Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 12




Edit: Phong Lữ

Rừng rậm băng giá này ở đại lục Augustine chỉ đứng sau mỗi Rừng Chết về độ nguy hiểm. Ngoài diện tích đạt đến hơn vạn km2 , kéo dài khắp phía tây bắc thì nơi này còn có vô số ma thú, hằng năm không biết bao nhiêu đoàn lính đánh thuê mạo hiểm chết ở đây. Nhưng cho dù phải mất mạng thì vẫn có rất nhiều đoàn lính đánh thuê mạo hiểm bon chen tới nơi này.

Con ma “Lợi nhuận” là kẻ đã thúc đẩy họ. Họ cần săn càng nhiều ma thú càng tốt, kiếm những nguyên liệu quý, được ưa thích, có thể bán ra với giá cao. Do đó,  rừng rậm băng giá này trở thành lãnh địa chết xếp thứ hai, đồng thời cũng là thiên đường kho báu kếch sù.

Tiêu Bách chẳng xa lạ gì với rừng rậm băng giá này. Lúc hắn còn sống, ngay cả nơi được gọi là tử địa số một “Rừng chết” hắn cũng dám vào, cho nên sao có thể chưa tới rừng băng giá. Có điều đó đã là chuyện nghìn năm trước, hiện giờ cảnh còn người mất, rất nhiều thứ qua một nghìn năm đã không còn như cũ.

Cho nên lần này Tiêu Bách chỉ có thể dựa vào trí nhớ trước đây mà cố gắng tránh gặp ma thú.

Mặt trời đã lặn sau núi lúc nào không hay.

Tiêu Bách rất vất vả tìm một cái hang hẹp tạm trú trước khi trời tối. Hắn đã bị thương rất nặng, ma lực trong người gần như cạn kiệt, chưa kể trên đường, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng khiến hắn bây giờ cực kì mệt mỏi. Cho nên khi vừa vào trong hang, Tiêu Bách liền vứt Thew xuống tảng đá khô ráo kế bên, tiếp đó ngã xuống. nằm trên đất tu luyện.

Rừng băng này nguy hiểm tứ phía, nếu không hồi phục sức mạnh sớm thì e rằng hôm nào bị ma thú ăn thịt rồi cũng không biết. Tiêu Bách cũng không dám chắc rằng những con súc sinh kia không có thói quen ăn xương…

Sau khi Tiêu Bách bắt đầu tu luyện không bao lâu, Thew bên cạnh có chút vấn đề. Lúc cơ thể đông cứng của cậu đang co rúm lại, một luồng ánh sáng vàng bỗng tỏa ra từ người cậu, sau đó từ từ thành quầng sáng.

Vốn trong hang vừa hẹp vừa tối, trong phút chốc được chiếu sáng hơn nửa. Đáng tiếc Tiêu Bách lúc này đã chìm sâu vào tu luyện, không thấy dị biến trên người Thew chút nào.

Thấy rõ  làn da khô ráp, vàng vọt, sau khi được kim quang (ánh sáng vàng) chiếu qua thì trở nên trắng trẻo, mềm mại. Còn những vết thương thấy rõ trước đây đang từ từ phục hồi.

Thew nhắm chặt mắt thiếp đi, trông có vẻ rất thống khổ. Xương cốt trong người co rút, máu thịt dường như cũng bị kim quang đó khiến cho thay đổi lớn.

Nửa tháng sau.

Khi Tiêu Bách từ trong tu luyện thức dậy, Thew đã biến mất rồi!

Không kịp sửng sốt, Tiêu Bách lập tức trở mình đứng lên, quay đầu nhìn hang hẹp vắng vẻ, được một lát sau mới phát ra từ hàm răng một câu:”Đệt!”

Hắn không thể không tức giận được, thử nghĩ xem, Tiêu Bách gần như mất nửa cái “Mạng già” mới cứu Thew khỏi nguy hiểm. Nhưng cái kẻ đáng khinh kia lại thừa lúc hắn chìm sâu vào tu luyện mà cuốn gói chạy lấy người!

Tên nhóc thối tha, tốt nhất đừng để ông đây tóm được mi, nếu không…Tiêu Bách tức đến mức nghiến răng ken két, trong mắt bừng bừng lửa giận.

Mà lúc này, cách Tiêu Bách trên trăm dặm, mắt phải của một thiếu niên khôi ngô đang ngồi trên cây bỗng giật giật.

