Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 89




Editor: Có một tí xe full không che, ngôn từ tương đối thô, các em bé còn chưa đủ tuổi hết sức chú ý nhé:"(

- --------------

Hai người ăn cơm xong, như cũ khoác tay nhau trở về chỗ nghỉ.

Trên núi lại bắt đầu có tuyết rơi, rõ ràng chỉ mới năm giờ, bên ngoài cũng đã tối om. Dưới ánh đèn, tuyết lông ngỗng tung bay lả tả không một tiếng động xuống mặt đất, trong giây lát tích lũy thành một tầng dày khục. Viên Tinh Châu thay áo khoác phao, lại hỏi xin nước ấm từ chủ nông trai, dỗ Diệp Hoài lên giường sưởi ngồi.

*nguyên văn 火炕(hỏa khang): giường sưởi, giường đất (giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc.)

"Trước đây em cũng chưa từng thấy thứ này bao giờ, chỉ nghe nói qua, cảm thấy quá thần kỳ." Viên Tinh Châu mỗi ngày luyện trượt tuyết đều ngã đến chẳng ra gì, đặc biệt là vào ngày đầu tiên tới đây không mặc trang phục trượt tuyết, kết quả quần áo ướt sũng, mông bị đông lạnh đến nỗi không còn cảm giác, cùng ngày đó lúc trở về homestay, vừa nằm nhoài lên giường sưởi một phát, cảm giác khi ấy quả thật như đến được thiên đường.

Cho nên sau khi Diệp Hoài đến đây, mỗi ngày cậu đều phải khen một lượt với Diệp Hoài, để cho Diệp Hoài cảm nhận được chỗ thần kỳ của giường sưởi. Nhưng mà cũng cũng chỉ có cái này là khoe ra được, điều kiện trên núi có hạn, phần lớn thời gian Diệp Hoài đều phải cùng cậu chịu khổ.

Viên Tinh Châu ngâm một túi trà gừng, lại toan đi ra ngoài lấy chậu để rửa mặt, bị Diệp Hoài gọi lại.

"Lạnh lắm, lát nữa tôi đi lấy cho." Diệp Hoài dựa vào một chồng chăn hoa chần bông*, nói với cậu, "Lại đây, tôi đấm bóp tay cho em"

*nguyên văn 大花被: thực ra tôi thấy giống cái loại bên mình là chăn con công:))

Viên Tinh Châu hai ngày qua ngã đến quá thảm, cánh tay đích thực cũng nhức mỏi, vì thế ngoan ngoãn đặt phích nước nóng sang một bên, trèo lên giường sưởi.

Diệp Hoài mặc áo hoodie màu đen, Viên Tinh Châu tựa vào ngực hắn, bên tai có thể nghe được tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ ở đằng sau, lại nhìn hàng lông mày dáng dài mà cong vút, đôi mắt đen lay láy của Diệp Hoài, kìm lòng không đặng mà nói: "Anh thật là đẹp trai......"

Diệp Hoài: "......"

"Bữa nào anh ra nước ngoài." Viên Tinh Châu lại nói, "Chúng ta có thể gọi điện thoại, cũng có thể video call, buổi tối em ngủ khá muộn. Tính ra giờ giấc cũng không lệch bao nhiêu so với anh. Anh không cần lo lắng cho em."

"Điều tôi lo lắng chính là cái này sao?" Diệp Hoài không vui nói, "Tôi lo em di tình biệt luyến."

"Sao có thể!" Viên Tinh Châu không biết vì sao Diệp Hoài cũng sẽ có cảm giác nguy cơ, đành phải nói, "Em thích anh như vậy, ngoại trừ anh còn có thể để mắt tới ai? Hơn nữa lúc trước anh đi bốn năm còn chẳng việc gì, lần này chỉ là hai năm, có gì đâu mà phải lo lắng."

Diệp Hoài lắc đầu: "Lúc trước em lại chưa "khai thông"*, sao có thể giống như bây giờ? Bây giờ em một ngày không làm là thèm, có thể nhịn được?"

