Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 43




Cô nhìn Hàn Vũ Sắt cầm bình giữ nhiệt, cảm giác có phải mình đã uổng công rồi không?

Hàn Vũ Sắt nhìn cô, sắc mặt biến thành rất nhiều màu sắc.

“Phòng bệnh 5-412”. Cô nhẹ nhàng nói ra một câu, bây giờ Triển Dịch Minh ở phòng bình thường, lúc đấy bệnh viện đã xếp như vậy, sau bọn họ cũng không yêu cầu đổi sang phòng khác.

Hàn Vũ Sắt hơi sững sờ, Thẩm Tây Lăng đi được một đoạn ngắn rồi cô mới gọi Thẩm Tây Lăng lại, “Tại sao? Tại sao cô có thể như vậy……”

Hàn Vũ Sắt không hiểu, vì sao Thẩm Tây Lăng nhìn thấy mình như vậy, cứ bình thản mà một chút tức giận cũng không có.

Thẩm Tây Lăng quay lại, đứng trước mặt Hàn Vũ Sắt, “Rất đơn giản, nếu như tôi quyết định ly hôn Triển Dịch Minh, đó nhất định do hành vi sai trái của anh ấy, hoặc là nói tới cuộc hôn nhân này, ở trong lòng tôi nó cũng không quan trọng hoặc là nói không muốn nhiều, cho nên anh ấy mới vậy……” Cô tạm ngừng, “Giống nhau, nếu như tôi tính muốn sống vui vẻ với anh ấy, đương nhiên mặc kệ mâu thuẫn lúc trước, sau đó bỏ qua những người và sự việc khiến tôi không thoải mái. Nếu là như vậy, tôi là gì mà đi quan tâm tới cô, muốn biến cô thành cây gai khiến tôi khó chịu đây? Bất kể tôi quyết định tách ra hay ở cùng nhau, đều là chuyện của tôi, tôi là gì mà muốn biến cô thành một chuyện to tát nhỉ?”

Hàn Vũ Sắt thấy buồn cười, thì ra mình ở trong lòng người khác, căn bản cũng không phải gì to tát lắm.

Thẩm Tây Lăng lại tiếp tục, “Cũng bởi vì tôi biết rõ, cũng không có đạo đức hoặc là dùng chiêu bài phá hỏng chuyện của người khác mà không cần giảng đạo lý hay tức giận, nếu như đối phương thật sự có tư cách để giảng đạo lý thì cũng không làm những chuyện này, mình cần gì phải đi lãng phí thời gian và sức lực, thời gian này chắc chắn có nhiều người không biết xấu hổ như vậy, ai cũng không thay đổi được suy nghĩ của bọn họ.”

Thẩm Tây Lăng nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Cô cười cười, mình thay đổi rồi, trước kia, liền thấy có tin ngoại tình liền khó chịu muốn chết, nhưng bây giờ, cô còn có thể cười nói nhiều lời nói vĩ đại nhưng trên thực tế không chút ý nghĩa nào cả, lúc nào thì trái tim của cô đã trở thành mạnh mẽ vậy?

Hàn Vũ Sắt cầm theo bình giữ nhiệt, đi tới phòng bệnh của Triển Dịch Minh.

Nghe tiếng cửa được dẩy ra, Triển Dịch Minh còn tưởng rằng Thẩm Tây Lăng tới lấy cái gì, thấy Hàn Vũ Sắt xong, rõ ràng có chút bất ngờ.

Hàn Vũ Sắt đi lên trước, “Nghe nói anh bị thương, cho nên làm chút canh……”

Triển Dịch Minh nhíu mày, “Bây giờ anh không muốn ăn.”

“Là không muốn ăn đồ em làm hay đơn giản chỉ là không muốn ăn vậy?” Hàn Vũ Sắt để bình giữ nhiệt xuống, đột nhiên cứng ngắc mở miệng hỏi thăm.

Sắc mặt Triển Dịch Minh không thay đổi, “Do người.”

Hàn Vũ Sắt run một cái, cắn môi, giống như kiềm chế lấy nỗi đau đớn khổng lồ.

Cuối cùng có chút không nhịn được, “Đừng đến nữa, về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt anh, em là cô gái tốt, nên vì hạnh phúc của mình đi.”

“Tại sao? Tại sao phải như vậy, trước kia anh không phải như thế…..”

“Trước kia anh là loại người gì?” Triển Dịch Minh mở miệng hỏi ngược lại.