Kim quang chiếu xuyên qua, cành lá như được mạ vàng, xung quanh thiếu niên bao phủ một tầng hào quang chói lóa.

Thew bây giờ đã không còn là đứa trẻ rách rưới bẩn thỉu trước kia. Tuy áo quần trên người vẫn rách nát như cũ nhưng không che giấu được vẻ đẹp lãnh diễm vốn có.

Tóc đen ngắn, hơi xoăn, mềm mươt như tơ, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt như được tỉ mỉ khắc họa, đôi mày mỏng dài hơi nhíu lại, lông mi Thew rất dài, nhẹ nhàng động đậy, lộ ra bên dưới đôi mắt xanh như ngọc bích, đẹp động lòng.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ Thew đã dần quen với hình dáng hiện tại. Tuy không biết vì sao mình lại biến thành thế này, nhưng dễ thấy, trừ vẻ đẹp bên ngoài này thì những biến đổi khác cũng khiến cậu rất ngạc nhiên, vui mừng.

Trước khoan nói vì sao cơ thể không có pháp lực của cậu tự dưng lại lên thành cấp 3, đấu khí màu vàng lưu động trong gân mạch quen thuộc kia khiến cậu mém khóc. Bởi vì cha cậu trước khi chết cũng là người tu luyện được đấu khí màu vàng, một chiến sĩ cực mạnh.

Chẳng qua không biết vì sao, cha hắn, một chiến sĩ cực mạnh vốn nên xưng bá khắp đại lục lại bỗng nhiên thoái ẩn đến thị trấn nhỏ. Từ đó về sau luôn buồn bực không vui, cho đến khi cậu bảy tuổi thì bỗng bệnh mất….

Đấu khí được chia thành bảy màu, theo thứ tự đẳng cấp từ trên xuống là: vàng, trắng, đỏ, cam, lục, lam, chàm, tím.

Trong lòng tự nhiên có chút áp lực, Thew hít sâu, ngưng nghĩ về quá khứ không muốn nhớ lại đó, cố gắng tỉnh lại. Việc đã qua, nghĩ lại chỉ thêm buồn, thay vì vậy, nghĩ chuyện làm sao sống sót ở rừng rậm băng giá này còn tốt hơn.

Thew bây giờ, tuy đã được kim quang kia biến đổi, có được pháp lực cấp 3, và đấu khí cấp 4, nhưng rõ ràng rằng cậu chỉ có một mình ở nơi đầy ma thú, nguy hiểm này, nếu không cực kì cẩn thận, cậu vẫn có thể bị ma thú ở đây giết chết!

Không hiểu sao, Thew bỗng dưng lại nhớ tới bộ xương khô. Nếu như có tên kia ở đây, biết đâu mình cũng chẳng phải nơm nớp lo lắng sống qua ngày thế này….

Rừng rậm băng giá không phải là nơi có thể ngủ yên, nhất là vào ban đêm. Vì tránh gặp phải ma thú khó đối phó, Thew tối nào cũng sẽ tìm một chỗ tương đối cao để ngủ. Sau đó, ban ngày ra ngoài đi săn.

Vì vậy, sáng sớm nay, khi trong rừng cũng đã đủ sáng, Thew bắt đầu chọn địa điểm mai phục.

Nhiệt độ không khí trong rừng thường rất thấp, cho nên khi gió lạnh thổi qua da thịt, Thew phải cắn răng. Lẳng lặng nằm sấp ở một sườn dốc nhỏ nằm xiên, tuyết xuyên qua cành lá, thưa thớt rơi trên người cậu thành một tầng mỏng.

Nhiệt độ cơ thể dường như bị khí lạnh xung quanh hút sạch. Thew như một tượng băng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm một con thỏ tuyết chui ra từ hốc trong gốc cây, cầm dao găm bên phải, nhẹ nhàng đâm, xong Thew ngay lập tức nín thở.

Do xưa nay cậu không biết sử dụng ma pháp nên ma lực trong người chỉ như vật trang trí. Thường ngày, Thew cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác rồi sử dụng đấu khí của mình đánh lén con mồi. Trong khu rừng băng giá, không có ma thú nào không biết ma pháp.

Cho nên, để giảm tối thiểu nguy cơ, Thew thường chọn cách tìm chỗ mai phục, sau đó thừa lúc con mồi không đề phòng mà ra tay. Tuy cách này có vẻ nham hiểm nhưng đối với người tu luyện mà nói thì chỉ cần có thể thành công thì dùng thủ đoạn nào cũng là hợp tình hợp lý.

