Edit: Cúc Tử
Lần mất trí nhớ này của Giang Tầm gần như hoàn toàn triệt để, hầu như cái gì hắn cũng không nhớ rõ lắm. Hắn nhìn kỹ ta một lúc lâu sau đó đưa ra vấn đề đầu tiên: Vì sao phu nhân thành thân với ta cũng đã khoảng một năm rồi nhưng vẫn chưa có thai?
Ta nghẹn một ngụm máu ngay tại cổ họng, quả nhiên không hổ là Giang Tầm, chỉ vừa bắt đầu hỏi đã chạm ngay điểm chí mạng của ta.
Ta nhìn trái ngó phải một hồi mới nói với hắn: Hôm nay hoa nở rất đẹp.
Mặc dù ta ta trốn tránh vấn đề này đủ kiểu thì cuối cùng Giang Tầm cũng đưa ra kết luận của mình : Có lẽ, ngày sau vi phu phải chăm chỉ cày cấy, dù sao vẫn không nên để đất đai khô hạn đến nhường này, nhất định phải khai hoang sau đó gieo trồng hạt giống xuống.
Ta trợn mắt há hốc mồm, Giang Tầm đang muốn so sánh hắn với con bò già từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn vẫn luôn không ngừng nghỉ sao? Con mẹ nó khẩu vị như vậy cũng nặng quá rồi đấy!
Điểm quan trọng cũng không phải cái này, quan trọng là chúng ta chính là kiểu cưới trước yêu sau, nhưng bây giờ khi mới vừa bắt đầu, Giang Tầm lại tự nhiên nhảy cái vọt đến ngay đại kết cục? Trước tiên X sau đó mới kính trọng là sao! Có quyển thoại bản nào dám diễn như vậy à!
Ta có chút hoảng hốt vì thế sau đó ta liền quyết tâm làm cho Giang Tầm nhớ lại văn chương lãng mạn trước kia, cũng phòng khi hắn lại làm thêm chuyện gì hoang đường nữa.
Sau đó, ngay sau giờ ngọ một chút ta liền dẫn hắn ra sân nhìn từng hàng từng hàng thịt nước tương được phơi trong sân, đây chính là ký ức thứ độc quyền thuộc về một mình ta và hắn.
Ta cố gắng nói cười, sau đó đưa chiếc cọ nhỏ cho hắn rồi khoa tay múa chân nói với hắn: Phu quân nhớ được gì không? Năm đó, năm đó chàng đứng ngay tại đó, ta cùng chàng hai người cùng nhau ngắm thịt phơi. Chàng đứng đó nhìn ta quét tương quét đi quét lại ba lần lên các thớ thịt, hơn nữa còn dặn ta thịt không nên phơi nắng quá sẽ mặn.
Giang Tầm nghe thấy ta nói xong mặt liền co rúm lại: Vi phu đã từng làm những chuyện không ra đâu vào đâu như vậy sao?
Hắn vừa nói như vậy liền khiến ta không mấy vui vẻ. Tại sao chuyện mang thịt ra phơi nắng lại là chuyện tào lao không đứng đắn, rõ ràng đó chính là chuyện bồi đắp tình cảm mà.
Ngay sau đó, ta chỉ có thể cho Giang Tầm xem mớ thoại bản mà ta đã chuyên tâm viết trong thời gian mấy tháng gần đây, hắn uyển chuyển đánh giá: Hành văn không mạch lạc.
Chiêu này mà không xài được thì ta cũng bó tay, vì thế chỉ còn cách dắt hắn về phía giường ngọc: Phu quân đã từng nói muốn ngủ trên giường ngọc trong khuê phòng ta, cũng muốn mang ta về nhà.
Có lẽ là do những lời ta nói này quá mức dịu dàng nên khiến Giang Tầm trầm mặc một hồi lâu, sau đó hắn bắt đầu cởϊ áσ, động tác giữa các ngón tay cũng bắt đầu nhanh dần.
Dường như hắn cấp bách đến mức khó mà kìm chế nổi: Vi phu đã suy nghĩ hồi lâu, không bằng chúng ta làm chút chuyện thân mật nhất giữa phu thê với nhau được không? Có lẽ cũng chỉ có những chuyện như thế này mới có thể khiến vi phu nhớ lại.
Ta có chút khϊếp sợ nói: Chuyện này, chuyện này không ổn lắm thì phải?
Giang Tầm nhướng mày nhìn ta: Vậy sao? Sao lại không ổn? Người đánh mất ký ức chính là vi phu, đến ngày hôm nay vi phu chỉ như một tờ giấy trắng nhưng vẫn đồng ý làm việc phu thê thân mật với nàng, nàng còn cảm thấy không đủ sao? Người không nhịn được chẳng phải chính là phu nhân sao? Hay nói cách khác, toàn bộ những lời đường mật nói rằng nàng yêu thích vi phu chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối vì muốn lừa giỡn mang vi phu ra làm trò đùa? Ta chính là phu quân nàng yêu nhất, theo lý thuyết mà nói thì đáng ra nàng nên nhìn ta như thấy miếng thịt mỡ trong bát, giờ khắc này trong lòng nàng cũng phải ngứa ngáy không kìm chế nổi mới phải chứ.
Ta nhanh chóng muốn sửa lại vì thế liền nói với hắn: Phu, phu quân, hôm nay không thích hợp vì quỳ thủy của ta lại đến rồi.
Mỗi khi nói đến chuyện này thì quỳ thủy của nàng lại đến? Thật trùng hợp quá. Hắn nhanh chóng nở một nụ cười sau đó liền phản ứng lại những gì hắn vừa mới nói.
Ta cũng nghe thấy vừa rồi Giang Tầm mới nói chữ “lại”.
Phu quân?
Giang Tầm lấy tay ôm lấy trán mình, dường như ở đó lại bắt đầu đau đớn không rõ, trên mũi hẵn cũng toát ra mồ hôi nóng hổi, mãi sau một hồi hắn mới nói: Quỳ thủy của phu nhân đến vào cuối tháng nhưng hôm nay mới chỉ là giữa tháng vì thế đây rõ ràng là lời nói dối.
Ta hết sức vui mừng: Phu quân, chàng nhớ lại rồi?
Nếu ta không nhớ lại thì phu nhân sẽ khóc sao?
Đúng vậy.
Vậy vi phu sao có thể nhẫn tâm mà nhìn nàng khóc đây? Lúc hắn nói câu này vẫn chưa hít thở lại được bình thường, lồng ngực hắn vẫn phập phồng không ngừng, đến cả chuyện thở dốc cũng vô cùng gian nan.
Ta liền nhanh chóng gọi thái y sau đó dùng tay nâng má mê luyến mà nhìn Giang Tầm.
Phu quân của ta vẫn chưa nuốt lời, hắn thật sự đã trở về.