Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 17




Edit: Phong Lữ

Tuy cương thi có khả năng phòng ngự cao nhưng tốc độ lại chậm, mang ra làm lá chắn thịt có lẽ cách tốt nhất. Nhưng bề ngoài những cương thi này thực sự khiến cho người ta buồn nôn. Do đó, Tiêu Bách không mấy thích việc triệu hồi Cương thi binh chủng cấp 2. Một nguyên nhân khác nữa là do hắn cảm thấy, nhìn những cương thi này đi đi lại lại trước mắt chẳng khác nào tự chọc mù mắt thẩm mĩ cho rồi.

Có điều, trong lúc nguy cấp này, những lí do ấy có xá gì. Cương thi tuy có tốc độ chậm rì nhưng khả năng phòng thủ cao, công kích cũng rất tốt, đối phó với mấy con tê giác sừng băng xung quanh cực kì tốt.

Thu lại tam giác giới hắc ám, Tiêu Bách mặc đại một cái áo choàng bảo vệ đơn giản, sau đó vừa chỉ huy cương thi mở đường máu trong vòng vậy, vừa lén sử dụng ma pháp hệ phụ trợ mãnh liệt. Thew theo sát Tiêu Bách, vừa đánh vừa lui. Đấu khí của cậu như mãnh hổ xổng chuồng, cực kì mạnh mẽ, hung hãn, rất hợp với kiểu võ thuật Thew luyện ngày trước-đơn giản nhưng chiêu nào cũng là chiêu trí mạng.

Nhìn Thew thành thạo dùng đao, vượt qua hàng bảo vệ cương thi và tê giác sừng băng, Tiêu Bách phải thầm kinh hãi. Tên nhóc này không ngờ đã trưởng thành đến mức này!

Trong lúc tâm trí Tiêu Bách còn đang kinh hãi, Thew đột nhiên xoay người, phóng dao về phía dưới sườn Tiêu Bách. Tiêu Bách nhất thời không kịp phản ứng, đến khi dao găm xuyên qua kẽ hở chỗ xương sườn hắn, đâm thẳng vào một con tê giác sừng băng phía sau, tiếng kêu thảm thiết của nó mới khiến Tiêu Bách giật mình hoàn hồn:

– Muốn chết à, không thì đừng làm phiền đến ta.

Giọng nói lạnh lùng dường như ngầm mang theo một chút lửa giận. Nghĩ lại vừa nãy con tê giác sừng băng kia xông tới phía sau Tiêu Bách nhưng bộ xương khô kia còn đứng ngu ngơ, không hay không biết, Thew không hiểu sao thấy hơi bực mình.

Trong suy nghĩ của cậu, thân thể Tiêu Bách chẳng hơn bao nhiêu so với Xương khô binh cấp 5. Nếu bị tê giác sừng băng húc vào, e rằng chẳng khác gì một khối xương mục, vỡ nát gãy rời.

Tiêu Bách có chút kinh ngạc nhìn bộ dạng tức giận hiếm thấy kia của cậu, hóa ra hắn thế mà lại vừa bị con sói con kia dạy bảo….Được rồi, trong lúc chiến đấu mà ngây người thì đúng là hắn sai, nhưng cũng phải nghĩ là tại ai mà hắn bị thế chứ!

Trong lòng tức tối, cảm thấy không công bằng, nhưng Tiêu Bách cũng không dám lại ngây người nữa. Thew nói đúng, lúc này mà suy nghĩ viễn vông thì chẳng khác nào muốn đâm đầu vào chỗ chết, ít ra Tiêu Bách cũng không muốn rơi vào bi kịch bị húc gãy xương…

Tê giác sừng băng lúc đầu rất xông xáo lao đến, nhưng sau khi bị cương thi chặn lại hết lần này tới lần khác, sĩ khí lúc đầu đã mất sạch. Hơn nữa phía trước còn có đấu khí mạnh mẽ sắc bén của Thew, phía sau có Tiêu Bách nham hiểm đánh lén, đàn tê giác đã bắt đầu xáo xào bất an.

Có câu “Mượn gió bẻ măng”. Tiêu Bách thấy chúng đang muốn chạy trốn, ngay lập tức liều mạng sử dụng ma pháp giết quái. Thew khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì

Trong không khí lạnh giá dần tràn ngập mùi máu tươi, dịch lỏng đỏ sậm đang thấm vào đất. Tê giác sừng băng chết đầy trên mặt đất. Thew đuổi cùng giết tận, thấy con nào còn thoi thóp đều đâm thêm một dao.

Không khí chết chóc bao trùm quanh đàn tê giác. Do một Tiêu Bách điên cuồng và một Thew khủng bố, những con tê giác sừng băng cuối cùng cũng đã bị thương quá nặng, không thể tiếp tục tấn công, bắt đầu rút lui.

Tiêu Bách chặn Thew lại, trầm giọng quát khẽ:”Rút thôi”.

