9.
Về đến nhà, Lục Tùy An bôi thuốc cho tôi.
“Anh thật hối hận vì để thằng cha ấy đi, anh nên đánh anh ta một trận tơi bời mới đúng.”
Nhìn trên mặt tôi in rõ năm dấu ngón tay, Lục Tùy An chau mày.
“Đây mà là anh trai ruột á? Xuống tay nghiêm trọng như vậy.”
“Không sao đâu” tôi vuốt thẳng nếp nhăn giữa hai lông mày anh ấy “Em cũng không lỗ đâu, em đánh Ôn Hân Nhiên hai cái liền.”
“Đó là cô ta đáng phải chịu!”
Lục Tùy An tức giận bất bình.
Bôi thuốc xong, Lục Tùy An đem đầu vùi vào lồ ng ngực tôi, gầm gừ, giống như một con chó bự dính người.
“Tối hôm qua, anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì, vì sao không nói cho anh biết? Em có biết hôm nay anh đã sợ đến mức nào không?”
“Em xin lỗi” tôi chọc chọc mặt anh ấy “Đầu tiên là không muốn làm phiền anh, tiếp theo là em cảm thấy…… có chút mất mặt.”
Lục Tùy An khó hiểu: “Hả?”
“Bị người mình thích nhìn thấy gia đình mình bất hòa, người nhà giương nanh múa vuốt, em cảm thấy xấu hổ, rất mất mặt.”
Tôi do dự một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Lục Tùy An ngẩng đầu nhìn tôi.
“Có ngốc không cơ chứ, em cũng đâu thể quyết định người sinh ra mình.”
“Anh chỉ cảm thấy vợ anh vừa kiên cường vừa lợi hại. Không thỏa hiệp với gia đình một cách mù quáng, mà còn tích cực học tập phấn đấu, còn có sự nghiệp riêng của chính mình nữa.”
“Ngoan, Em ở trong mắt anh luôn tỏa sáng rực rỡ, chỗ nào cũng là ưu điểm.”
Anh ấy ôm lấy tôi, giọng nói trầm thấp ẩn chứa vô vàn sự dịu dàng, an ủi.
“Hơn nữa, anh là chồng em, không phải chuyện gì của em anh cũng nên bao dung sao, không cần phải sợ làm phiền anh, đây đều là việc một người chồng nên làm.”
Giống như có một viên đường tan chảy trong lòng tôi, chảy tràn đến lục phủ ngũ tạng, làm tôi cảm thấy cả người đều ngọt ngào.
Tôi ôm lấy mặt anh ấy, hung hăng hôn một cái.
“Nói không sai, khen thưởng cho anh.”
Đôi mắt Lục Tùy An sáng lấp lánh: “Hôn thêm mấy cái đi, anh còn có thể nói!”
Tôi đẩy anh ấy ra: “Anh nói đúng, trong sự nghiệp em là một nữ cường nhân, hiện tại em muốn đi vẽ phác thảo tiếp!”
“……”
Lục Tùy An nhìn trông oán hận, nhưng trên mặt hiện rõ sự cao hứng.
10.
Sau đó, Lục Tùy An lại tìm ba tôi nói chuyện một lần, tỏ vẻ chỉ cần tôi có thể thuận lợi gả cho anh ấy, Lục thị sẽ cho Ôn thị 2% cổ phần, như một phần của hồi môn.
Nhưng nếu bọn họ lại làm ra gì chuyện ngu ngốc nữa, Ôn thị sẽ vĩnh viễn bị xóa khỏi danh sách hợp tác của Lục thị mãi mãi.
Lục Tùy An rất thông minh, anh ấy liếc mắt một cái là nhìn ra bản chất thương nhân thích lợi tránh hại của ba tôi, nhằm cơ hội này một đòn phá vỡ ông ấy.
Lục Tùy An hỏi tôi có cần anh ấy làm gì nữa không để dạy cho cô chị gái trà xanh cao cấp của tôi một bài học.
Tôi lắc đầu: “Anh vừa cùng ba em nói như thế rồi, dù cố gắng vùng vẫy thế nào cô ta cũng không thể tạo ra sóng gió gì.”
“Em cho cô ta hai cái tát, cô ta cũng gặp báo ứng bị ung thư, em mỗi ngày nhiều việc như vậy, không rảnh so đo cùng cô ta.”
Lục Tùy An ôm tôi ngồi lên đùi anh ấy, dán vào tai tôi cười khẽ.