Con thỏ tuyết sau một hồi ở yên trong hang, bắt đầu ló đầu ra quan sát, thấy xung quanh không có ma thú nguy hiểm, lúc này mới từ từ cẩn thận nhảy ra ngoài.

Thew không cử động, cậu vẫn đang chờ thời cơ ra tay. Động vật trong khu rừng băng giá này không giống động vật bình thường bên ngoài, cho dù là một con thỏ tưởng chừng nhỏ bé vô hại cũng có khả năng đưa cậu vào chỗ chết. Nếu không cẩn thận, e rằng cả xương cũng chẳng còn!

Thấy con thỏ tuyết lớn gấp đôi bình thường kia tới gần mình, tinh thần Thew lập tức tập trung cao độ, chuẩn bị ra tay hết sức.

Từ xa đột nhiên truyền tới những tiếng “Sza Sza”, thỏ tuyết dựng tai lên nghe rồi nhảy lên, nhanh chóng chạy trốn về cái hang trong cây.

Tay nắm dao găm buông thỏng, Thew nhăn mày. Chuyện để mất con mồi mình tốn công chuẩn bị bắt không phải chuyện vui vẻ gì.

Những tiếng “Sza Sza” từ xa đang tới gần, tựa như đã có điểm tới. Thew cảnh giác gượng người đứng dậy, cả người như một con báo săn đang ở trạng thái chiến đấu, lúc nào cũng có thể tấn công. Còn cặp mắt xanh đẹp như màu nước biển hiếm có kia giờ đang cực kì sắc bén.

Tiếng động vang càng lúc càng gần, theo đó là một kẻ toàn thân quấn đầy vải đen như “xác ướp” xuất hiện. Sắc mặt Thew cứng đờ….

‘Xác ướp’ kia hình như cũng thấy Thew, mở ra trí nhớ của mình, u hỏa trong mắt đột nhiên nháy mạnh.

Thew nhảy dựng lên, không do dự nhanh chóng bỏ chạy. Cậu không biết hành động vô thức đó của mình như ngòi nổ châm vào quả bom Tiêu Bách khiến hắn bùng nổ cơn giận.

Muốn chạy à, Tiêu Bách cười giễu, hắn mất nhiều ngày tìm kiếm con sói con kia như vậy, sao có thể cho nó bỏ chạy được?!

Tiêu Bách đuổi theo ngay lập tức, vì không có thân thể nặng nề nên bộ xương Tiêu Bách chạy rất nhẹ nhàng, chỉ cần nhảy 1 cái có thể bay được 3- 4m. Nhưng tốc độ của Thew cũng không chậm, hơn nữa cậu còn dùng đấu khí.

Thấy dưới chân người kia xuất hiện kim quang đấu khí nhàn nhạt, Tiêu Bách kinh ngạc. tên nhóc này từ lúc nào có được hoàng kim đấu khí! Bởi lúc đầu Tiêu Bách nhờ ấn ký ma pháp hắn hạ trên cả người Thew nên mới tìm được con sói này, hơn nữa vừa nãy Thew vừa thấy hắn đã chạy nên Tiêu Bách mới không thấy rõ khuôn mặt cậu, nhỡ mà thấy thì e rằng hắn sẽ ngạc nhiên đến rớt quai hàm.

Một người một bộ xương ở trong rừng cây um tùm bay nhanh như gió, khiến vô số động vật bị dọa.

Đệt, sao nó có thể chạy nhanh thế này!

Từ xa xa nhìn, Thew như con báo săn mạnh mẽ chạy xuyên rừng, Tiêu Bách đành phải tốn sức, hai tay xương xẩu tung ra những pháp thuật màu đen của ma pháp nguyền rủa hệ hắc ám, đánh ra từng đợt. Tiêu Bách  muốn làm cho con sói con kia hiểu rõ hậu quả khiến hắn nổi giận nghiêm trọng cỡ nào!

Những màn sương đen lượn lờ bao quanh Thew, cậu bỗng giảm tốc. Thew chỉ sợ hãi trong nháy mắt, sau đó cậu lập tức đổi hướng, lại chui vào chỗ bụi cây gần đó.

Trốn à, được, mi cứ trốn đi. Ta muốn xem mi trốn được tới khi nào!

Tiêu Bách cười u ám vài tiếng rồi vội đuổi theo.



Hết chương 12