Nơi này tuyệt đối không thể ở lại lâu. Ma thú ở khu rừng băng giá này có cái mũi rất nhạy, mà ở đây lại nồng mùi máu tươi như thế, e rằng sẽ dẫn đến những ma thú khác.

Thew cũng không ngốc, nghĩ một chút đã hiểu ngay lời Tiêu Bách. Một người, một bộ xương cứ thế mà che chắn cho nhau, âm thầm trốn khỏi chỗ sâu trong khu rừng băng giá.

Họ bôn ba trong rừng rất lâu, cho đến khi tìm đươc một nơi tương đối an toàn. Tiêu Bách đã chật vật không chịu nổi, lúc này mới có thể đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Ngay lúc Tiêu Bách vì nghỉ ngơi mà sơ hở, con chuột trắng nhỏ nãy giờ vẫn bị hắn nắm trong tay không tha, nhân cơ hội này lập tức nhảy xuống, sau đó liền nằm ngửa-cứng đơ giả chết.

Tiêu Bách sửng sốt, mặc dù khá giận nhưng nếu không thế thì Tiêu Bách suýt nữa đã quên béng con chuột ‘sao chổi’ này.

Đã hại hắn mệt đến nỗi này, con chuột béo kia còn dám giả chết. Nghĩ vậy, Tiêu Bách liền bực mình vung tay qua định đánh nó một cái, không ngờ có một cái chân nhanh hơn chút, giẫm lên bụng con chuột.

“Ặc —— ”

Chuột trắng nhỏ vừa nãy còn là ‘xác chết’, ngay lập tức trở thành ‘xác chết sống lại’, ra sức dùng tay cào cào cái chân trên bụng, nước mắt chảy ào ào.

Tiêu Bách kinh ngạc nhìn ánh mắt hung ác của Thew, rút tay về. Xem ra không phải chỉ có mình hắn muốn xả giận…

Cơ thể chuột trắng không lớn, cùng lắm bề dọc chỉ dài cỡ 20cm, còn về bề ngang béo ú tạm thời chưa tính. Nhưng lúc này bị Thew không nương chân, đạp mạnh khiến cái bụng tròn tròn lõm vào hơn nửa.

Chuột trắng nhỏ đau đến nỗi run rẩy rên ô ố, tứ chi ngắn ngủn quơ quơ liên tục, chỉ muốn thoát khỏi cái chân trên bụng kia.

Thew cười lạnh với con chuột đang vùng vẫy dưới chân kia, dao găm trong tay xoay vòng mang theo ánh dao lóe sáng. Chuột ta ngay lập tức sợ run, mở to đôi mắt đen nhánh, tội nghiệp nhìn chằm chằm Thew.

- Khoan, khoan đã khoan đã…Hay là để con chuột này cho ta xử lí đi

Tiêu Bách thấy nếu hắn không lên tiếng, với tính cách của con sói này thì kiểu gì cũng phải rút gân lột da con chuột nó mới chịu.

Thew liếc Tiêu Bách một cái, dao găm trên tay ‘động đậy’, thoáng cái đã cắm vào sát bên đầu chuột nhỏ. Chuột trắng nhỏ bị kinh hãi, tim đập nhanh quá mức, mở to mắt, nghiêng đầu nhìn một cái….Nó ngất đây.

Không đếm xỉa tới ánh mắt trách cứ của Tiêu Bách, Thew dời chân ra, rút dao găm trên mặt đất lên, nói:

- Dạy ma pháp cho ta!

Dựa vào người khác không bằng tự dựa vào chính mình, chỉ còn cách để mình trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể sinh tồn được. Nhất là sau khi trải qua chuyện tối nay, Thew càng nhận thấy ma pháp trong người mình nếu còn không sử dụng thì thật là phí của trời.

Tiêu Bách nghe thế liền sửng sốt, hắn không ngờ cậu lại nói với hắn câu đó. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thew, Tiêu Bách hơi trầm mặc. Qua được một lúc lâu, hắn mới lắc đầu:”Tiền án của mi nhiều lắm, cho nên ta sẽ không dạy ma pháp cho mi”

Tiêu Bách dù sao cũng không phải thánh nhân, hắn của có tính toán của hắn. Thew của hiện tại chỉ mới tu luyện đấu khí mà đã bộc lộ tài năng đến thế, nếu như học được ma pháp…E rằng đừng nói là áp chế, lúc đó ngay cả cầm chân thôi cũng rất khó khăn.

Cho dù lúc đầu Tiêu Bách đúng là muốn lợi dụng Thew để đối phó Giáo Đình, nhưng chuyện này không chắc chắn nếu kẻ bên người là một con bạch nhãn lang. Vậy thử hỏi Tiêu Bách còn đủ can đảm mà lấy chính mình ra đùa không.

