Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

Chương 70-2




"Đi học vui vẻ nhé con yêu, nhớ kết bạn nhiều lên nhé, mẹ sẽ ở nhà đợi" Mẹ tôi vẫy tay tiễn tôi đi học với nụ cười tươi rói trên môi.

"Vâng vâng, con đi đây" Tôi tạm biệt mẹ rồi mang cặp đi học.

Không khí hôm nay trong lành thật. Mong là lần này thuận lợi để không phải chuyển trường nữa.

Bạn muốn biết vì sao tôi chuyển à. Do đánh nhau đó, bọn khốn ở trường cũ bắt nạt tôi, tính tôi cũng không ngán gì bọn nó. Nên bay vào đánh nhau, nhưng kết quả là trận chiến một chiều, tôi áp đảo tất cả. Cơ thể tôi từ lúc sinh ra đã mang một nguồn sức mạnh khá lớn, bẩm sinh rồi, hồi còn nhỏ tôi hay lỡ tay gõ bể cửa, đồ đạc trong nhà cơ. Nhưng giờ thì tôi đã khống chế được nó.

Tôi có cảm giác, như mình không phải là con người vậy. À không, là cả gia đình tôi... Ba tôi, mẹ tôi, cả em gái của, tôi. Bọn họ đều có một nguồn sức mạnh trong người. Nhất là ba của tôi, ông ấy mạnh vượt trội hơn tôi, hơn rất nhiều. Nhưng tính của ông ấy quá hiền lành để sử dụng thứ sức mạnh đó cho mấy việc lớn lao hơn.

A, đến rồi, ngôi trường mới của tôi. Một ngôi trường lớn gần gấp đôi trường cũ của tôi. Có thể nói nó là ngôi trường có học phí đắt nhất ở Tokyo này. Ba tôi đã lo liệu một khoảng học phí khổng lồ để tôi vào ngôi trường này. Tôi sợ ông đi vay nặn lãi hay cái gì đó khác, rồi lỡ người ta tìm đến nhà thì sao?

Mà cũng chả sao cả, bọn chúng không đánh lại ba của tôi được.

Nãy giờ lang mang quá, tôi đi học đã. Tí về còn phải đón con em gái của tôi nữa, tối còn phải học thêm... Một ngày mệt mỏi.

-------------POV Người ba--------------

"Anh, em có thể cảm nhận được, nó sắp đến rồi..." Vợ tôi run rẩy ngồi đối diện, nhìn tôi với đôi mắt thất thần. Tôi nhẹ nhàng đứng dậy và ôm lấy vợ mình.

"Anh cũng cảm nhận được, không sao, mọi thứ sẽ ổn thôi..."

"Em không muốn.... Em không muốn thêm một lần nào nữa... Chúng ta đã mất rất nhiều rồi.... " Vợ tôi bắt đầu khóc... Có lẽ cô ấy đang nhớ lại khoảng thời gian đó, khoảng thời gian mà chúng tôi mất đi những người bạn của mình...

Khốn kiếp, lũ thần dốt nát này...

Tôi nhìn lên trần nhà và gửi ánh mắt căm phẫn. Tôi có thể cảm nhận được, nó đang ở ngay tầng trên, trong phòng của con trai chúng tôi.....

"Anh ở đây, không sao, lần này sẽ ổn thôi, chờ tụi nhỏ về rồi mình sẽ nói, lần này chúng ta không thể tiếp tục giấu diếm rồi" Tôi xoa dịu vợ của mình.

"Uhm..." Vợ tôi run rẩy gật đầu.

-------------Chiều hôm đó-----------

"Bọn con về rồi đây" Tụi nhỏ về rồi.

"Naki, Mizuha, vào đây, ba mẹ có chuyện cần nói"

"Chuyện gì vậy ạ?" Mizuha nhanh nhảu chạy tới. Naki thì đi theo phía sau.

"Mizuha, con đã mười sáu rồi đấy, chạy cũng có ý tứ xíu đi nào" Tôi nhắc nhở con bé.

"Trường mới ổn chứ Naki" Vợ tôi từ trong phòng bước ra, mang theo một món đồ, đã rất lâu rồi, chúng tôi chưa đụng trở lại dù chỉ một lần.

"Khá ổn ạ" Naki đáp lại.

"Được rồi, ngồi xuống đâ....."

Rầm, ù ù ù....

Khốn kiếp, tao còn chưa kịp chuẩn bị kia mà.

"Naki, Mizuha, bám vào ba" Tôi liền đứng dậy, kéo hai đứa con ra phía sau.

Vợ tôi thì từ lúc "nó" vừa xuất hiện, cô ấy chạy thẳng sang chỗ tôi rồi.

"Cuối cùng..." Tôi vô thức nuốt nước bọt.

"Ba à, chuyện này là sao đây... Cánh cổng màu trắng này là thế nào???" Mizuha hoang mang hỏi tôi. Còn Naki thì đứng lặng phía sau tôi. 