Hiện tại tuy rằng là mùa đông lạnh giá, nhưng ngày lên muộn mà đêm xuống thì sớm. Hai người mỗi ngày lên giường từ sớm, lại không có nhiều hoạt động giải trí, cho nên ấp ấp ôm ôm trong ổ chăn, động một tí là lau súng cướp cò.

Viên Tinh Châu tuy rằng da mặt đã dày hơn, nhưng bị người nói như vậy, hai má vẫn nóng bừng, lẩm bẩm nói: "Hai ngày nay đều không làm rồi còn gì...... Mà cũng đều là anh muốn mới làm, em đâu có muốn."

Diệp Hoài tạm dừng cánh tay đang mát-xa tay cho cậu, nheo mắt nhìn cậu: "Em không muốn?"

Vừa nói vừa buông tay, lần mò xuống, vuốt ve chỗ phía dưới của cậu qua một lớp vải quần.

Viên Tinh Châu nằm ngửa trên ngực hắn, cúi đầu là có thể thấy được chỗ phía dưới của mình bị người vuốt ve, lập tức cứng rồi. Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Diệp Hoài xoa nắn một cách thuần thục qua lớp vải quần, lại chà xát hai cái, Viên Tinh Châu suýt nữa thì rên rỉ ra tiếng.

"Muốn à?" Diệp Hoài cúi đầu nhìn cậu, "Muốn thì cầu tôi."

Viên Tinh Châu mạnh miệng: "Không......Em thấy là anh càng muốn hơn."

"Thế sao?" Diệp Hoài nói, "Vậy chúng ta xem ai cởi trước? Người nào thua thì phải chịu phạt."

Hắn nói xong xoay người đè lên người Viên Tinh Châu, chẳng cởi quần áo, chỉ cúi người nhìn cậu, cùng cậu ma sát qua lại bộ phận sinh dục cách một lớp quần. gậy th*t thô cứng chạm vào nhau xuyên qua lớp vải dệt, dùng sức cọ quẹt, Viên Tinh Châu chẳng mấy chốc bắt đầu miệng khô lưỡi khô, sống lưng tê dại, theo bản năng mà ưỡn thẳng lưng, muốn đi nghênh đón.

Diệp Hoài hiển nhiên là định lực cũng chỉ như bao người, đôi mắt nhuốm màu tình dục, tối tăm u ám mà nhìn cậu chòng chọc.

"Có muốn không?" Diệp Hoài cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu trầm giọng nói, "Muốn thì cầu tôi."

Viên Tinh Châu có chút chống đỡ hết nổi, cậu có thể cảm giác được lỗ quy đầu của mình đã ướt đẫm, nhưng lại không muốn đầu hàng nhanh như vậy. Vì thế rên rỉ ra tiếng, lại rũ mắt nhìn xuống dưới.

Quần của Diệp Hoài cũng bị căng lên một tảng lớn, hiển nhiên cũng chẳng dễ chịu hơn so với chính mình là bao, cậu bèn cũng thò tay tới sờ sờ gậy th*t của Diệp Hoài: "Anh thì sao......"

Viên Tinh Châu khe khẽ rên ư ử hai tiếng, giống như một con thú nhỏ động dục: "To thế này......Muốn chơi em ư?"

Diệp Hoài: "......."

Diệp Hoài nuốt nước miếng một cách gian nan, gườm gườm mà nhìn cậu.

"Hình dáng thật thô, cũng không biết liếm lên thì sẽ như thế nào......." Viên Tinh Châu lại nói, "Anh không muốn cắm vào em sao?"

"Fuck!" Diệp Hoài quả thực đỡ không nổi, một tay thô bạo gỡ bỏ nút quần, hùng hùng hổ hổ: "Hư hỏng như vậy, chơi chết em!"

Hắn nhận thua trước, Viên Tinh Châu đắc ý cười hì hì, lại ở ngay sau khoảnh khắc Diệp Hoài cởi quần ra, vô cùng ngoan ngoãn mà chúi người tới.

