Cuộc Liên Hôn Sai Lầm

Chương 9




Trưa hôm sau tại văn phòng, Minh Hoàng nhận cuộc gọi từ ông Hưng. Giọng ông hồ hởi trên điện thoại:

"Dự án xây dựng khu phức hợp mới ở Bình Thuận vẫn tiến triển tốt phải không con?"

"Dạ đã đặt móng xong rồi chú. Mọi chuyện vẫn đang đi đúng tiến độ của nó."

"Thế thì tốt quá. Dự án nào vào tay con, đầu tư cùng với con chú đều an tâm."

Ông Hưng thật lòng phục chàng trai này, dám quyết dám làm nhưng không hề liều. Bất kỳ dự án nào anh cũng tìm hiểu, tính toán kỹ càng. Khả năng tốc chiến tốc thắng của anh khiến các đối thủ nể phục. Trong các cuộc đấu thầu, nếu có công ty anh tham dự, các đối thủ đều bất an. Cảm giác dường như mình lại không có cơ hội chẳng dễ chịu chút nào.

Vì nhìn trúng tài hoa của anh, nên ông muốn anh làm con rể. Sau này cơ ngơi của ông còn có người quản lý. Ông không có con trai, chỉ trông chờ vào con rể. Đâu phải ông mù quáng đẩy con gái vào cuộc hôn nhân đã định trước, mà không quan tâm người thanh niên đó là ai. Nếu không biết Minh Hoàng tài giỏi, tánh tình đâu ra đó, thì ông đã hủy hôn từ lâu.

Ba ông đã khuất, cho dù ông cụ bên kia giữ chữ tín thì ông cũng có cách để thoái hôn. Chẳng qua chàng con rể như thế này ông còn đi đâu để tìm được người thứ hai. Tiếc là Minh Hoàng chẳng có chút cảm tình nào với con gái nhỏ của ông. Thậm chí con gái lớn nó cũng không mặn mà. Nhưng vì thương con, ông phải suy tính.

"Dạ chú quá khen." Minh Hoàng khiêm tốn.

"Hoàng này, chuyện liên hôn giữa hai nhà vẫn còn rối rắm. Các con chưa từng gặp nhau, bây giờ ép các con đến với nhau, khó tránh phát sinh nhiều bất mãn. Con gái lớn của chú đã phản đối. Chú nghĩ con cũng không mong mỏi gì cuộc hôn nhân này. Chú hiểu ông nội đã gây khó cho con. Với người bản lĩnh như con, có thể tự mình quyết định, không thích bị ai đặt để."

Minh Hoàng không ngờ ông Hưng lại đề cập thẳng thắn như vậy. Trước đây anh chỉ tiếp xúc với ông trên phương diện công việc, và đôi lúc chỉ xem ông như một cổ đông lớn, một đối tác không hơn không kém. Thì ra ông không hời hợt như anh tưởng. Ông cũng nhìn ra tâm tư anh.

Nếu vậy thì dễ cho anh phá vỡ mối liên hôn rồi. Có ông Hưng hỗ trợ, anh nghĩ ông nội sẽ không bướng bỉnh, đem bệnh tật ra làm áp lực với anh nữa. Nói chuyện với một người hiểu mình thật dễ chịu. Trong lòng Minh Hoàng lập tức có hảo cảm với ông Hưng.

"Dạ cám ơn chú đã hiểu con! Thật lòng con không giận mấy người lớn, nhưng con mong chú thông cảm. Chú cũng hiểu hôn nhân không có tình yêu sẽ bế tắc thế nào. Cả con và con gái của chú sẽ không hạnh phúc."

"Thế nên chú không muốn ép uổng. Nhưng chú hy vọng Minh Hoàng đừng quá ác cảm với nó."

Ông Hưng ngập ngừng một lúc như sắp xếp ý nghĩ rồi nói tiếp: "Chú hy vọng con xem cuộc hôn nhân này như một dự án mới. Con hãy tìm hiểu, cân nhắc thật kỹ rồi quyết định được không con?"

"Ý chú là muốn con suy nghĩ lại, cho bản thân cũng là cho con gái chú cơ hội để tìm hiểu nhau trước khi đưa ra quyết định phải không ạ?"