"Không sao, ba sẽ bảo vệ mẹ và các con" Tôi trấn an lũ nhỏ.

Cánh cổng mỗi lúc một lớn hơn, hút hết những đồ vật xung quanh, và rồi... Hút cả chúng tôi vào đấy.

Tầm nhìn của tôi bỗng chốc trắng dã đi, rồi lại trở lại như bình thường.

Xung quanh tôi, là một khoảng không trắng toát.

"Naki, Mizuha, các con có sao kh..."

Tôi quay đầu nhìn, chỉ có vợ tôi ở đó...

"Khốn kiếp" Tôi tức giận tìm kiếm xung quanh xem có ai không.

"Con ơi..." Còn vợ tôi thì ngã quỵ xuống khóc.

"Chào mừng hai vị đã đến đây, nơi đây là thiên giới, tôi là vị thần cai quản nơi đây. Uuaaaa, bình tĩnh bình tĩnh, đừng manh động mà" một cô gái cỡ tuổi Naki- 18 xuất hiện. Tôi thực thể hóa thanh kiếm của mình và tốc biến đến bên cạnh ả ta và chìa thanh kiếm vào cổ ả.

"Nói mau, con của chúng tôi sao rồi" Tôi trừng mắt nhìn ả ta.

"Này này, con của hai người an toàn lắm, tôi sẽ gửi hai đứa đến thế giới khác để thực hiện nhiệm vụ mà, thanh kiếm đó nguy hiểm lắm, đừng chỉa vào tôi mà..."

"Gửi? Tôi đã cho phép chưa?" Tôi tiếp tục đưa cây kiếm đến cổ của ả.

"Tôi xin lỗi mà, tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi..." Cô ta mém khóc rồi kìa.

"Cấp trên? Dẫn chúng tôi đến đó" Lần này không phải tôi nói, mà vợ tôi ở phía sau, rút cây pháp trượng ra và chuẩn bị dùng phép lên cô Thần ở đây.

"Tôi..."

"Cô dẫn đi hay cô muốn bỏ mạng ở đây?" Tôi hăm dọa cô ta.

"Tôi không dẫn được... Với lại con người làm sao có thể giết được thần, làm bị thương còn khó nữa kìa" Cô ta lùi lại vài bước.

"Không thể giết?" Tôi tốc biến đến và vung thanh kiếm lên, môt đường kiếm nhẹ nhàng, thổi bay một cánh tay của cô ta.

"Aaaaaaaa, đau đauuu, tôi xin lỗi mà" Cô thần la ó lên, ôm lấy phần tay vừa bị cắt.

"Sachi, nối lại cho ả"

"Vâng" Vợ tôi dùng Trọng lực kéo cánh tay ả lại và hồi phục cho ả.

"Vây giờ cô dẫn đi hay muốn bay cả hai cánh tay, tôi có thể tra tấn cô cả ngày nếu cô muốn" Tôi bật sát khí hăm dọa ả.

"Hiiiiiii, tôi không dẫn được mà, aaaaa đauuuu" Ả xanh mặt nhìn tôi và sợ hãi lắc đầu. Tôi cho bay thêm cánh tay còn lại. Sachi tiếp tục nối lại lần nữa.

"Đi hay không?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Hức... Đi, đi mà" Ả ta sợ hãi nhìn tôi và đồng ý. Ả từ từ đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

"Dẫn đường đi"

"Vâng..."

---------------Một hồi sau----------------

"Đế... Đến nơi rồi" Ả ta sợ hãi nhìn tôi.

Nơi đây...

"Ara ara, chẳng phải là Agata-chan và Sachi-chan đây sao" Giọng nói phát ra từ phía trên chúng tôi.

Tôi ngẩn đầu lên nhìn, và bất giác tức giận, lao đến chém tên đấy.

"Thằng chó, mày đang tính bày trò gì" Tôi tức giận tấng công tới tấp hắng, tên khốn đã cướp đi gần như tất cả của tôi và Sachi.

"Celias" Vợ tôi lớn giọng, giải phóng ra sát khí tấn công hắn.

"Chà chà, mười mấy năm không gặp mà sao gắt gỏng thế" Hắn giễu cợt bọn tôi trong khi tránh né hết mấy đường kiếm của tôi.

"Sao thế, lâu không cầm kiếm lên nên kĩ năng bị mai một đi à"

"Thằng khốn"

"Này bình tĩnh bình tĩnh, ta không thể trực tiếp giết 2 đứa nó đâu, ta chỉ gửi nó đến một thế giới khác trắc trở và khó khăn hơn thôi, và để cho các tín đồ của mình giết bọn chúng" Mặt hắn ta giãn ra hết cỡ rồi vui vẻ kể.

"Mày..."

"Ta chỉ đến đây để thông báo thế tôi, tạm biệt, ta còn có việc khác để làm"

"Hỗn độn thương" Vợ tôi dùng ma thuật hỗn độn tấn công hắn, ngay vào vai vừa lúc hắn dịch chuyển đi.