"Fuck......" Diệp Hoài không nhịn được, lại mắng một tiếng, "......Liếm cây hàng của ông xã khoái lắm sao?"

"To quá......." Viên Tinh Châu dùng đầu lưỡi đảo vòng quanh ra sức liếm tới liếm lui, lại ngậm vào miệng mút, giống như ăn một que kem.

Diệp Hoài hít ngược một ngụm khí, hai tay luồn vào trong tóc cậu: "To mới có thể chơi em tới sướng. Thích không nào?"

Viên Tinh Châu ngậm đồ vật trong miệng, giương mắt nhìn hắn, đôi mắt ầng ậng nước, có chút mị ý.

"Ông xã không ở nhà, liệu em có liếm cho người khác không?" Diệp Hoài xoa tóc cậu, nói giọng dịu dàng, "Sẽ để cho người khác làm em sao?"

"Không.......Sẽ không." Viên Tinh Châu vịn chân hắn, lắc đầu, "Chỉ muốn bị ông xã làm."

Diệp Hoài bèn chẳng buồn nói gì nữa, lập tức kéo người dậy, đẩy lên giường.

Dưới người là chăn bông nóng hầm hập, thân thể ở trên người lại càng nóng như thiêu đốt, Viên Tinh Châu bị người đè nghiến làm một lượt, Diệp Hoài trong chuyện giường chiếu từ trước đến nay có chút thô lỗ, lần này lại càng là liên tục đâm thẳng vào chỗ sâu, Viên Tinh Châu hoảng hốt có một loại ảo giác chính mình sắp bị một cái chày khủng chọc làm đôi. Nhưng mà cảm giác này thật sự quá sung sướng, Viên Tinh Châu không ngừng thở dốc rên rỉ, duỗi tay xuống tự sờ chính mình, lại bị Diệp Hoài trói chặt cổ tay.

"Em thành thật nói, " Diệp Hoài chầm chậm rút gậy th*t ra, cắn lỗ tai cậu hỏi, "Ông xã làm em sướng hay không sướng?"

"......Sướng." Viên Tinh Châu đằng trước đằng sau đều đã ướt đến chẳng ra gì, cả người mềm yếu rã rời, nhìn hắn đầy khao khát.

"Vậy em có phải là dâm đãng?" Diệp Hoài nhấp vào một chút, rồi lại rút ra, trầm giọng hỏi, "Mấy ngày nay có muốn ông xã làm hay không?"

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu không nghĩ tới hắn đợi sẵn mình ở chỗ này, oán giận mà trừng mắt nhìn Diệp Hoài. Diệp Hoài lại cố ý cắm vào một chút, cười cười, cúi đầu hôn cậu.

Viên Tinh Châu chịu không nổi, lại muốn duỗi tay chăm sóc bên dưới của chính mình, nhận thua nói: "Muốn."

Diệp Hoài: "Là ai cầu ai làm?"

"Em......" Viên Tinh Châu khàn giọng nói, "Là em cầu......A --"

Diệp Hoài không đợi cậu nói xong, đâm lút cán cả cây gậy th*t, nóng đến dọa người. Viên Tinh Châu bị đâm ngửa ra đằng sau, một luồng điện phóng ra, cả người tê dại, thân thể run rẩy, kêu to lên.

Diệp Hoài liên tục mạnh mẽ cắm vào rút ra mấy chục lần, Viên Tinh Châu bị chơi mà nhỏ giọng khóc thút thít, vừa sảng khoái vừa tê dại, mất khống chế mà phóng thích ra một lần. Diệp Hoài lại bắt cậu đổi thành tư thế cưỡi ngựa, hai tay ghim chặt chân cậu, thẳng lưng "phập phập phập" mà làm cậu.

Chăn bông bị hai người vầy vò thành một mớ hỗn độn, ướt nhèm nhẹp cả một mảng lớn. Ở nơi này không có cách nào tùy thời tắm rửa, Diệp Hoài bèn quẳng đồ đã bẩn sang một bên, lôi chiếc chăn mỏng của hai người ra, sau đó cùng Viên Tinh Châu chui vào trong ổ chăn, ôm nhau ngủ.