Hàn Vũ Sắt sửng sốt một chút, đúng vậy, trước kia anh là loại người gì, lúc anh trai cô gặp phải chuyện không may, anh đã giúp cô, sau đó bọn họ gặp nhau, sẽ gọi mình….. sau đó thì sao?

“Anh không yêu em sao?” Cô ngây ngốc hỏi ra những lời này, nhưng dũng khí để nghe cũng không có, cầm theo bình giữ nhiệt cô mang tới lúc đầu, rồi đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, cô cũng biết mình sai rồi, cô không nên hỏi anh “Anh không yêu em sao” mà nên hỏi anh, “Anh có yêu em không?”……..

Trước kia cô không hiểu, luôn cảm giác mình ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không có người khác, vậy mình là quan trọng nhất. Cho nên cô hỏi bạn bè mình, vì sao anh lâu rồi không tiến thêm một bước nữa với cô. Các bạn thì nói rằng, anh đang tôn trọng cô, không biến cô thành một người phụ nữ tùy tiện.

Bây giờ nghĩ lại, những điều này đều là chuyện cười.

Thẩm Tây Lăng chỉ làm chút thức ăn, liền cho vào hộp cách nhiệt, đem tới bệnh viện. Cô vào phòng bệnh xong, liếc mắt nhìn bốn phía, máy móc mở ra hộp cách nhiệt, “Vẫn ăn sao?”

“Đói bụng.” Anh nhìn cô một cái, “Vẫn đói bụng.”

Thẩm Tây Lăng liếc anh một cái, đưa đồ ăn cho anh.

Triển Dịch Minh nghiêm túc ăn, còn quan sát vẻ mặt của cô, cô chỉ ngồi, trầm mặc một hồi.

“Lúc đi xuống có gặp Hàn Vũ Sắt.” Cô cúi đầu nhìn giầy của mình, cũng không nhìn anh.

Triển Dịch Minh cau mày, “Là anh không đúng, nhưng anh….. ích kỉ cảm thấy mình không hề phản bội…..” Anh ngừng một chút, “Bất kể là suy nghĩ hay là thực chất.”

Anh nói câu tiếp theo rất cứng ngắc.

5.

Thẩm Tây Lăng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lóe lóe.

Anh có chút gấp gáp, “Em không tin anh?”

Thẩm Tây Lăng thở dài ra một hơi, “Không phải, không phải em muốn nghe anh giải thích, chỉ muốn nói cho anh biết, Triển Dịch Minh, mặc kệ chuyện lúc trước, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”

Bất kể cái gì thực chất hay không thực chất, cô không hy vọng có nữa.

Rất nhiều thứ, mặc dù một mực thay đổi, có chút thói quen vẫn duy trì. Ví như cô thích…. Bắt đầu từ hôm nay.

Khi cô học đại học, có một lần thầy giáo giao bài tập, nhất định phải làm sau 11 giờ đêm, bởi vì khi đó là thời gian trường tắt mạng internet đi. Nếu như chưa tới 11 giờ đêm, cô chắc chắn không làm được bài, dù là chuyện gì cũng không được, cô cũng thà ngẩn người, phải tới 11 giờ đêm mới từ từ làm bài, người thú vị, cách suy nghĩ độc đáo, cách làm cố chấp.

--------------

Thẩm Tây Lăng có gặp Đỗ Diên Hằng lần nữa, thời gian cũng không lâu, không phải là trong hôn lễ của Đỗ Diên Hằng sau nhiều năm, mà người Đỗ Diên Hằng cưới không phải là Yến Tử mà bác Đỗ hài lòng, mà là đồng nghiệp của anh, dĩ nhiên đây là chuyện về sau.

Thẩm Tây Lăng nhìn thấy Đỗ Diên Hằng, là ở trong hôn lễ của Hướng Tri Dao.

Đối tượng kết hôn của Hướng Tri Dao là bạn học cùng trường cấp ba. Bởi vì chuyện Giang Dân Thành thích nhất chính là xé sách, mà nguyên nhân xé sách là bị Hướng Tri Dao cự tuyệt, từ chối một lần, anh liền xé một lần, khiến các thầy cô vô cùng đau lòng nhức óc. Có lần Giang Dân Thành xé sách, hai tháng không tới trường, thấy giáo tự mình xin quay trở lại, lại còn đưa cho anh một bộ sách hoàn chỉnh, muốn Giang Dân Thành quyết tâm học hành, dù sao hai tháng cũng không đi học, sau đó tới kì thi, Giang Dân Thành đứng thứ nhất, vì vậy chuyện lưu ban đều chuyển sang 1 bên……

Lúc đấy Hướng Tri Dao ghét Giang Dân Thành vì trừ đọc sách ra cái gì cũng không biết, ai biết nhiều năm sau, Hướng Tri Dao sẽ gả cho tiểu tử thúi mà năm đó cô thấy ghê tởm…….