"Con thật thông minh! Chú còn đang nghĩ làm thế nào để con hiểu lòng chú, nhưng con đã nói ra hết rồi." Ông Hưng thở nhẹ "Hãy để con và con gái chú có thêm thời gian gặp gỡ, lúc đó con vẫn không ưng, vậy thì hãy làm theo ý con, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc. Chú sẽ đứng ra nói với ông nội hủy hôn."

Anh nghe ông Hưng nói vậy có chút ăn không tiêu. Dù không quá tự tin vào bản thân nhưng anh rất muốn hỏi ông, nếu lúc đó con gái ông vẫn nhất kiến chung tình với anh thì phải làm thế nào?

Ông Hưng không nghe anh nói gì tưởng anh không đồng ý, lại cố gắng thuyết phục: "Xem như con vì chú, cho hai đứa có cơ hội tìm hiểu nhau được không con?"

Vì con gái ông đã có gắng muối mặt năn nỉ anh, đủ biết tình thương ông dành cho con bao la nhường nào.

"Con xin lỗi hỏi thẳng điều này. Có phải chú muốn hợp tác cho con với Trúc Khanh phải không?" Minh Hoàng hỏi thẳng thắn.

"Chú cũng không giấu con. Trúc Khanh có tình cảm đặc biệt với con. Có lẽ con đang ngạc nhiên sao con bé chỉ gặp một lần rồi bảo thích. Lỗi này là do cô chú."

Giọng ông Hưng như tự trách: "Con bé ít giao thiệp với ai. Cô chú ngày nào cũng tác động, luôn nói với nó về tài năng của con, nên vô tình gieo vào lòng nó sự mến mộ. Khi gặp con, nó càng củng cố tình cảm dành cho con."

"Nếu sau một thời gian tìm hiểu, con vẫn không có cảm xúc với Trúc Khanh, lúc đó chú định thế nào ạ?" Minh Hoàng cũng không muốn né tránh nữa.

Người làm kinh doanh như anh ghét vòng vo. Anh cần phải chừa đường lui cho mình. Chú ấy đã nói cô bé có tình cảm với anh, nếu gặp nhau rồi cô bé dần dần nhận ra không thích anh nữa, thì chẳng có gì phải bàn cãi. Nhưng nếu tình cảm đó theo thời gian tiến triển thêm thì phải làm sao? Lúc đó càng khó dứt ra. Hôn ước này sẽ phải thực hiện sao?

Thật ra bản thân ông Hưng cũng có nghĩ đến khía cạnh này và như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, nên ông trấn an rằng sau này dù mọi chuyện có phát triển ra sao cũng sẽ theo ý anh. Nếu anh đã tìm hiểu rồi mà không ưng thuận, ông sẽ là người nói với ông cụ hủy hôn. Sợ anh chưa an lòng, ông lại tiếp tục thuyết phục:

"Chú tin là con gái của chú cũng sẽ hiểu ra. Nó đã cố gắng mà không thể khiến con yêu quý, nó sẽ từ bỏ. Vả lại chú cũng hy vọng rằng theo thời gian, biết đâu con bé nhận ra con không phù hợp. Vậy hôn nhân giữa hai nhà sẽ gỡ bỏ sớm mà không ai phiền lòng. Con thấy thế nào hả Hoàng?"



Anh cũng mong là thế. Tốt nhất cô bé nhận ra anh chẳng phải người chồng phù hợp, nếu không tình hình sẽ tồi tệ hơn. Thật ra anh cũng không muốn mất thời gian vào chuyện này. Anh chẳng có cảm tình gì với hai chị em nhà nọ. Chẳng ai lưu lại ấn tượng trong lòng anh. Hôn nhân hạnh phúc phải dựa trên tình yêu, và tình yêu muốn có được phải có cảm xúc với nhau.

Từ cái nhìn đầu tiên, anh chẳng có cảm xúc gì với hai chị em này. Có lẽ trong lòng bài xích nên anh ác cảm ngay từ đầu. Anh không có chút tình cảm nào ngoài sự chán ghét mênh mông. Nhưng thôi vì tình thương của người cha dành cho con gái. Anh sẽ cho bản thân và cô bé kia cơ hội để tìm hiểu nhau. Nếu tình hình vẫn không tiến triển, thì chẳng ai có thể ép uổng anh được nữa.

"Con nghe lời khuyên của chú, sẽ cho bọn con cơ hội để tìm hiểu nhau."