"Mấy giờ rồi?" Viên Tinh Châu khàn đặc cả giọng, may mắn thay hiện tại chỉ là tập huấn, không cần lo lắng trì hoãn việc quay phim.

Diệp Hoài một tay vòng qua cổ cậu, một tay mò qua di động nhìn nhìn.

"Chưa tới chín giờ. Làn da của em thật đẹp, tôi có thể......" Diệp Hoài bỏ di động xuống, nói còn chưa dứt lời, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hắn chẳng buồn nhìn tới mà tắt di động, ném sang một bên.

Sắc mặt của Viên Tinh Châu hơi đỏ, cậu cười nhìn hắn: "Sao lại tắt điện thoại? Nhỡ có việc gì thì sao?"

"Tôi hiện đang chuyên tâm học tập, không màng thế sự, có thể có việc gì......" Diệp Hoài ôm cậu, vuốt ve trên lưng cậu, sau đó mới nhỏ giọng nói, "Tôi có thể cắm vào ngủ được không?"

Viên Tinh Châu: "......"

Đêm nay hai người quá điên, thế nhưng khi Diệp Hoài nhìn cậu với đôi mắt háo hức chờ mong, trong đầu Viên Tinh Châu tuyệt nhiên không có lựa chọn cự tuyệt.

Cậu gật đầu, sau đó điều chỉnh vị trí. Diệp Hoài chậm rãi tiến vào từ sau lưng cậu, nhưng mà thân thể của Viên Tinh Châu vẫn là vô cùng nhạy cảm, cơ thịt mềm mại gần như lập tức quấn chặt lên, vì thế Diệp Tiểu Hoài rõ ràng đã mềm nhũn lại bắt đầu cương cứng.

"Đừng...... A -- đừng mà." Viên Tinh Châu rên rỉ, "Thế này thì còn ngủ làm sao được?"

Diệp Hoài không nói chuyện, duỗi tay sờ cằm cậu, Viên Tinh Châu quay đầu, hai người lại hôn môi.

"Không.......không cần......" Viên Tinh Châu kinh hãi phát hiện Diệp Hoài lại cứng rồi, cái ấy khổng lồ nghiền ép trong cơ thể của mình một cách vô cùng thong thả, chính cậu cũng có tư thế ngẩng đầu.

.......Điên rồi, đã làm cả một đêm rồi, sao mà vẫn còn chưa hết cảm giác, thân thể vẫn cực kỳ mê luyến......

Diệp Hoài cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, theo sau trao cho cậu một nụ hôn ướt át, hai tay lại xoa đầu v* của cậu. Phía sau của Viên Tinh Châu bắt đầu co rút, lúc nặng lúc nhẹ mà vặn xoắn lại theo tiếng rên rỉ.

"Em khát tình như vậy......Lại kẹp giỏi thế này......." Diệp Hoài nói, "Thật muốn đeo cho em khóa trinh tiết, ai cũng không được phép chạm vào."

Viên Tinh Châu nhỏ giọng mà thở dốc, cậu đã bắn quá nhiều lần, lúc này chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự biến hóa nhỏ bé ở chỗ kết hợp của hai người.

Diệp Hoài động một lát, rồi lại nhịn xuống, khe khẽ thở dài.

"Không sao, tôi không động nữa." Diệp Hoài ôm cậu từ phía sau, trầm giọng thủ thỉ, "Cứ để yên thế này, nhiều thêm một lát là một lát, qua hai tháng nữa là tôi đi rồi."

"...... Em sẽ đi thăm anh." Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được, Diệp Hoài đại khái là có một chút hội chứng sợ hãi sự chia xa, vì thế trở bàn tay vỗ vỗ lên lưng của Diệp Hoài, "Đến lúc đó em vượt ngàn dặm đưa cúc* là được mà."

*à thì cả nhà đã biết "cúc" là gì rồi đấy...

Diệp Hoài hôn lên bờ vai cậu, thở dài.