“Em ấy, lại mềm lòng, theo anh thấy cô ta sẽ không từ bỏ.”
“Nhưng không phải sợ, còn có lần sau, chồng sẽ thay em xử lý cô ta.”
Nửa tháng sau, Lục Tùy An đưa tôi cùng tham dự họp lớp đại học của anh ấy, Ôn Hân Nhiên cũng xuất hiện ở đó.
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của cô ta, tôi không khỏi cảm khái.
Thật không ngờ, “Lần sau” mà Lục Tùy An thuận miệng nói tới nhanh như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Lục Tùy An liền giới thiệu tôi với mọi người:
“Lớp trưởng nói có thể mang người nhà tới, vừa lúc vợ tôi tan tầm, tôi liền mang cô ấy tới ké cơm.”
Mọi người bị lời nói của anh ấy chọc cười, không khí trở nên sôi nổi.
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, trước mắt em mới là vị hôn thê của anh.”
Lục Tùy An cầm tay tôi nắm trong lòng bàn tay: “Anh mặc kệ, dù sao anh muốn công khai biểu thị chủ quyền.”
Trong nháy mắt, Ôn Hân Nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía tôi, nghiến răng nghiến lợi.
Các bạn học thỉnh thoảng trêu chọc nhưng mang đầy thiện ý.
“Lục tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại còn cưới được một người vợ xinh đẹp, quả thực cậu là đỉnh cao nhân sinh.”
“Khi nào tổ chức hôn lễ, đừng quên gửi thiệp mời cho chúng tôi nhé.”
Lục Tùy An đáp lại bằng một nụ cười.
Lúc này, một giọng nói không đúng lúc vang lên:
“Hả? Bạn gái Lục Tùy An không phải Ôn Hân Nhiên à? Lúc ấy, còn nghĩ rằng hai người bọn họ có thể kết hôn.”
Bằng mắt thường cũng có thể thấy không khí đông cứng lại..
Tôi thoáng nhìn thấy vẻ mặt Ôn Hân Nhiên không được tự nhiên, tôi lén véo Lục Tùy An một cái: “Anh được lắm, còn nói chỉ là đối tượng xem mắt.”
Lục Tùy An liền nắm lấy tay tôi, hướng người vừa nói hỏi: “Ai nói cô ta là bạn gái tôi? Nhiều nhất cô ta và tôi được coi là xem mắt, còn lại một chút quan hệ khác cũng không có.”
Vẻ mặt Lục Tùy An nghiêm túc chưa từng có, người bạn đó nghe thấy thì xấu hổ.
“Ngại quá, tôi không phải có ý muốn nói như thế, nhưng khi chúng ta còn đi học trong lớp đều đồn đại hai người là một đôi, môn đăng hộ đối, còn đã bàn đến chuyện cưới hỏi.”
“……”
Lục Tùy An cau mày, nhìn một vòng quanh hiện trường: “Tin đồn thất thiệt đấy do ai truyền ra?”
Sự im lặng đến nghẹn thở.
Trong ánh mắt của toàn bộ cựu sinh viên, mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không ai nói ra. Tôi tinh ý mà nhận ra, Ôn Hân Nhiên cúi đầu, ngón tay cô ta gõ lên mặt bàn một cách bất thường.
Đây là biểu hiện khi cô ta chột dạ.
Lớp trưởng thấy bầu không khí không đúng, vội vàng mở miệng hoà giải: “Nào, mọi người đều đã lâu ngày không gặp, Lục ca sự nghiệp của cậu phát triển tốt như vậy, tôi mời cậu uống.”
Tôi kéo góc áo của Lục Tùy An: “Được rồi, đều đã qua…… Giúp em gắp một miếng sườn xào chua ngọt bên kia đi.”
Lệ khí trong đôi mắt sắc bén của người đàn ông nháy mắt tiêu tán sạch sẽ.
Anh ấy khẽ mỉm cười: “Được rồi, tối nay tôi thanh toán, mọi người cứ chơi vui vẻ.”
Sau đó ngồi xuống gắp cho tôi một miếng sườn xào chua ngọt.
~~~còn nữa ~~~~~
011: lại là tui đây quý zị!! Lại là anh Lục ra đường là chó sói về nhà Husky đây =)))) không hiểu sao tui cứ liên tưởng ổng là con tó còn bà Tân Di cầm xích tó!!!
Yep và con Ôn nhền nhện mới thêm bệnh mới là bệnh ảo tưởng nữa nha =)))