Hướng Tri Dao ở trong hôn lễ của người khác thích làm ầm ĩ, đương nhiên trong hôn lễ của mình cũng lựa chọn làm ầm ĩ.

Thẩm Tây Lăng khuyên được một phen, nhân lúc rảnh rỗi hỏi, “Nghĩ thế nào mà quyết định lập gia đình?”

Hướng Tri Dao suy nghĩ một chút, “Người sống trên đời này, ai có thể tìm được người chung tình với mình như thế, bỏ lỡ, lại không có một người như vậy nữa. Anh ấy nhiều năm như vậy, một người bạn gái cũng không có, nói với tớ rằng chỉ cần tớ chưa lập gia đình, anh ấy sẽ không cân nhắc sang người khác.”

Thẩm Tây Lăng cười, nếu là người không hiểu rõ Hướng Tri Dao, nhất định sẽ tin lời nói này.

“Tớ muốn nghe lời nói thật, không phải cái cớ cậu nói với người khác đâu.”

Hướng Tri Dao liếc Thẩm Tây Lăng một cái, “Được rồi, bây giờ anh ấy khác hẳn với ngày trước, rất có bản lĩnh, xem ra trước kia tớ thật sự đã xem thường anh ấy. Dĩ nhiên điều quan trọng nhất đó là, bây giờ anh ấy đẹp trai mạnh mẽ hơn hẳn so với trước kia…….”

Thẩm Tây Lăng nâng trán.

Thẩm Tây Lăng với Hướng Tri Dao nói chuyện một lát, liền thấy Đỗ Diên Hằng đi vào. Hướng Tri Dao thở dài, đẩy cô một cái, “Nếu muốn đi thì đi đi.”

Thẩm Tây Lăng suy nghĩ một chút, đi tới chỗ Đỗ Diên Hằng.

Hướng Tri Dao mở to hai mắt, thầm nghĩ: thật đúng là đi sao? Không lo lắng gì tới tâm tình chồng cậu à…….

Thẩm Tây Lăng chỉ nói mấy câu với Đỗ Diên Hằng, cô và Đỗ Diên Hằng từ phòng ngoài đi ra, Đỗ Diên Hằng tự nhiên đi tới chỗ bạn học bên kia, Thẩm Tây Lăng vẫn đứng tại chỗ.

Bởi vì cách đó không xa, Triển Dịch Minh đang dùng con mắt thần quan sát khắp nơi, anh đang tìm người nào, hơn nữa trên mặt hiện vẻ rất lo lắng.

Anh nhìn một vòng, hình như rất sốt ruột, cùng những người bên cạnh nói gì xong, liền đi tới bên này.

Thẩm Tây Lăng vốn định ẩn mình vào chỗ anh không thấy được, lúc này, đi ra, nhìn thấy trên mặt anh có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi.

Triển Dịch Minh đi tới, cười với cô, “Vừa rồi có người hỏi em, cho nên mới tới xem một chút.”

Thẩm Tây Lăng không vạch trần anh, gật đầu một cái, cùng đi với anh.

Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, lúc này nhớ lại nhiều năm trước, cô và Hướng Tri Dao ở trong phòng ngủ đọc một cuốn tiểu thuyết về tuổi thanh xuân, lúc đấy Hướng Tri Dao đang đọc cuốn tiểu thuyết này nói: Có lúc chúng ta thường cho là người cùng với chúng ta cả đời người cũng không thể đi cùng chúng ta đến cuối cùng, mà chúng ta cũng không nghĩ rằng người này có thể chọn không cùng mình tới cuối cùng hay là đi tới cuối cùng.

Lúc đấy cô không hiểu, bây giờ hiểu.

Quá so đo, quá mức quan tâm, có lẽ cũng không tốt, có thể làm mà không sợ hãi mất đi, may ra mới là chân chính có được.

6.

Tối hôm đó, cô trong mơ, cũng không thích là mơ, bởi vì cô biết, tất cả đều đã từng trải qua, toàn bộ khiến cô không thể không thừa nhận, lần đầu tiên cô nhìn thấy Triển Dịch Minh, không phải ở trong lớp của thầy giáo đó, thậm chí cô còn biết anh sớm hơn Hướng Tri Dao. Thật ra thì cô không biết đây là bài giảng hay là bài học cuối cùng, nhưng cô bị tên lớp này hấp dẫn mới đi vào, tên lớp là – tình yêu là gì?