"Cám ơn con!" Giọng ông Hưng giãn ra "Chú định mời con đến nhà ăn cơm. Đây cũng là cơ hội cho mấy đứa gặp nhau. Chú và con đều làm kinh doanh, cũng không biết nói lời vòng vo, nên con đừng từ chối nhé Hoàng."

"Dạ! Vậy chiều nay con sẽ đến chơi với gia đình."

Minh Hoàng gác máy, trong lòng phiền muộn. Anh tự hỏi mình đã quyết định đúng hay sai? Trong công việc anh rất quyết đoán, thế mà trong chuyện hôn nhân của mình, anh cứ do dự, chẳng thể nào thẳng tay. Thật bực mình không bút mực nào tả xiết.

Anh đang nhọc lòng với cuộc trò chuyện vừa rồi thì ông nội lại gọi đến. Anh dùng ngón chân cái suy nghĩ cũng biết ông nội muốn nói gì. Còn chuyện nào quan trọng bằng chuyện hôn sự đời anh đâu.

"Chiều nay con làm xong không được chạy lung tung, về nhà ông nội có chuyện cần bàn với con." Giọng ông nội quyền hành bên kia đầu dây.

"Ông nội còn chuyện gì khác ngoài chuyện giục con kết hôn đâu." Minh Hoàng chán ngán.

"Mày biết rồi thì sao còn chưa chịu làm theo ý ông đi."

Anh nổi sùng: "Ông nội một hai ép buộc con như vậy, về sau con không hạnh phúc ông nội có chịu trách nhiệm được không?"

Ông nội ương bướng cho là anh viện cớ. Ông còn dẫn chứng hùng hồn rằng ngày xưa ông với bà nội có yêu nhau đâu, cưới về rồi cũng sống hạnh phúc cùng nhau. Nhưng ông nội quên một điều là giờ thế kỷ hai mươi mốt rồi, thời của ông nội đã xưa, giờ làm gì còn chuyện cưới về sẽ yêu?

Thấy anh bàn ra, ông nội bắt đầu giở chứng, bảo anh yêu Trúc Khanh vậy là xong, sẽ thành hôn nhân có tình yêu ngay. Ông nội nói chuyện kiểu vậy sao anh còn nói tiếp được nữa? Nếu dễ yêu vậy thì anh nói với ông nội làm gì? Ông nội vẫn tiếp tục chì chiết bên tai anh:

"Nói tới nói lui mày muốn ông nội từ hôn, mất chữ tín với người ta mới chịu phải không?"

"Con đâu có ý đó." Minh Hoàng chối bỏ ngay lập tức.

Ông nội cất giọng hờn giận của trẻ con: "Vậy bây giờ con muốn gì, nói huỵch tẹt ra đi."

"Con sẽ cho bản thân và vợ tương lai cơ hội để tìm hiểu nhau. Mai mốt không yêu được thì ông nội đừng đổ thừa con nữa đó."

"Ý đâu có được. Con đây là giả vờ yêu, rồi mai mốt con sẽ nói không hợp. Ông nội còn không hiểu tánh con thì ai hiểu bây giờ."

Quả không hổ danh là ông nội của anh, còn cập nhật khuynh hướng của giới trẻ, còn biết giả vờ yêu nữa cơ đấy. Có một ông nội bản lĩnh như vậy chẳng biết là may mắn hay bất hạnh của anh đây.

Minh Hoàng phải cất giọng trịnh trọng cam kết lần này anh sẽ không giở trò. Nếu ông nội ở trước mặt, anh dám cá mình sẽ đưa tay lên trời thề thốt sẽ nghiêm túc tìm hiểu vợ tương lai. Nhưng kiểu người như anh không muốn để mình chịu thiệt. Anh phải chưa đường lui cho mình nên phải có điều kiện kèm theo.

Ông nội nghe anh nói điều kiện lại hò hét trên điện thoại. Không ngờ mới hôm qua còn giả vờ ôm ngực, cao huyết áp với anh, giờ giọng tốt thật đó. Nhưng thôi anh nhịn, ai bảo ông là người thân ruột thịt của anh. Để ông thôi la hét, anh nói ra kế hoạch mình và ông Hưng đã bàn với nhau.

