Ta thay đổi một thân quần áo khác khiến cả người thoải mái ngay lập tức.
Hôm nay Giang Tầm được nghỉ tắm gội(1) cho nên không phải thượng triều, chỉ ở nhà cùng ta.
(1)Nghỉ tắm gội (休沐): người xưa có thói quen gội đầu mỗi ba ngày và tắm mỗi năm ngày, triều đình cho phép quan lại thượng triều năm ngày thì nghỉ phép một ngày để tắm gội.
Ta cho rằng hắn như vậy không giống như một nam nhân có dã tâm, làm sao có thể cả ngày lăn lộn trong hậu viện chứ? Có thể là chuyện phụ hoàng mất nước gây cho ta bóng ma quá mức, dẫn đến từ nhỏ ta chỉ biết, nam tử mỗi ngày chỉ biết ham mê nữ sắc là không tốt, đây là chuyện kẻ ngu ngốc mới làm.
Phu quân ta là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, mặc dù đã từng tồn tại trong lòng ta là một đại gian thần nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến hình tượng trụ cột quốc gia rực rỡ chói lọi của hắn.
Ta quyết định làm hiền thê lương mẫu, chỉ điểm hắn: “Phu quân, hôm nay chàng định ở trong phủ cùng ta?”
“Vốn định làm chút chuyện, xem vài cái hồ sơ. Nàng đã muốn vi phu ở cùng nàng, vậy thì liền ở cùng nàng.”
“A.” Ta ngậm miệng, hóa ra đầu sỏ gây họa làm rối loạn giang sơn là ta.
Giang Tầm bồi ta cả một buổi chiều, đến ban đêm, ta nói: “Chuyện Lâu Lâu nói với phu quân trước đó, chàng xử lý thế nào?”
Giang Tầm liếc mắt nhìn ta, không rõ ý tứ hỏi ta: “Phu nhân muốn đánh đòn phủ đầu trước hay là yên lặng theo dõi?”
“Con người của ta chỉ sợ tay chân ngầm, vấn đề có thể giải quyết thì giải quyết thôi, hay là đánh đánh đòn phủ đầu trước.”
“Như thế, tối nay sẽ khiến phu nhân an tâm.”
“Ừ?” Ta không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ là vừa nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của Giang Tầm, ta liền biết, tên này nghẹn một bụng toàn ý nghĩ xấu.
Ban đêm, Giang Tầm để cho ta mật báo với Lâu Lâu, hẹn hắn gặp mặt ở quán trà Một Gian.
Đêm nay cũng có hội hoa đăng, hai bên bờ sông đàn hát không ngừng, một đường đèn hoa rực rỡ.
Ta an ủi trong lòng: “Lần trước đi ngang qua đây nhìn thấy phu quân và một nữ tử khanh khanh ta ta (2), trong lòng không vui. Bất quá những chuyện này đều đã qua, ta sẽ không trách phu quân.”
(2)Dùng để mô tả tình yêu nam nữ gần gũi, tình cảm.
Giang Tầm cười lạnh một tiếng, mắt phượng nhanh chóng liếc ta một cái: “Chuyện của vi phu là việc công, ngược lại phu nhân bên ngoài câu tam đáp tứ, đúng lúc bị vi phu bắt được. Phu nhân hiểu lầm ta, lập tức đi tìm tiểu lang, nghĩ muốn trả thù ta. Nếu ta nói ta trong sạch, việc nàng làm xem là cái gì? Vi phu thật sự giữ mình trong sạch, cái này của phu nhân gọi là ra vẻ đạo mạo đứng đắn mà thôi.”
Ta ngẩn người, khả năng ngụy biện này của Giang Tầm, ta thực sự không phải đối thủ của hắn.
Theo như ý của hắn, chỉ cần vừa nói chia tay, cho dù là trong lúc chiến tranh lạnh, ta cũng sẽ chạy loạn trước. Hắn lại không giống, thoạt nhìn thì hắn đi nɠɵạı ŧìиɦ nhưng thực tế là bị ta oan uổng, hắn vừa trọng tình vừa chỉ một lòng.
Sao kết quả ta lại là người xấu vậy?
Giang Tầm ghé sát tai ta, nhẹ giọng uy hϊếp ta: “Phu nhân lo chính sự trước, lát nữa hồi phủ vi phu sẽ thu thập nàng.”
“…” Đột nhiên ta không muốn về nhà nữa rồi.
Trong nháy mắt, Giang Tầm đã lặng lẽ đi ra phía sau tấm bình phong.
Ta uống trà, có chút khẩn trương đợi Lâu Lâu đến.
Cảm giác này có chút quỷ dị, giống như ta cất giấu tình lang trong phòng, kết quả nửa đêm phu quân trên đường về nhà, chỉ có thế giấu người sau bức bình phong.
Trong lòng ta không vững, lấy chén trà che mặt, còn chưa kịp uống trà, chợt nghe thấy tiếng ngoài hàng lang: “Giang công tử tìm ta có chuyện gì?”
Ta nóng miệng, lắp bắp nói: “Phu…phu quân hồi phủ.”
“Ngươi tìm được cơ hội hạ thủ sao?”
“Hắn không tin ta, ta không có cơ hội hạ thủ. Được rồi, ta có một câu muốn hỏi, Lâu Lâu, rốt cuộc ngươi là ai? Người sau lưng ngươi là ai?”
Lâu Lâu ngừng động tác phe phẩy câu quạt, lúc lâu sau mới nói: “Công chúa không cần hỏi nhiều, cuối cùng ta sẽ không hại ngươi. Đại nhân sau lưng ta, tất nhiên là hạ thần tài giỏi có thể giúp công chúa một tay, ngươi phải tin ta.”
Ta “a” một tiếng, lập tức mất trọng tâm câu chuyện.
Trong chốc lát, Giang Tầm ở sau tấm bình phong thiếu kiên nhẫn chắp tay bước ra.
Hắn cười nham hiểm (3), khóe miệng cong lên, thong thả ung dung: “Nếu là hạ thần tài giỏi, không bằng mời người đứng sau ngươi đến gặp tại hạ một lần?”
“Giang đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Lâu Lâu nheo mắt, quan sát Giang Tầm một chút, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Ta không nghĩ tới nhanh như vậy đã lộ tẩy, rất xấu hổ. Nữ nhân xã giao ở bên ngoài, nam nhân nói thế nào cũng phải để lại ba phần mặt mũi, không thể trước mặt người khác khiến ta không xuống đài được. Giang Tầm nửa điểm đúng mực cũng không có, bất quá chỉ là dựa vào việc ta thích hắn, làm người khác vừa yêu vừa hận.
(3) Từ gốc là 三分笑 dựa trên một lịch sử có thật.
Tể tướng thời Đường Lý Lâm Phủ là kẻ tiểu nhân gian tà nhất trong lịch sử, nham hiểm, am hiểu mưu mẹo kế sách. Hắn đối với người nào cũng ôn hòa khiêm nhường, đối nhân xử thế luôn với dáng vẻ tươi cười, ăn nói ngôn luận giống như gió xuân tháng ba ấm áp lòng người, nhưng thật ra hắn tâm địa nham hiểm hung ác, thấy ai hơi làm trái ý hắn, liền thiết kế hãm hại, không chút nương tay, bởi vậy hắn được đặt danh xưng là “khẩu phật tâm xà”.