Mỗi người đối với tình yêu đều có định nghĩa khác nhau, mà bây giờ có một cô giáo lại muốn dùng cái tên này để giảng bài, cô cực kì muốn biết, mặc dù đang suy đoán cảm giác vừa cố cho ra định nghĩa. Cũng không thỏa đáng, bởi vì mỗi người có phương thức biểu đạt tình yêu khác nhau, cố định định nghĩa mà nói, vốn là một điều sai lầm.

Mặc dù như vậy, cô còn vào phòng học, cô cũng tính là tới trễ, chỉ còn lại vài chỗ ngồi. Hơn nữa khó thấy được phòng học lớn này có thể ngồi đầy người, xem ra rất nhiều người nhàm chán như cô.

Khiến cô bất ngờ chính là, cô giáo này căn bản không đưa ra định nghĩa về tình yêu, mà bảo các sinh viên ở dưới thảo luận, mình cho rằng tình yêu là cái gì.

Lúc bắt đầu, những bạn học này còn trầm mặc, sau cũng có bạn học tích cực lên tiếng,cô giáo này khích lệ là chính, cũng không đánh giá cái gì, khiến Thẩm Tây Lăng vẫn có cảm tình.

Từ từ, liền có bạn học nói rằng xã hội bây giờ rất ít hoặc là không có tình yêu thuần túy nữa, hơn nửa lộ ra vật chất, ví dụ như rất nhiều nữ sinh giờ thích người đàn ông có tiền. Mà nữ sinh nghe thấy như vậy, lập tức bày tỏ, cứ cho là có nữ sinh như vậy, nhưng vẫn có nhiều nữ sinh giữ mình trong sạch, hơn nữa coi như nữ sinh làm ra chuyện người ta không hiểu, cũng là bị đàn ông ép, bây giờ nữ sinh hao phí tuổi xuân đánh liều với người đàn ông, khi người đàn ông thành công rồi, không phải đều sẽ đuổi phụ nữ ra khỏi cửa sao? Đã như vậy, tại sao còn phải hao phí thanh xuân trên người đàn ông đó?

Cô giáo kia chẳng những không ngăn cản, còn tiếp tục khích lệ mọi người lên tiếng.

Tiếp không biết là ai nói ra lời nói kinh điển của Thẩm Tòng Văn*: Tôi đi qua rất nhiều cây cầu, thấy nhiều mây, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng lại chỉ yêu một người có tuổi thích hợp.

*Thẩm Tòng Văn: (28 tháng 12, 1902 – 10 tháng 5, 1988) là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì hiện đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trưng văn hóa vùng miền.

Câu nói này là tớ tự edit ra thế không chuẩn lắm về cái hay của nó, nếu ai tìm được câu dịch chính xác thì gửi cho t để t sửa lại nhé ^^.

Ai cũng biết câu nói kia của Thẩm Tòng Văn nói tới người vợ của ông, thậm chí Thẩm Tòng Văn theo đuổi vợ mình hơn nhiều năm, cuối cùng nữ thần trong lòng ông thành vợ của ông. Vậy mà có bao nhiêu người biết, sau khi Thẩm Tòng Văn kết hôn, Trương Triệu Hòa(vợ ông) xử lý các chuyện nhỏ trong nhà, mà Thẩm Tòng Văn cùng với một số nhà thờ khác đều nhiễm đây? Vì vậy người ta mới nói ra câu nói của Thẩm Tòng Văn, có nghĩa là không thể vứt bỏ vợ mình sang yêu người khác.

Sau khi quan điểm này xuất hiện, lập tức có người phản bác, nói rằng Trương Triệu Hòa không hiểu Thẩm Tòng Văn, đây là Trương Triệu Hòa tự mình thừa nhận, Trương Triệu hòa căn bản không xứng với Thẩm Tòng Văn. Thẩm Tòng Văn từng được đề cử giải Nobel văn học.

Hai quan điểm này tranh cãi không ngừng nghỉ, cô giáo kia vừa nghe xem sinh viên tranh luận, sau đó đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh đang chơi điện thoại. Mọi người đều bị đề tài này nâng lên hứng thú của mình, cùng thảo luận với người bên cạnh, Triển Dịch Minh lại cúi đầu nhìn bản vẽ.