"Nếu năm đó tôi đã trước tiên làm em, mấy năm qua sẽ không đến mức lãng phí." Diệp Hoài nói, "Bỏ lỡ thật nhiều năm."

Hiện tại hắn cũng có cảm giác lo âu về tuổi tác, hai người thật sự bỏ lỡ quá nhiều năm, Diệp Hoài đặc biệt hối hận việc chính mình xuất ngoại. Sớm biết vậy đã nên ở lại, nói không chừng hai người đã thành một đôi rồi. Hơn nữa chính mình học diễn xuất ở độ tuổi đôi mươi, dù thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn loại cảnh ngộ như hiện giờ.

"Bỏ lỡ mấy năm qua cũng không sao, em cũng không tìm đến người khác, vậy chẳng phải vẫn luôn là người của anh à." Viên Tinh Châu cười cười, an ủi hắn, "Em là mệnh trung chú định thuộc về anh roài."

"Nói vậy cũng đúng." Diệp Hoài cười cười, "May nhờ quyết định sáng suốt của tôi năm đó."

Viên Tinh Châu "xì" một tiếng, chặc lưỡi nói: "Là quyết định sáng suốt của công ty chứ, nếu không bắt em và anh kết hôn giả, em làm sao có thể sẽ gìn giữ được CP Hoài Châu."

Đây cũng là chỗ mà cậu trước sau vẫn luôn có một chút biết ơn công ty. Nếu năm đó công ty sắp đặt Diệp Hoài với người khác, lại hoặc là sắp đặt mình với người khác, vậy thì cậu sẽ không có ngày hôm nay.

Diệp Hoài đối với cậu mà nói, tựa như vương tử đối với cô bé lọ lem, mà sự kiện kết hôn giả chính là buổi vũ hội hoa lệ kia.

Như vậy xem ra, Cao Mai chính là bà mẹ kế ác độc, mà những nhân viên công tác đi cùng mình đến Châu Âu, chắc chắn chính là đồng bọn "cỗ xe bí đỏ"!

"Liên quan vẹo gì đến bọn họ......" Diệp Hoài lại chặc lưỡi một tiếng, nói, "Có lẽ phải kể cho em một chút?"

Viên Tinh Châu: "Chuyện gì ạ?"

"Năm đó việc mà công ty che đậy là scandal của nhóm nhạc đàn em...... Vụ đó liên lụy đến nhân vật lớn, không thể bị phơi bày ra ánh sáng. Đương nhiên cái này cũng chẳng liên quan gì đến bọn mình." Diệp Hoài nói, "Nhưng đám người sắp đặt cho em kết hôn giả cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Em biết người mà bọn họ sắp đặt cho em là ai không?"

Viên Tinh Châu "hử" một tiếng, xoay người nhìn hắn.

"...... Tuột ra rồi!" Diệp Hoài nói.

"Để như vậy hoài không tốt cho sức khỏe của nó." Viên Tinh Châu cười hì hì, mặt đối mặt với hắn, "Anh vừa mới nói cái gì? Sắp đặt em với ai?"

"Lão phó tổng đoản mệnh kia." Diệp Hoài nói, "Cũng may, năm ngoái lúc xảy ra lục đục nội bộ, lão mập chết tiệt đó đã bị đá đít đi rồi, nghe nói thân thể không được tốt, bị bệnh gút, phỏng chừng cũng sống chẳng được mấy ngày nữa đâu."

"A???" Viên Tinh Châu nghe mà trợn mắt há mồm, "Với gã???"

"Nếu không thì sao," Diệp Hoài lười biếng nói, "Em cảm thấy nếu như tôi không nguyện ý, trong công ty ai có thể sắp đặt được tôi?"

Viên Tinh Châu: "!!!"

Năm ấy sau khi nhóm nhạc tan rã, Diệp Hoài cũng chán nản, cảm thấy mình không có tố chất làm cái nghề idol này, không được thì về nhà làm thiếu gia đi, lại học chút năng khiếu gì đó, không thành thì về nối nghiệp gia đình cũng được. Hôm ấy về công ty, chính là tính toán báo cho lão tổng một tiếng về việc chấm dứt hợp đồng, ai ngờ trùng hợp thay, nghe được trợ lý của lão tổng nói Viên Tinh Châu như thế này như thế nọ.

