đột nhiên bừng tỉnh, liên tục hỏi: "Anh bị thương sao? Tôi thấy toàn thân anh đầy máu! Tôi không sao! Anh nên băng bó cho mình trước đi!"

Sau đó cô lại nhớ đến Lúa Mì, bật khóc: "Lúa Mì!"

"Lúa Mì không sao!" Dịch Huyền ôm Hà Điền vỗ vỗ lưng cô, chỉ cho cô: "Cô nhìn kìa, nó đang nằm ở đằng kia."

Hà Điền nhìn qua, thấy Lúa Mì nằm một đống trên sàn nhà cách đó không xa, thế nhưng, nó giống như đã chết, lưỡi thè ra khỏi miệng, mắt trợn ngược, chân và đuôi bất động.

"Lúa Mì chết rồi!" Hà Điền vừa định khóc nữa, Dịch Huyền đã nắm một chân của Lúa Mì kéo qua, nó cứ vậy mà thè lưỡi và trợn mắt bị kéo qua đống đồ vương vãi trên mặt đất. Anh nắm tay Hà Điền để cô sờ bụng Lúa Mì: "Cô sờ xem, vẫn còn ấm này, không sao đâu, cô đừng khóc, nó thật sự chưa chết."

Hà Điền bình tĩnh lại, chắc là do bọn cướp không muốn đánh động đến người trong nhà nên chỉ bắn kim tiêm vào người của Lúa Mì.

Cô cười ra tiếng: "Nó không có chết!"

"Ừ. Không có chết."

Hà Điền lại cười, ý thức của cô trở nên rõ ràng hơn, sau đó cô nhìn Dịch Huyền, trên mặt anh vẫn còn chưa lau sạch vết máu, trên người... cũng vậy.

Không biết là do không có thời gian để mặc áo, hay do cố ý, mà bây giờ anh chỉ mặc một cái quần.

Hà Điền được anh ôm vào lòng, nằm trên đùi anh, má áp vào ngực và bụng, khi cô xoay mặt lại thì đối mặt với hình xăm hình rồng.

Lúc này, Hà Điền mới cảm thấy, hình như có gì đó không ổn cho lắm.

Cô không khỏi cảm thấy khó xử, cố gắng muốn ngồi dậy, sau hai lần giãy dụa, cảm giác tê dại của thuốc mê lại bộc phát, bây giờ ngay cả đầu ngón tay cô cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể vặn vẹo như một con sâu bướm lớn. Sau khi cử động vài cái, sắc mặt cô đỏ bừng, nhắm mắt lại, tim đập rất nhanh, sợ mình lại ngất đi, cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, điều chỉnh hô hấp, khẽ nói: "Anh..." cô nói một tiếng rồi mở mắt ra, liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ không biết gì của Dịch Huyền, sau đó nhanh chóng khép mắt lại: "Anh để tôi nằm một lát."

Sau đó cô mới nhận ra là Dịch Huyền đã lấy một chiếc thảm rơm ở trên gác xuống trải ở trên sàn nhà, lúc này cô đang nằm trên đó.

Thằng cha này có thời gian trải thảm rơm, nhưng lại không có thời gian mặc quần áo cho đàng hoàng à!

Hà Điền đợi vài giây nhưng không có câu trả lời, vừa mở mắt ra đã thấy Dịch Huyền nhìn mình với ánh mắt khác hẳn mọi khi, cô không khỏi thở dồn dập vài hơi: "Anh..."

Lúc này cô mới để ý vạt áo của mình bị rách và vẫn còn đang hở ra, còn Dịch Huyền thì dường như đang như có như không nhìn vào, trong lòng cô quýnh lên, không khỏi giãy dụa vài cái.

"Ôi." Dịch Huyền khẽ than một tiếng, đè cô lại, giọng điệu có chút than thở, cũng giống như ngầm cảnh cáo: "Đừng có cà xát lung tung."