Từ bây giờ anh sẽ bắt đầu qua lại tìm hiểu vợ tương lai. Nếu sau một năm hai đứa không hợp, ông nội phải cho phép anh từ hôn, không được uy hiếp anh nữa. Nhưng ông nội thật khó nhằn, vẫn mặc định trong đầu rằng anh chỉ đang giả vờ hoãn một năm, sau đó bảo không hợp rồi hủy hôn.

"Trong đầu con nghĩ cái gì bộ con tưởng ông nội không hiểu sao Hoàng? Con làm vậy sao ông nội ăn nói với người ta?"

Minh Hoàng tiếp tục cam kết: "Con đã hứa với chú Hưng cho bản thân và cả cô gái kia cơ hội. Ông nội phải tin con. Chú Hưng cũng đã đồng ý với con. Nếu sau thời gian tìm hiểu, bọn con không hợp nhau thì chú Hưng sẽ nói chuyện với ông nội hủy hôn."

"Con nói thật hả? Nếu được vậy thì tốt quá. Ông nội cũng đâu có muốn ép con đâu. Tại ông nội rơi vào thế kẹt."



Tự nhiên ông nội chuyển tông buồn. Biết rơi vào thế kẹt thì ngày xưa đừng bày đặt hứa hôn. Ông nội bày ra chuyện, giờ đẩy anh vào thu dọn tàn cục. Ông nội còn uy quyền yêu cầu anh chiều nay về nhà nói rõ cho ông anh định làm gì để tìm hiểu người ta. Ông nội có vẻ vẫn chưa an tâm về anh.

Minh Hoàng vừa bảo chiều nay mình bận rồi, thế là ông nội lập tức lồng lộn lên: "Cái thằng chết bầm! Con lại lừa ông, kiếm chuyện bận rộn. Vậy khi nào con định bắt đầu tìm hiểu người ta? Nguyên ngày đi làm, tối cũng bảo bận. Đợi hết 365 ngày sau, con sẽ bảo không hợp phải không? Con muốn ông nội tức chết phải không?"

"Ông nội đừng lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chiều nay con đến nhà chú Hưng tạo mối quan hệ. Nếu ông nội không muốn thì chiều làm xong con về nhà." Minh Hoàng cất giọng âm dương quái khí.

Ông nội lập tức xìu xuống: "Cái thằng này, chưa gì đã lẫy. Vậy là chiều nay con qua nhà chú Hưng hả? Thế thì được, con ở đó chơi lâu lâu, tìm hiểu người ta."

Vừa nãy còn hung hăng, chỉ trong một giây đã đổi thái độ. Lật mặt cũng quá nhanh.

* * *

Bên nhà ông bà Hưng, từ trưa ông đã điện về báo chiều nay Minh Hoàng sẽ đến, thế nên Trúc Khanh không chịu ngủ trưa. Trong lòng cô háo hức, cứ ra khỏi phòng, lên xuống cầu thang, liên tục nhìn đồng hồ, báo hại bà Hưng cũng nôn nao theo. Thật lòng bà bất an cho con, chỉ sợ con tim mong manh của cô xúc động chịu không nổi.

Liệu ông bà có sai khi bày ra sự việc này? Nếu con bé và Minh Hoàng gặp nhau, nó không thích cậu ta nữa thì chuyện có thể kết thúc. Chỉ lo nó lún sâu vào, lúc đấy tình hình sẽ bi đát hơn. Tự nhiên bà thấy lạnh sống lưng. Lạy trời xin cho con gái bình yên.

"Mẹ ơi, anh Hoàng sắp đến rồi phải không?" Trúc Khanh lên tiếng kéo bà về thực tại.

"Chưa đâu con gái cưng. Con lên phòng nghỉ một chút đi. Bây giờ mới hơn bốn giờ, còn lâu lắm mới tan sở. Nghe lời mẹ nha con." Bà dỗ dành.

"Con không chịu. Con ngồi dưới này đợi. Lỡ anh ấy đến sớm hơn thì sao?"

Làm sao mà đến sớm hơn được. Bà Hưng không đành lòng dập tắt niềm vui của con, nhưng để con ngồi như vậy chỉ sợ Minh Hoàng còn chưa đến, nó đã xỉu vì mệt.

"Con ở đây cũng được nhưng để mẹ lấy chăn, con dựa lên salon, đừng ngồi ở cửa như vậy sẽ mệt."