Diệp Hoài nhất thời tay nhanh hơn não, tìm bạn của Diệp Giang hỏi thăm, thế mới biết công ty đã xảy ra chuyện, cần tìm người làm bia đỡ đạn che giấu vụ bê bối.

Viên Tinh Châu không cha không mẹ, không người thân thích lẫn bạn bè chống lưng, hiện giờ nhóm nhạc tan rã, lại càng thêm không nơi nương tựa, cho nên là ứng cử viên thích hợp nhất.

Kế hoạch của công ty là lộ ra tin nóng cậu và sao trẻ B dính vào một vụ hôn nhân của quan chức cấp cao, bán rẻ xác thịt, bị chụp được lúc đang chơi 4P cùng đám người.

Thời điểm đó dàn dựng một vài bức ảnh và video sốc óc, scandal vừa nổ ra, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý.

Diệp Hoài xem như chuyện ngồi lê đôi mách mà nghe xong, bĩu môi về nhà, vẫn như cũ chuẩn bị ra nước ngoài. Nhưng mà lời nói của người nọ lại cứ giống như một cây đinh cắm ở trong lòng, buổi tối đi ngủ, hắn mơ lộn xộn suốt cả một đêm, làm cách nào cũng không được yên ổn.

Vì thế Diệp Hoài lại do dự, hay là nhờ người trong nhà hỗ trợ, nhưng hắn và Viên Tinh Châu cơ bản là không có giao thoa gì, sợ bị tra vấn, vì thế chuyển qua tìm Diệp Giang.

Ngày thường Diệp Hoài rất ít khi qua lại với Diệp Giang, lần này chủ động một phen, lại đụng phải cha và Diệp Giang đang nói chuyện. Hai cha con kia nói chuyện tương đối cảm động, đơn giản là rất nhiều sự thiếu hụt trong quá khứ và kỳ vọng của người cha đối với con trai cả, hy vọng Diệp Giang điều hành tốt công ty, tương lai như thế này như thế nọ.

Trong viễn cảnh kia của hai cha con, chẳng có được đôi câu vài lời về Diệp Hoài.

Vì thế lúc sau Diệp Hoài lại liên hệ mẹ Diệp, tỏ ý muốn ra nước ngoài học tập. Còn về phần học cái gì, tùy ý bà thu xếp, hắn chỉ muốn đi dạo quanh một vòng, đổi không khí.

Sau khi làm xong những việc này, Diệp Hoài đến công ty.

"Làm tiểu tam không tốt lắm, nếu như cậu ấy không nguyện ý, các anh còn muốn trói người chụp ảnh khỏa thân sao?" Diệp Hoài cà lơ phất phơ, nói với người quản lý phụ trách việc này, "Không bằng như vầy, tin nóng chẳng phải là hai ngôi sao trẻ ư, vậy cứ thêm tôi vào là được rồi, cứ bảo là tụi tôi yêu nhau."

Người phụ trách kia do dự: "Yêu nhau chắc không đủ gây chấn động đâu, hiện tại mọi người đều đang theo dõi gắt gao như hổ rình mồi, chỉ sợ tư liệu này không áp được."

Paparazzi tung tin nóng, nói chụp được hai ngôi sao trẻ như thế nào đó, nếu nổ ra thì sẽ gây ra một cơn địa chấn trong giới giải trí.

Mà Diệp Hoài và Viên Tinh Châu yêu nhau, hiển nhiên là vẫn chưa đến mức địa chấn.

Diệp Hoài nhíu mày, một hồi lâu sau mới nói: "Yêu nhau không được, vậy thì kết hôn."

"Kết hôn thì OK!" Người phụ trách sửng sốt, ngay sau đó vỗ tay khen ngợi nức nở, cái này so với thao tác làm giả tin "thác loạn tập thể" có độ khó thấp hơn nhiều.