Hà Điền ngơ ngác, lập tức phát hiện có điều gì đó không đúng... Đầu vai cô tựa vào lồng ngực của Dịch Huyền, cả người còn ngồi ở trên đùi của anh nữa, mà lúc này, có thứ gì đó cứng rắn đang chỉa vào người của cô.

Trong nháy mắt, Hà Điền nhớ lại tình huống khi lần đầu tiên hai người họ cùng nhau tắm suối nước nóng vào mùa đông năm ngoái——

Cô còn để cho anh chà lưng cho mình nữa!

Sao lại mang theo gậy gộc khi đi tắm?! Đó là vì thanh gỗ này mọc ở trên người anh!

Ah ah ah ah ah —

Còn nữa, lúc đi ngủ hay thay quần áo này nọ cô cũng chưa từng nghĩ đến việc tránh mặt anh!

Tại sao anh phải thay khăn trải giường mỗi tuần một lần? Là vì cô!

Cô nghĩ đến việc mình ngày đêm ở bên một thanh niên trẻ hơn nửa năm, hai người thường xuyên có những hành vi đụng chạm thân mật, thậm chí còn tắm chung, đương nhiên là vừa tức vừa thẹn, buồn nhất chính là trước giờ mình giống như là một đứa ngốc, nếu hôm nay không phải Dịch Huyền không muốn giả vờ nữa, không biết mình sẽ còn bị trêu chọc đến khi nào!

Thẹn quá hóa giận, Hà Điền trừng mắt với Dịch Huyền: "Anh..., anh để tôi nằm xuống!"

Sống sót sau tai nạn, Dịch Huyền thấy Hà Điền không có bị thương nặng gì, trong lòng vô cùng vui vẻ, mà trong lúc vui quá lại quên mất chừng mực, lúc này thấy Hà Điền thật sự tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần sưng dấu tay, trên trán cũng sưng lên một cục, tóc tai bù xù, mắt còn ngân ngấn nước, cái mũi nhỏ đỏ ửng, vẻ mặt phẫn hận và tức giận. Anh không dám làm càn nữa, thành thật nâng Hà Điền ngồi dậy.

Nhưng vừa đỡ Hà Điền ngồi vững xong, anh lại ma xui quỷ khiến ôm chặt lấy cô không muốn buông, áp mũi vào bên tóc mai của cô, không ngừng cọ nhẹ, giống như những lúc anh âu yếm Lúa Mì vậy. Cọ một lúc, anh ghé vào tai cô nói: "Cô không sao, thật tốt quá."

Lúc này Hà Điền được anh đỡ ngồi dậy, vị trí ngồi khẽ nhúc nhích, lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của Dịch Huyền, má cô lập tức nóng bừng lên, ngay cả chân tay cũng mềm nhũn như sợi mì, nếu Dịch Huyền không muốn dừng lại, cô cũng không biết phải làm sao nữa!

Cô vừa lo lắng vừa thẹn thùng và cũng có phần sợ hãi. Lẫn trong đó còn có một cảm xúc không thể nói rõ thành lời. Đang không biết phải làm sao thì Dịch Huyền rốt cuộc cũng buông cô ra.

Anh để cô nằm xuống, mỉm cười vuốt tóc cô: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi dọn dẹp một chút."

Sau khi nói xong, anh lại hôn lên đầu Hà Điền một cái.

Hà Điền nằm ngẩn người ở trên thảm rơm, nghĩ đến mấy tháng trước đưa Dịch Huyền về nhà, anh cũng đồng dạng nằm trên thảm rơm như thế này.

Bây giờ cả hai đang ở trong tình trạng đảo ngược lại.

Các loại suy nghĩ trong lòng cô rối tung lên, nhất thời nghĩ đến những chung đụng từng ly từng tí mà cô và Dịch Huyền đã trải qua suốt đoạn thời gian qua, rồi lại nghĩ đến chuyện anh rời đi rồi lại chạy về, sau đó cô lại nhìn đủ loại gạch vụn, thủy tinh vỡ trên mặt đất, lại nghĩ nếu lần này không có Dịch Huyền, số phận của cô lúc này có lẽ sẽ rất thê thảm.