Về việc Tiêu Bách từ chối, Thew có vẻ không bất ngờ. Cậu cũng hiểu rõ Tiêu Bách nói ‘tiền án’ là chỉ cái gì, lợi dụng, lừa dối, bỏ trốn…Có khi ngay cả cậu cũng tự hoài nghi mình có nhân tính hay không, hay là trước đây đã từng có chút đỉnh. Thew tự giễu, nhớ lại hồi lúc cậu 7 tuổi đã bắt đầu lưu lạc khắp nơi kiếm sống, đối mặt với xã hội. Nếu không biết mưu tính mọi chuyện, e rằng cậu đã không sống được tới hôm nay.

Đừng quên, đại lục Augustine này là nơi “thắng làm vua thua làm giặc”. Kẻ yếu ở đây, nếu không bị người khác chà đạp thì cũng bị xã hội loại bỏ.

Người được coi là ‘thánh nhân’ thì không phải chỗ nào cũng có, nhưng người ích kỷ lại có ở mọi nơi. Cũng không phải tại Thew không tin người khác, mà là cậu đã quen kiểu sinh tồn nơi xã hội khốc liệt, cho nên cậu xây dựng trong lòng mình một rào cản trái tim, không cho phép người khác bước vào, đồng thời tự cô lập mình.

Thew cũng đã từng khát khao được sưởi ấm trái tim, nhưng điều đó lại quá xa vời, trừu tượng, cho dù có ngày cậu có được nó trong tay vẫn có cảm giác không thật…

Mâu thuẫn trong lòng này khiến cậu thấp thỏm bất an. Cho nên, Thew thà rằng chọn cách lãnh đạm cũng không chịu đụng vào thứ không nên đụng ấy. Cảm giác cực kì khó chịu này như đang treo lơ lửng, nếu một ngày nào đó nó rơi xuống, chỉ sợ cậu đến xương cốt cũng không còn…

- Mười năm, chỉ cần ông dạy tôi ma pháp, tôi chắc chắn trong vòng 10 năm sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Tiêu Bách kinh ngạc, hắn không tin được nhìn thiếu niên đang nghiêm túc trước mặt. Nếu cậu nói sau này sẽ luôn nghe lời hắn thì có lẽ Tiêu Bách sẽ không tin, nhưng cậu lại cho một thời gian cụ thể…Tiêu Bách yên lặng nhìn chăm chú Thew, ánh mắt màu xanh không hề lẫn tạp chất. Chẳng hiểu vì sao, hắn lại tin người này nói được sẽ làm được.

Nói thật rằng, Tiêu Bách bây giờ không biết tận đáy lòng Thew đang nghĩ gì, ngay cả chính bản thân hắn hắn cũng không rõ.

Biết rõ Thew là một con bạch nhãn lang, lúc nào cũng có thể tấn công ngược lại. Nhưng Tiêu Bách lại vẫn mang cậu theo bên người. Lúc đầu, cứu Thew có lẽ vì ánh mắt lạnh lẽo ấy rất hợp với sở thích của hắn, về sau lại do hắn phát hiện phong ấn trên người tên nhóc, càng về sau nữa thì hai người đã ở chung, hại qua hại lại lẫn nhau…

Tình cảnh lúc trên đường chạy trốn nguy hiểm rõ ràng như mới hôm qua. Tiêu Bách khi ấy hoàn toàn có thể bỏ lại Thew, bỏ chạy một mình. Nhưng hắn không làm thế, cũng không vì gì cả, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể nói rõ lý do được. Có lẽ vì ngày trước bỏ ra cho Thew quá nhiều, cho nên trước khi chưa được báo đáp, Tiêu Bách không cam lòng để cậu cứ thế mà toi mạng được!

Tiêu Bách tự tìm cho mình cái lý do chẳng ra sao, hắn nghĩ thế, mà thôi…

Dù sao đại lục bây giờ đã trải qua ngàn năm thay đổi, sớm đã không còn cục diện như lúc xưa. Với Tiêu Bách –người đã chết hơn ngàn năm lịch sử, lão quái vật- mà nói thì ngoại trừ phải tìm một số chuyện cần làm ra, việc đột nhiên trở về nơi ‘cảnh còn người mất’ này khiến hắn cảm thấy mờ mịt về tương lai phía trước.

Nếu đã như vậy…

U hỏa trong hốc mắt Tiêu Bách đột nhiên nháy nháy. Hắn nhặt trên mặt đất một nắm đá vụn, phóng cực nhanh đi.

Chỉ thấy con chuột trắng nhỏ, vốn đang đứng lên định lén lút chạy trốn, bị Tiêu Bách phóng đá trúng, đau đớn ôm đầu quỳ trên mặt đất. Tiêu Bách trong lòng thoải mái rồi, hắn quyết định tạm thời tin tưởng con sói con này một thời gian. Dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (*), nhỡ không thẳng ông đây cũng làm cho nó thẳng…

(*) thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: ý bảo chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được.



Hết chương 17