"Mình à...." Vợ tôi rưng rưng nước mắt nhìn tôi...

"Không sao, chúng ta sẽ cứu được bọn nhỏ" Tôi ôm vợ mình vào trong lòng, rồi liếc mắt qua ả thần đứng ngơ ngác nãy giờ ở đằng kia.

"Này, đây là năm nào ở thần giới"

"Ể, à là năm 3490583997 lịch thần giới" Cô ta vẫn còn run khi nhìn và trả lời câu hỏi của tôi.

"Sếp của tô là tên khi nãy à?"

"À, vâng đúng rồi..."

"Hắn ta còn quay lại đây không?"

"Có lẽ là không ạ, hôm nay là ngày cuối ngài ấy ở đây, nhiệm vụ với hai người là nhiệm vụ cuối cùng tôi được ngài ấy giao cho..."

"Tch, khốn kiếp, cô, dẫn bọn ta đến phòng điều khiển ở đây"

"Ể, nhưng..." Cô ta lắp bắp trả lời.

"Thế cô muốn tay tiếp hai cái chân của mình à?"

"A.... Tôi xin lỗi..., mời hai người vào..."

Và bọn tôi tiến vào trong tòa thành to đùng này.

------------------Bên Celias--------------

"Khốn kiếp, con điếm đó" Hắn bực tức nhìn cái vai bị thương của mình.

"Rồi sẽ có ngày tao giết được mày"

"À thế à" Một giọng nói quen thuộc xuất hiện phía sau Celias.

"Là ai.... Mày????? Làm sao có thể??? Mày đã chết rồi cơ mà" Celias sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt mình, hắn ta lùi lùi mấy bước, rồi cười khẩy.

"Dù sao thì chỉ cần tao giết mày lần nữa là đượ...." *xoẹt* đầu Celias bay lên trời, cái khác thì ngã quỵ ngay sau đó.

"Sắp xong rồi... Mọi người..." Người đàn ông đó biến mất và xung quanh lại trở về với sự im lặng cùng cái xác của Celias.

--------------POV Naki------------

"Ư... Đây là đâu??? Ba, mẹ, Miharu???"

Tôi lồm cồm ngồi dậy. Cảnh vật xung quanh cho thấy tôi đang ở trong một khu rừng xa lạ nào đó. Tay tôi lập tức rụt lại khi đụng trúng một thứ gì đó mềm mềm. Tôi nhìn qua thì giật bắn cả người dậy, một con rết to hơn cả cánh tay của tôi đang bò ở đấy.

Tôi giật nảy người và lùi ra xa.

Đây là đâu???

"Nii-san, em ở đây" Tiếng của Miharu phát ra từ phía trên tôi.

Tôi ngẩn đầu lên thì thấy con bé đang ở trên cành cây.

"Sao em lại ở trên đó"

"Em không biết nữa, lúc tỉnh dậy em đã ở trên đây rồi, giúp em xuống với..." Mặt con bé nhìn như sắp khóc vậy.

"Được rồi, ở đấy chờ anh" Tôi vung nắm đấm, đấm vào cái cây trước mặt.

Như mọi cái cây khác thì nó đã toác cả thân cây và ngã xuống. Nhưng không, tay tôi sưng tấy lên, và cái cây vẫn không bị trầy xước tí nào. Vô lí!!!!

"Miharu, em nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ, chứ cái cây này cứng quá"

"Anh vô dụng quá đó, anh tụw hào với sức mạnh của mình lắm mà." Con bé la làng lên và nhìn tôi với ánh mắt viên đạn.

"Không xuống thì thôi anh đi đây" Tôi quay lưng bỏ đi.

Còn chưa được ba giây, Miharu đã khóc ầm lên.

"Thôiiii, được rồi, em cố nhảy xuống đi, anh đỡ nè"

"Hừ" Con bé quay mặt đi và tự nhảy xuống.

Hở, tình huống gì đây.

"Đồ đáng ghét"

"Nè, anh đã làm gì đâu..."

"Bỏ đi, đồ ngốc, anh biết đây là đâu không" Miharu quay sang hỏi tôi.

"Chịu, à khoang, có cái gì đó trong túi của anh" Tôi móc ra xem, thì có một phong thư. Với cái tiêu đề to tướng ở trên đó...

[CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐƯỢC XUYÊN KHÔNG VÀO THẾ GIỚI KHÁC]

"Ể" Hai đứa chúng tôi ngơ khác một hồi lâu...

---------------To be continue----------

Hè lố, tác đã quay trở lại rồi đây :>>> Long time nô see, từ bây giờ có lẽ tác sẽ viết trở lại, và lần này tác sẽ áp dụng hack não timeline để các bác thưởng thức. Sẽ không còn là một hai thế giới nữa, sẽ không còn là một dòng thời gian nữa. Mà là đa thế giới, đa dòng thời gian :>>> chúc các bác đọc zui zẻ. See ya 😌