Trúc Khanh vẫn bướng bỉnh, không chịu nhận mình mệt, rồi đứng lên chạy đến bên cây đàn, miệng líu lo lát nữa sẽ đàn cho Minh Hoàng nghe. Cô tự tin rằng anh sẽ thấy được cô giỏi như thế nào và sẽ bị thu hút bởi cô.

Bà Hưng không lạc quan như con gái. Minh Hoàng là dân kinh doanh, bà dám cá những người như anh, chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào. Nhưng không đành lòng phản bác con gái cưng, bà chỉ có thể chiều theo ý cô:

"Được, được, lát nữa con đàn cho Minh Hoàng nghe, giờ đừng chạy loạn, con sẽ mệt."

Trúc Khanh đang mơ màng với viễn cảnh cô ngồi bên phím đàn, Minh Hoàng sẽ mê mẩn tiếng đàn và tài hoa của cô. Anh ấy sẽ có cảm tình và sau đó yêu cô. Cô còn muốn xin đẹp trong mắt anh nữa nên phải trang điểm và thay quần áo đẹp. Nhìn xuống chiếc đầm mặc nhà, tuy có dễ thương nhưng chẳng mấy thu hút, cô lập tức níu tay bà Hưng, kéo bà lên phòng chọn quần áo đẹp cho cô, chuẩn bị đón Minh Hoàng.

Nhìn con gái háo hức, tâm trạng bà Hưng càng sầu muộn. Phàm ở đời cái gì quá trông mong sẽ không dễ gì có được. Chỉ sợ con gái không được như ý, hậu quả sẽ vô cùng to lớn. Tiếc là chuyện đã đến bước này, vợ chồng bà chẳng còn cách nào, chỉ có thể giúp con gái tránh mọi sự việc đáng tiếc có thể xảy ra. Ông bà đành đi bước nào tính bước nấy.

Bà Hưng theo Trúc Khanh lên phòng, bắt cô nằm xuống, rồi bày hằng loạt những chiếc đầm xinh đẹp, quý phái bên cạnh để cô lựa chọn. Để dỗ cô nằm yên, đổi lại bà phải mệt mỏi. Ngồi bên cạnh giường, bà giơ từng cái đầm cho cô chọn.

Trúc Khanh mới nằm một chút lại chạy xuống lầu, bà phải chạy theo cô. Hai mẹ con ngồi ở phòng khách đợi thêm một lúc chuông cửa cũng reo. Trúc Khanh đang ngồi cạnh mẹ lập tức bật dậy chạy ra cửa, rồi thất vọng khi nhìn thấy người bước vào là ông Hưng.

Ông Hưng thấy con gái cưng ở cửa bèn bước vội tới: "Sao con lại đứng đây, cẩn thận gió lại cảm lạnh. Vào nhà ngồi đi con."

Trúc Khanh không thèm che giấu hụt hẫng khi không thấy Minh Hoàng về cùng ba. Ông Hưng nhìn ra được tâm tư của con gái nên phải an ủi rằng Minh Hoàng phải làm việc bên kia, chưa đến ngay được. Ông năn nỉ cô đi vào nhà, sợ tiếp tục đợi bên ngoài ảnh hưởng đến sức khỏe.

Khổ vì con gái quá yếu đuối, một chút sương gió cũng không thể chịu được. Mấy hôm nay con lại không khỏe, cứ vào trường vài ba bữa lại nghỉ học. Cái đà này chẳng biết có tốt nghiệp nổi không. Mà ông bà cũng đâu cần cô tốt nghiệp. Ông bà chỉ cần cô khỏe mạnh. Hai người thừa sức nuôi cô cả đời, không phải lo nghĩ đến chuyện tiền nong.

Dù không tình nguyện nhưng Trúc Khanh vẫn phải theo ba vào nhà. Ông Hưng kín đáo đưa mắt nhìn vợ, ngầm hỏi hôm nay sức khỏe con gái ổn không. Bà Hưng ngầm gật đầu, nhưng ổn ngày mai rồi tương lai thế nào? Chẳng ai có thể đoán được bệnh tình của con bé này.

Trúc Khanh không nhận ra nỗi lo lắng của ba mẹ mình. Cô đang bận tâm nhìn đồng hồ, mong Minh Hoàng đến. Cô cứ ngồi đó nhìn ra cửa. Ông bà nhìn sự nôn nóng của con gái, biết có khuyên cũng không được, đành phải ngồi một bên chờ cùng cô.

(Còn tiếp)