Bạch Kha không nhìn thấy tình cảnh đó, trong mắt nàng chỉ có ta, nàng hỏi: Phu nhân, mắt người hơi đỏ, người khóc sao?
normal>
normal>Ta lắc đầu nói: Ta không có khóc, là tuyết thổi vào mắt thôi.
normal>
normal>Ta đúng là không có khóc, đêm nay quả thực tuyết lớn, lạnh giá thấu xương.
normal>
normal>Ta thở dài một hơi, trời sắp đổ mưa, mẹ phải tái giá, chồng muốn nạp thϊếp, ba chuyện này không có chuyện nào ta có thể ngăn được.
normal>
normal>Mẫu hậu đã từng nói qua, giả sử ta thích một người nam nhân rồi đối phương phụ lòng ta, như vậy thì tuyệt đối đừng đòi chết đòi sống.
normal>
normal>Thịt lợn nướng mật ong(1) ăn ngon không? Ăn ngon.
normal>
normal>Khoai sọ nấu ba rọi(2) ăn ngon không? Ăn ngon.
normal>
normal>Cơm hấp ống tre(3) ăn ngon không? Ăn ngon.
normal>
normal>(1)(2)(3) Chú thích hình ảnh ở cuối chương.
normal>
normal>
normal>Thế gian này hưởng thụ không hết món ăn sơn hào hải vị, tiêu xài không hết phú quý ngập trời, cần gì vì một nam nhân mà từ bỏ toàn bộ, như vậy sao được?
normal>
normal>Cho nên, nam nhân mà, tên nào cũng đều thích đồ mới mẻ như vậy. Hắn thích ăn thì để hắn ăn, chúng ta ở nhà vẫn xơi hai chén cơm như cũ.
normal>
normal>Lời của mẫu hậu rất thô nhưng lý lại không thô. Chỉ cần dùng ví dụ bình thường ta cũng đã hiểu được toàn bộ.
normal>
normal>Mà thôi, cứ tùy hắn vậy.
normal>
normal>Bây giờ trong lòng Giang Tầm đã có ý trung nhân, ta cũng yên tâm được một chút. Nửa đời sau của hắn sẽ không sợ già không nơi dựa vào, ta cũng sẽ không bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt mê hoặc, ta nên tích lũy ít tiền rồi rời đi thôi.
normal>
normal>Ta cũng không phải là một người thích rầu rĩ, nếu đã suy nghĩ thông suốt rồi cũng liền quên.
normal>
normal>Ta thấy canh giờ không sai biệt lắm liền dẫn Bạch Kha đến một gian trà lâu. Không phải ta ngốc nên quên mất tên quán trà mà là quán trà này tên là Một Gian.
normal>
normal>Có cá tính như thế, ta rất thích.
normal>
normal>Đi vào quán trà, ta báo một tiếng với tiểu nhị: Ta là Giang công tử phong hoa tuyệt đại.
normal>
normal>Tiểu nhị nghe xong liền vội vàng chạy về phía sau quầy lấy ra một quyển thoại bản, nói: Ngài ký tên bên trong cho ta được không?
normal>
normal>Được thôi. Hai cánh tay ta mở ra, tiêu sái vén ống tay áo, tay trái cầm bút vẽ lên trên chữ Giang
normal>
normal>Tối hôm qua suy nghĩ thật lâu mới sáng tạo ra chữ ký, chữ thủy bên trái viết nhanh có thể hợp thành một đường cong, chữ công bên phải có thể sáng tạo một chút, chỉ giữ lại gạch trên và gạch dưới, rút gọn thành hai chấm. Thế là liền biến thành một khuôn mặt cười gần gũi (:, đã đơn giản lại còn thuận tiện, rất được lòng ta.
normal>
normal>(4) Chữ Giang 江 gồm có bộ thủy 水 bên phải và bộ công 工 bên trái.
normal>
normal>Tiểu nhị kinh hoảng khi được ta kí tên một cách nhanh chóng, hắn bội phục sát đất, luôn miệng mời ta lên lầu.
normal>
normal>Lúc sắp đến sương phòng, ta lại nghĩ có cần tháo mặt nạ xuống hay không, dù sao đeo mặt nạ gặp người khác cũng không được lễ phép cho lắm nhưng nếu nhìn từ khía cạnh khác, loại cảm giác Ôm tì bà che nửa mặt này mới có thể càng đâm trúng tâm hồn thiếu nam thiếu nữ của độc giả vãng lai.