Trong lúc Hà Điền còn đang suy nghĩ lung tung, Dịch Huyền đã dọn sạch hết mảnh kính vỡ và gỗ vụn, ném những chiếc chén dĩa bị đập vỡ ra ngoài, đem những dụng cụ rơi tán loạn trên đất cất kỹ hết.

Nhưng anh vẫn quên mặc một chiếc áo cho mình.

Hà Điền vẫn luôn giữ im lặng nhìn Dịch Huyền bận rộn, lại len lén nhìn kỹ hình xăm rồng trên người anh.

Bản thân Hà Điền không có hình xăm, người nhà cô cũng không ai xăm hình, nhưng cho dù chưa từng ăn thịt heo, thì ít ra cũng đã từng nhìn thấy heo chạy!

Diện tích hình xăm lớn như vậy, nét xăm cũng tinh xảo vô cùng, hình xăm này không phải thực hiện chỉ trong ngày một ngày hai, chắc hẳn cần phải xăm rất nhiều lần.

Nhìn thân rồng ẩn trong những đám mây mù có thể giãn nở ra một cách nhanh chóng như vậy, có thể thấy nó được xăm từ khi anh còn rất nhỏ, sau này chủ nhân dần dần lớn lên thì hình xăm cũng giãn ra theo, và khi đến tuổi trưởng thành, nó sẽ thành bộ dạng chân thực như hiện tại.

Cô nhìn trộm một lúc, trong lòng không khỏi suy nghĩ, đuôi của con rồng này rốt cuộc kéo dài đến đâu? Nó trông như thế nào? Hay là không nhìn thấy được? Ẩn trong những đám mây rồi? Dù sao thì cũng có câu "Thần long kiến thủ bất kiến vĩ.*" mà nhỉ...

*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.

Cô nghĩ mà đỏ mặt.

Cách đây không lâu, lúc cô giục Dịch Huyền thay bộ quần áo ướt, cô đã từng nghĩ không biết thân hình của anh sẽ trông như thế nào, liệu có phải rất đẹp hay không. Hiện tại xem ra quả đúng là đẹp như cô tưởng tượng. Thế nhưng, lại khác hoàn toàn với những gì cô nghĩ.

Bây giờ, cô lại muốn biết, cái đuôi của con rồng này kéo dài đến đâu... Haizz.

Tên này nói dối cô lâu như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được!

Hà Điền nghĩ xong lại bắt đầu ảo não.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, Dịch Huyền vốn đã để lộ nhiều sơ hở từ lâu. Thậm chí có lần, cô thấy trên mép của anh có râu, cô còn định hỏi anh có muốn dùng kem tẩy không. Nhưng cuối cùng cô lại chần chừ không dám hỏi.

Bà cô cũng từng có ria mép, bà nói những người đẹp mà có tóc tai chắc khỏe đều sẽ như vậy, chỉ cần dùng kem tẩy là có thể làm màu của ria mép nhạt đi, trông như lông tơ trên quả đào ngọt.

Ngoài ra còn có, ngực phẳng.

Chưa bao giờ mặc áo lót cô làm cho.

Các mạch máu trên cánh tay nổi lên.

Sức lực lớn kinh khủng.

Hà Điền càng nghĩ càng tức giận, nhưng rồi lại nghĩ, thật ra anh cũng chưa từng "lừa gạt" cô, là cô vừa nhìn thấy anh thì đã vội cho là mình đúng, nghĩ người đẹp tóc dài xinh đẹp này là một cô tiểu thư nhút nhát.

Ai có thể ngờ được, dưới lớp quần áo của cô gái trẻ sẽ là một con bạo long đâu kia chứ?