Tục ngữ nói rất đúng, nữ lấy duyệt mình giả dung (1).
(1)Phụ nữ sẵn sàng ăn mặc cho những người biết trân trọng bản thân và thích chính họ.
Giang Tầm không có ý lấy lòng ta, cho nên ta cũng không cần trang điểm tỉ mỉ gặp hắn. Như vậy mới có thể kín đáo nói cho hắn biết, ta cũng không hài lòng như hắn.
Cho nên, ta dựa vào giường chợp mắt, dự định để Giang Tầm thấy một mặt rầu rĩ của ta.
Kết quả chợp mắt không bao lâu, lúc tỉnh dậy, đã là chạng vạng, lúc mặt trời lặn ở phía Tây.
Ta có chút chột dạ, vừa định đứng lên đã nghe thấy tiếng người nói bên ngoài giường chỉ cách một cái màn mỏng như cánh ve: “A? Trong thời gian vi phu không ở phủ thì dường như phu nhân ngủ an ổn lắm nhỉ.
Ta cười ngượng ngùng. “Phu quân không biết, mấy ngày trước ta thấy ngươi không ở trong phủ, một mực không ngủ được. Hôm nay biết được phu quân hồi phủ, vô cùng vui vẻ, buồn ngủ tích lũy nhiều ngày kéo đến, liền…ừ, ngất đi mất.”
“Đúng không?” Hắn thoải mái thong dong uống trà, hiển nhiên là không tin.
Đương nhiên, lời này ta nghe ta cũng không tin. Vì không muốn lộ ra kẽ hở nên ta định đổi chủ đề, đường cong cứu nước (2): “Hai ngày này phu quân đang bận rộn việc gì vậy?”
(2) Cái gọi là đường cong cứu nước có nghĩa là không thể giải quyết bằng phương pháp trực tiếp. Nếu không thể đối đầu với sự giả hình và giúp đỡ, nó sẽ phải áp dụng một cách chậm và gián tiếp để huy động mọi người và lực lượng càng nhiều càng tốt.
“Chớ hỏi chuyện triều đình.”
À. Không nghĩ tới Giang Tầm theo chủ nghĩa đại nam tử, nữ nhân đã thành thân phải tuân theo nữ tắc không thể hỏi chuyện triều chính.
Hai bên trầm mặc hồi lâu, Giang Tầm hỏi ta: “Phu nhân có nghĩ tới, nếu vi phu không về phủ thì nàng nên làm như thế nào?”
Hắn không về phủ? Suy nghĩ một lát vẫn thấy thật là đáng tiếc, nếu không thể gặp Giang Tầm thì rất có khả năng sau này ta không có ăn không có mặc, còn phải đói chết ở chỗ này.
Ta đau xót trong lòng, nói: “Thế phu quân sẽ cắt đứt lương thực của ta sao?”
Giang Tầm quăng ly trà trong tay xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không chỉ cắt đứt nguồn lương thực của nàng mà còn khiến nàng trước sau đều có địch!”
“…” Nghe những lời này là biết hắn lại tức giận.
Ta có chút đau buồn trong lòng, dân dĩ thực vi thiên (3), ta cũng không màng nếu không được mặc ấm, chỉ muốn được ăn một miếng cơm no, hắn còn làm khó dễ ta.
(3) Ẩndụ thức ăn là điều quan trọng nhất để tồn tại.Người dân sử dụng thực phẩm cho cuộc sống của chính họ.Đề cập đến tầm quan trọng của thực phẩm.
“Quên đi.” Giang Tầm xốc màn che lên, ung dung hỏi ta: “A Triêu, nếu ta cưới người khác, nàng có thương tâm không?”
Ta kinh ngạc, lúc này mới tân hôn chưa được bao lâu? Hắn đã muốn nạp tiểu thϊếp rồi hả?!
“Ngươi muốn nạp thϊếp? Phu quân thích ai thì nạp người đó, ta nhất định sẽ không âm thầm gây khó dễ nàng ta.”
“Không phải, ta chỉ muốn hỏi nàng một chút.” Giang Tầm mím môi, cười tự giễu “Cũng được, có lẽ nàng cũng sẽ không đau lòng đâu.”
Ta trầm mặc hồi lâu, thật sự không hiểu làm sao để ứng phó với Giang Tầm.
May là hắn không quấy rối như vậy, vẫn còn biết săn sóc. Chỉ một lát đã cho người bày thiện.
Ăn không nói, ngủ không nói, đại khái hắn cũng sẽ không hỏi lại vấn đề của ta.
Vì là đầu đông nên không có trái cây gì mới mẻ, đa số là hoa quả khô. Trên bàn bày vài đĩa chứa mấy miếng táo mèo, hạt óc chó các loại. Một mặt ta cầm cái chày nhỏ đập vỡ vỏ hạt, một mặt lấy thịt bên trong ra ăn. Ăn nhiều đến mức chát miệng, ta tiện tay đút cho Giang Tầm vài miếng.
Lúc đầu, hắn có chút bài xích, dường như là không có thói quen ăn vặt nhưng dưới vẻ mặt chờ đợi của ta, Giang Tầm thành thật ngậm quả óc chó vào miệng, nhai từng miếng chậm rãi.
Vậy là được rồi, phu thê đầu giường giận cuối giường hòa, chẳng lẽ đối nghịch nhau mãi sao?
Ở phương diện này ta lý trí hơn Giang Tầm. Ta yêu hòa bình tha thiết, chán ghét chiến tranh, sẽ không tùy tiện tranh đấu với hắn.
Ta nũng nịu với hắn lần nữa: “A ~ phu quân há mồm nào.”
Giang Tầm liếc mắt nhìn ta: “Phu nhân học được chiêu này từ đâu vậy, kỳ cục.”