normal>
normal>Được rồi, vẫn cứ mang đi.
normal>
normal>Ta vừa mới vào phòng ngắm nhìn bốn phía, tươi cười trên mặt liền duy trì không nổi - thì ra tất cả mọi người đều định dùng bộ dáng đeo mặt nạ này mê hoặc độc giả.
normal>
normal>Ta chắp tay thở dài, tự giới thiệu: Chào chư vị tiên sinh, tại hạ là Giang công tử phong hoa tuyệt đại.
normal>
normal>Bọn hắn có ít người mặc dù còn chưa có thoại bản được sao chép bán ra nhưng dù sao cũng là tác giả bản gốc, vẫn gọi chung là thoại bản tiên sinh (tác giả) đi.
normal>
normal>Thì ra là Giang công tử, tại hạ là Vương Nhị Lâu ngọc thụ lâm phong. Ở trong góc có một thiếu niên lang mặc áo xanh đi tới, mỉm cười khách khí nói với ta.
normal>
normal>Vương Nhị Lâu ngọc thụ lâm phong? Bút danh này cực kỳ quen mắt. Ta suy nghĩ một hồi thì nhớ lại tác phẩm Cực phẩm tướng lãnh của hắn, bên trong viết cái gì ta không có nhìn kỹ nhưng dựa vào lượng tiêu thụ mà nói thì hắn đứng đầu bảng.
normal>
normal>Ta đối mặt với địch nhân cường đại, khô khốc cười một tiếng: Hóa ra là Lâu Lâu.
normal>
normal>Vì để hắn bỏ đi lòng đề phòng, ta quyết định thân cận hắn, dùng tên thân mật gọi cho thân thiết.
normal>
normal>Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, thật lâu mới đáp lại ta: Giang công tử quả nhiên thú vị.
normal>
normal>Ha ha ha quá khen quá khen. Nguy rồi, hắn thế mà liếc mắt một cái đã đoán đúng điểm yếu của ta. Con người của ta không có cách nào chống cự lại bất kỳ khen ngợi nào, lời ca ngợi không rõ ràng như thế nào ta cũng có thể nghe được, đồng thời hớn hở ra mặt nên rất dễ dàng đánh mất lòng cảnh giác.
normal>
normal>Những thoại bản tiên sinh khác trong sương phòng im lặng, không có bất cứ lời nói nào. Ta bị cô lập vì vậy hòa mình với Lâu Lâu, chỉ chốc lát sau đã có thể đứng chung một chỗ, như một đôi bạn thân nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
normal>
normal>Lâu Lâu hạ thấp giọng nói với ta: Giang công tử muốn thắng hai trăm lượng này sao?
normal>
normal>Ta gật nhẹ đầu: Đây là điều đương nhiên.
normal>
normal>Ta cũng muốn nên không bằng chúng ta liên thủ?
normal>
normal>Liên thủ như thế nào? Ta sửng sốt một chút thì đã hiểu, Cái này không tốt đâu? Trong phòng nhiều người như vậy, chúng ta lại không có vũ khí, đánh chết từng người là chuyện không thể nào!
normal>
normal>Lâu Lâu nghẹn lại nói: Không phải gϊếŧ bọn hắn, chỉ cần làm chút thủ đoạn nhỏ thôi.
normal>
normal>Thí dụ như?
normal>
normal>Nơi đây không phù hợp để bàn việc này, ngày thường nếu chúng ta muốn trao đổi tin tức, chỉ cần truyền thư đến cho tiểu nhị của quán trà Một Gian thì tự nhiên sẽ có người giúp ngươi tìm ta.
normal>
normal>Vậy được đó, dù sao ba hàng đầu đều có hai trăm lượng, hai người chúng ta vẫn có thể hợp tác.
normal>
normal>Ta vừa dứt lời, Phương chủ sự của tiệm sách đã sai người tới nói, dân chúng bình thường tới mua thoại bản muốn để mọi người đến kí tên.