Đương nhiên nếu muốn lừa gạt được, vậy thì không thể kết hôn ở trong nước.

"Xuất ngoại." Diệp Hoài nói, "Mấy ngày nữa là tôi chuẩn bị xong rồi, ở nước Anh đi, làm cái chứng minh."

"Người ngoại quốc ở Anh có thể kết hôn sao? Bên đó kết hôn rồi có ly hôn được không?" Người phụ trách hỏi.

Diệp Hoài không suy xét nhiều như vậy, lắc đầu: "Không biết, không quan trọng."

"Cơ mà...... Chuyện này không có lợi lộc gì cho cậu thì phải?" Người phụ trách lại nghi hoặc mà nhìn hắn, "Như vậy thì fan cậu chắc chắn sẽ thoát fan, còn sẽ bị người mắng, cậu trông đợi nhận được gì?"

Diệp Hoài: "......"

Hắn đúng là thật sự không nghĩ ra nổi một lý do.

Diệp Hoài có chút bực bội, mất kiên nhẫn mà liếc đối phương một cái, "Tôi tự nguyện. Fan thoát hay không thoát liên quan gì đến anh à!?"

"Không có không có." Đối phương xua tay, cười ha hả nói, "Tôi sẽ thu xếp một chút, đâu vào đấy rồi sẽ liên hệ cậu ta."

Mà lúc đó, Viên Tinh Châu đang bận cõng Lão Mã đi khắp nơi tìm các nhà sản xuất, muốn tranh thủ cho mình một cơ hội lên chương trình TV.

Lúc nhân viên của công ty liên hệ cậu, cậu hết sức ngạc nhiên: "Cái gì? Kết hôn giả?"

Phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hỏi người nọ một câu: "Với ai vậy ạ?"

"Diệp Hoài." Người nhân viên nói, "Nếu cậu đã đồng ý rồi, công ty cũng sẽ balabala......"

Viên Tinh Châu tức khắc choáng váng một phen, hoàn toàn nghe không vào tai những gì nhân viên công tác đang nói.

Diệp Hoài? Kết hôn giả với Diệp Hoài?

"Thế nào?" Nhân viên công tác thấy vẻ mặt cậu ngơ ngẩn, có chút thiếu kiên nhẫn, "Ý tưởng của cậu là gì?"

"A?" Viên Tinh Châu đầu váng mắt hoa, như bước trên đám mây, cậu nhìn đối phương, lại duỗi tay sờ lão Mã. Dây đàn bị cậu gảy, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Em, em không có ý tưởng gì." Viên Tinh Châu nuốt nước miếng, dè dặt nói, "Em OK ạ!"

=======================================================

Chú thích:

1. Khai thông: nguyên văn: khai khiếu (开窍), vốn là một thuật ngữ thường dùng trong Đông Y, mình xin phép trích định nghĩa từ baidu là mối liên hệ sinh lý học giữa các bộ phận trong nội tạng và bộ phần ở bên ngoài của cơ thể con người, ví dụ như phổi khai khiếu ở mũi, tim khai khiếu ở lưỡi (và tai), gan khai khiếu ở mắt, lá lách khai khiếu ở khai khiếu ở miệng, thận khai khiếu ở tai,... Trong tiếng TQ hiện đại thì dùng với nghĩa tựa như "khai thông", chỉ việc được mở mang, thông suốt đầu óc và bắt đầu hiểu rõ một việc gì đó. Ý anh Hoài chỉ là lúc đó em Châu chưa bị bóc tem mà thôi...

2. Hiện tại tuy rằng là mùa đông lạnh giá, nhưng ngày lên muộn mà đêm xuống thì sớm: chắc mọi người cũng hiểu câu này, trong tiếng Việt có câu "ngày tháng Năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng Mười chưa cười đã tối", ý nói vào mùa hè ngày dài hơn đêm, mùa đông đêm dài hơn ngày.

3. Mị ý: quyến rũ, gợi tình.

--------------

Editor: Châu của tôi bị gả đi thật chóng vánh:<