“Ngươi không vui sao?”
“Tốt nhất vẫn nên là chính nàng.”
“A.” Hóa ra Giang Tầm không thích nữ tử làm bộ làm tịch.
Thức ăn được dọn lên, ta ăn vài miếng cơm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Ba ngày sau có lễ hội đèn lồng, phu quân có thể đưa ta đi xem không?”
Giang Tầm sửng sốt chớp mắt một cái, mắt rũ xuống, nói: “Công việc ở Hộ Bộ bận rộn, không thể phân thân.”
“Vậy ta tự đi?”
Hắn cau mày, nói: “Phu nhân vẫn nên ít khi xuất đầu lộ diện thì tốt hơn.”
“Là sao?” Ta không quá để ý nhưng nghĩ kỹ cũng biết, lỡ đâu có người nhận ra thân phận thực sự của ta thì làm sao bây giờ?”
“Thân thế của phu nhân…”
“Đã biết, ta ở nhà chờ ngươi.”
“Ừ.”
Chuyện ta đi lễ hội đèn lồng thực ra là ý không ở trong lời, ta muốn tham gia cuộc thi lên hạng. Danh sách bình chọn đã có, ta là một trong mười người đầu bảng, sau đó sẽ còn tổ chức một cuộc thi đấu lên hạng, phải viết thoại bản mới, một lần nữa tiến hành chế độ đào thải, chọn ra ba người đứng đầu lấy được tiền thưởng. Theo đơn vị tổ chức, tác phẩm “Trái tim nhân ngư làm ta rơi lệ” của ta chủ đề mới lạ, vừa mới phát hành đã được bán ở các cửa hàng sách lớn, vì tăng lượng tiêu thụ, đặc biệt để ta ký tên, tiện đường kéo phiếu. Đương nhiên cũng không chỉ có mình ta, còn có vài tên tiên sinh thoại bản tài hoa hơn người vì hai trăm lượng cũng nhộn nhịp đến nơi hẹn.
Đêm đó Giang Tầm không ở trong phủ, rất tốt.
Ta xoa tay nôn nóng, chờ ngóng từng đêm, trông mong liên tục mấy ngày, rốt cục cũng đợi đến ngày đó.
Đêm đó ta không dám đi cửa trước, cũng không dám đi cửa sau, là do Bạch Kha mang ta phi ra khỏi phủ.
Bạch Kha đã hoàn toàn trở thành người của ta, cụ thể vì sao lại trở thành người của ta, thực tế ta cũng không biết. Ta chỉ biết nàng ấy là người không ôm chí lớn, nguyên nhân trước đó đi theo Giang Tầm cũng rất đơn giản --- giường trong phủ tương đối mềm, vô cùng khác với giường ngủ cứng ngắc trong khách điếm. Ngay sau đó, nàng ta quyết định vì Giang Tầm vào sinh ra tử, lưu lại trong phủ lâu dài.
Kể chuyện đến đây thôi, ta phải thay trường sam của Giang Tầm, buộc tóc bó ngực, còn mua mặt nạ, trang bị đầy đủ. Bạch Kha nói, đừng nói muốn phân biệt hiện tại ta là nam hay nữ, ngay cả ta có đúng là chính ta hay không thì nàng ấy cũng không nhìn ra.
Kín đáo như vậy, ta rất yên tâm.
Lúc đến nơi vẫn còn sớm, ta nắm tay Bạch Kha, vòng qua cầu đá xem hoa đăng. Hoa đăng này có những hình dạng khác nhau, có thỏ, hồ ly, còn có lão hổ. Vài người bán hàng rong muốn nổi bật còn làm ra đèn lồng hình thức ăn, ví dụ như hình kẹo hồ lô. Hai bên bờ sông đèn đuốc sáng rực, biển người nối liền không dứt. Hàng vạn ngọn đèn đồng thời cháy lên trong đêm, chiếu xuống dòng sông ngũ quang thập sắc, trông thật diễm lệ.
Chỉ trong chốc lát, tuyết đã rơi.
Ta vươn tay chạm lấy những bông tuyết kia. Nhìn thấy hạt tuyết lớn tan trên đầu ngón tay khiến ta luôn có loại ảo giác trái tim vô cùng ấm áp.
Ta hà ra hơi trắng, nhìn xa xa về phía trước.
Lúc này ta như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Từ chỗ tối bị hoa đăng che lấp, ta thấy một cặp đôi chậm rãi đi về hướng ta đang đứng. Ta biết một người trong đó, chính là Giang Tầm mà bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp yêu kiều. Cô gái kia ăn mặc lộng lẫy phi phàm, vừa nhìn là biết không sang cũng quý.
Mặc dù Giang Tầm không cười nhưng sự dịu dàng giữa chân mày hắn lại không giấu được ta. Ta biết tính cách của hắn, ánh mắt như thế đối với ta cũng không xa lạ gì.
Lúc hắn nói yêu thích ta, cũng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ta như vậy.
Tối hôm nay tuyết rất lớn. Ta đứng giữa trời tuyết, nhất thời tay chân luống cuống.
Tuy ta là chính thất nhưng lúc này lại cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu nổi, không có dũng khí. Ta sợ đụng vào bọn họ, sợ vẻ mặt lạnh lùng của Giang Tầm, giả bộ không quen biết.
Trước đó hắn hỏi ta chuyện nạp thϊếp, có phải là vì việc ta vừa thấy trước mắt này không?
Cũng không biết là thương tâm hay kinh ngạc. Ta đan ngón tay vào nhau, rũ mắt, cho dù cách một lớp mặt nạ cũng sợ bị hắn nhận ra.
Hóa ra ta chẳng phải không để ý như lời Giang Tầm đã từng nói.