normal>
normal>Lúc này, đám người lúc trước vốn là âm u đầy tử khí, tình cảnh ít nói lại thay đổi thành ai ai cũng tinh thần phấn chấn, thản nhiên cười nói tương tác với các độc giả.
normal>
normal>Ta sững sờ tại chỗ, bóp cổ tay thở dài, đây con mẹ nó, mỗi người đều là làm trò!
normal>
normal>Ngay tại lúc ta đang phân tâm, đột nhiên có một nữ tử xách mép váy, giống như một con bướm nhẹ nhàng bay múa đến trước người ta. Nàng mặc váy lụa chiết ngực màu vàng thu nhàn nhạt, chải búi tóc song đao, ở giữa trán có vẽ hình một bông hoa hải đường xinh đẹp, lưu tô màu trắng rũ xuống, cười yếu ớt trông mong, tinh tế động lòng người, chính là nữ tử trước đó đi cùng với Giang Tầm mà ta nhìn thấy.
normal>
normal>Nàng cầm thoại bản, nói với ta: Tiên sinh là Giang công tử phong hoa tuyệt đại sao?
normal>
normal>Ta khóc không ra nước mắt, thờ dài: Là ta.
normal>
normal>Nàng ta kinh ngạc, liên tục cười khẽ nói với sau lưng: Ta nói, đêm nay Giang công tử chắc chắn sẽ có mặt, ngươi còn không tin.
normal>
normal>Thật sao? Giang Tầm đột nhiên cất bước tiến lên, ánh mắt hắn nhìn vào mặt ta, không, phải nói là nhìn vào mặt nạ, vô cùng lạnh lẽo.
normal>
normal>Một lát sau hắn mới lạnh lùng nói: Ta vốn tưởng rằng Giang công tử phong hoa tuyệt đại chắc chắn ở lại trong phủ, nào biết hắn cũng đến kí bán thoại bản, ngược lại là ta đoán sai.
normal>
normal>Giang Tầm là đang uy hϊếp sao?
normal>
normal>Ta rõ ràng đã đáp ứng hắn sẽ ngoan ngoãn ở lại trong phủ chờ hắn về nhà, kết quả vẫn là lén lút ra ngoài còn bị hắn bắt tại trận.
normal>
normal>Nghĩ như vậy cũng không đúng, nếu không phải ta xuất phủ thì còn không biết bên cạnh hắn có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy làm bạn.
normal>
normal>Ta từ trước đến nay đều không phải là loại nữ nhân không biết đại cục kia, những chuyện nhỏ nhặt như này cần gì phải giấu diếm ta đây?
normal>
normal>Ta có chút tủi thân, không nói một lời chỉ ký tên cho nàng, khuôn mặt cười cũng suýt nữa vẽ thành mặt khóc.
normal>
normal>Giang Tầm vẫn còn bức ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi: Làm sao? Giang công tử không nói lời nào sao?
normal>
normal>Ta chỉ cuống họng, lừa hắn: Cuống họng đau, không mở miệng được.
normal>
normal>Lúc này, Lâu Lâu phát hiện ta khác thường, đi đến giải vây thay ta: Giang công tử thân thể khó chịu, nếu như muốn hỏi cái gì thì cứ để ta trả lời.
normal>
normal>Hắn nhẹ nhàng kéo ta ra sau lưng bảo vệ, che lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Giang Tầm.
normal>
normal>Giang Tầm cười một tiếng nói: Không có chuyện gì, nếu thân thể tiên sinh khó chịu, vậy nhanh chóng kí rồi về nhà đi. Đêm nay không yên ổn, nhiều người phức tạp, lúc đi đường nên cẩn thận chút.
normal>
normal>Lâu Lâu nghe ra ý ngầm của Giang Tầm, liền quay đầu dịu dàng nhìn ta một cái, đáp: Tại hạ với Giang công tử là bạn thân, đương nhiên sẽ đưa Giang công tử về nhà, việc nhỏ như này cũng không cần thiết phải để người ngoài lo lắng.
normal>
normal>Người ngoài à? Rất tốt. Giang Tầm nỉ non tự nói một câu, không ở lại nữa mà cùng nữ tử kia rời khỏi.
normal>
normal>Lâu Lâu hỏi ta: Hắn là?
normal>
Ta thở dài một hơi đáp: Đừng hỏi nhiều, đều là nợ phong lưu.