Kiều Uyển Nhi ngãm nghĩ, nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng:
“ Nếu là để có người bưng bê phụ giúp thì chỉ cần nhờ người giúp việc là được rồi. Ở công ty nhiều việc, vẫn nên ưu tiên việc quan trọng hơn”.
Cô ghét hắn rồi sao? Mỗi lần nghe thấy hắn đi cùng liền bác bỏ ngay.
Lúc này, Lương Đông chỉ cười mà không nói. Cậu hướng ánh mắt về phía hắn.
Lục Nghiên Dương lập tức hiểu ra, nhanh chóng nói:
“ Hôm nay anh rãnh”.
“ ……..”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, thôi thì nếu có gì cần giúp đỡ thì có hắn vẫn hơn.
“ Vậy anh lái xe” - Cô đi ra ngoài, ném cho hắn một câu.
Lục tổng nghe xong, trong lòng vui như mở hội. Hắn đi theo sau vợ mình, ngang qua Lương Đông, cậu kính cẩn cúi đầu.
Hắn chỉ nhìn cậu, tỏ vẻ tán thưởng rồi nói:
“ Tăng lương gấp đôi”.
******
Lục Nghiên Dương lái xe đến trung tâm thương mại, hắn và cô đi dạo xung quanh rồi mua vài thứ tốt cho mẹ bầu, sau đó cùng nhau đi đến nhà của Hạ Liên Tâm.
Tiếp đón cả hai người chính là chồng của cô ấy, Thượng Quan Thiên Kỳ cùng hai cậu con trai kháu khỉnh.
Thấy Kiều Uyển Nhi đến, Hạ tiểu thư vui vẻ ra mặt:
“ Sao lại đến đây? Mau vào nhà đi”.
Thượng Quan Thiên Kỳ lập tức chạy đến đỡ lấy vợ mình, lo lắng mà nói:
“ Em cẩn thận, đừng có vận động mạnh. Con gái sẽ sợ”.
“ Em mang thai chứ không có liệt, hơn nữa còn chưa được ba tháng tuổi, sao anh biết đó là con gái?”.
“ Trực giác của người làm cha” - Thượng Quan Thiên Kỳ lên tiếng.
Kiều Uyển Nhi có chút tán thưởng cái linh cảm này của chồng Hạ tiểu thư.
Nhưng khi Hạ Liên Tâm sinh ra bé trai thứ ba thì sự sùng bái của Kiều Uyển Nhi về Thượng Quan tổng tài nhanh chóng sụp đổ.
Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hai đứa nhóc sinh đôi cứ bám lấy mẹ mình, thậm chí còn ghét ra mặt khi cha chúng ngồi gần Hạ Liên Tâm thì cảm thấy buồn cười.
Cha con nhà này sao mà dính mẹ quá vậy?
Cô ngồi đó quan sát gia đình nhà người ta, không quá chú ý đến chồng mình cũng đang nhìn chăm chăm.
Nhưng ánh mắt của hắn đặc biệt khác hẳn nét mặt của cô.
Mang chút bất lực của sự lãnh đạm.
Chẳng biết được cái con người này đang nghĩ cái gì nữa.
Đến khi về đến nhà, hắn mới kéo cô vào phòng.
Ngồi trên giường, hắn ôm lấy cô vào lòng, đầu tựa lên ngực cọ qua cọ lại hệt như đang làm nũng.
Lúc đầu cô còn không biết bộ dạng này giống ai, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng tranh sủng của gia đình Hạ Liên Tâm thì chợt hiểu ra.
Cái dáng vẻ của chồng cô bây giờ hệt như hai đứa nhóc sinh đôi khi nãy.
Mang chút bất lực cùng cưng chiều, Kiều Uyển Nhi lên tiếng hỏi:
“ Lại gì nữa đây?”
“ …..” - Hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng:
“ Sau này … chúng ta đừng có sinh con trai, nha~”.
Cô cười phì, sau đó rất nhanh liền che miệng mà nói:
“ Con trai hay con gái đâu có do em quyết định. Anh nên hỏi con nòng nọc nhà anh ấy, nếu chúng nó toàn bộ mang gen XX thì chắc chắn em sẽ sinh con gái”.
“……”.
“Nhà họ Kiều rốt cuộc dạy em những gì vậy?Ngay cả kiến thức của ngành Y cũng biết?”.
“ Vấn đề này trường học nào cũng sẽ giảng dạy mà, hiểu không?”.
Viết gì đó
Cô ôm lấy hắn, vỗ vỗ vào lưng như an ủi rồi hỏi:
“ Sao tự dưng lại không muốn có con trai? Con trai giống mẹ, anh không muốn bọn nhỏ giống em à?”.
“ Sao có thể? Chỉ là … không nhìn được cảnh tượng sẽ có người đàn ông khác bám lấy em”.
Kiều Uyển Nhi cười, cô vỗ bạch bạch lên vai hắn ròi lớn tiếng hỏi:
“ Anh nói cái gì vậy hả? Có ai lại ghen tỵ với con của mình không?”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị của người đàn ông càng khiến cho cô không nhịn được mà lớn tiếng cười.
Cũng may đang ở trong phòng riêng, nếu có ai đó nghe được giọng cười của cô còn tưởng cô bị điên.
“ Vậy nếu sinh con gái … anh nghĩ chúng sẽ không bám lấy em à?”.
“………”.
Đầu óc hắn chợt thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện ra nếu có con trai hay con gái thì vợ hắn cũng sẽ bị bám lấy.
Giờ đây vợ chồng vui vẻ mặn nồng, có nhiều thời gian cho nhau hắn vẫn cảm thấy không đủ. Nếu sau này có con, thời gian hắn với cô ở bên cạnh nhau sẽ giảm đi rồi.
Mà bây giờ cô đồng ý ở bên cạnh hắn, đâu cần phải sinh con để tránh việc cô tự dưng bỏ đi?
Hay là không sinh con?