Cô giáo gõ bàn Triển Dịch Minh, “Bạn học, em nói xem, em có ý kiến gì không.”

Hình như Triển Dịch Minh có chút không hiểu, nhưng người bên cạnh anh lập tức nói ra.

Anh đứng rất thẳng, không hề có cảm giác ảo não vì bị cô giáo bắt được, “Em cho rằng, Thẩm Tòng Văn có thể gặp được Trương Triệu Hòa, là may mắn lớn nhất cả đời Thẩm Tòng Văn.”

Cô giáo kia chau mày, ý bảo anh nói tiếp, mà bạn học hình như cũng cảm thấy hứng thú.

“Chúng ta cả đời này, có thể có bao nhiêu cơ hội gặp phải người khiến chúng ta theo đuổi bất chấp tất cả không thể chùn bước? Có thể gặp được không phải là may mắn sao? Luôn có người nói được yêu là may mắn, nhưng em cho rằng, yêu người khác mới là may mắn. Mọi người suy nghĩ thử xem, khi chúng ta được yêu thì cũng không xác định người này không phải người mình yêu, người ấy không phải thích hợp với mình, mình không ghét người ấy. Nhưng khi chúng ta yêu thì lại biết, người đó chính là người mình muốn, chính là mình luôn tâm niệm, đây chính là may mắn, bởi vì biết hơn nữa còn tìm thấy người mình muốn.”

Cô giáo bị quan điểm này hấp dẫn, gật đầu một cái.

Đột nhiên có nữ sinh mở miệng, “Vậy cậu đã tìm được chưa? Vận may của cậu.”

Triển Dịch Minh nhìn nữ sinh kia một cái, “Tìm được rồi.”

Chuông tan lớp vừa kêu lên, Triển Dịch Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn phía sau một vòng, lúc này Thẩm Tây Lăng đang nhìn anh, cô cũng cảm thấy quan điểm của anh rất kì lạ, là kì quái, nhưng lại rất có đạo lý. Không biết có phải là cảm giác của cô hay không, cô cảm thấy ánh mắt của anh dừng trên người mình hai giây.

Cô giáo kia đứng trên giảng đường, “Lớp học này chính là nói cho mọi người biết, mỗi người đều hiểu tình yêu một cách khác nhau, mỗi người đều có cách nghĩ tình yêu thuộc về mình, chỉ cần thích hợp với tình yêu của mình chính là tình yêu tốt nhất.”

Thẩm Tây Lăng tỉnh lại, bóng đêm tối tăm, tay của cô bị người khác nắm thật chặt.

Cô rút một chút, hình như cũng làm người bên cạnh thức giấc.

“Đã tỉnh rồi à?”

Cô nghe được Triển Dịch Minh hỏi.

Tâm tình của cô còn có chút mơ hồ, nhưng trong lòng có thứ gì đó càng được xác định rõ, chỗ trống trong lúc vô tình đã được lấp đầy.

Cô nhích gần tới anh một chút, đôi môi dính lên môi anh, hình như anh cứng đờ, lúc này mới từ từ đáp lại.

“Triển Dịch Minh, chúng ta lại có thêm một đứa con nữa đi!”

Nếu như thế này có thể khiến anh an tâm, cảm giác an toàn là dành cho nhau.

Tình yêu thích hợp với mình là tình yêu tốt nhất.

Hết.

****************************************************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (đây chỉ là 1 phần thôi)

Trước có một người bạn hỏi tôi, tại sao tôi lại viết một nữ chính như vậy. Đúng vậy, cô ấy tùy hứng như vậy, lại không hiểu chuyện, thậm chí có nhiều người thấy, cô ấy không có ưu điểm nào. Nhưng tôi chọn viết về một người phụ nữ thế này, chúng ta thường cũng lấy trưởng thành làm lý do, sau đó khiến những thứ đơn thuần hồn nhiên kia phai màu đi. Lớn lên thì nhất định không thể đơn thuần lại ngây thơ sao? Cũng không phải, chỉ là chúng ta khong có năng lực vừa đơn thuần ngây thơ mà thôi. Nếu như lớn lên thật sự phải trả giá là mất đi những thứ này, vậy nên tự hào về nó sao? Tôi không cảm thấy, thậm chí có chút…. Đáng buồn, bởi vì là bị buộc, không phải thực sự nghĩ vậy.

Trong chúng ta cũng có nhiều người đồng ý lớn lên như vậy, cũng nhận định lớn lên thế này, vậy có ít người nguyện ý đi đấu tranh chứ? Nhiều hành động của nữ chính không tốt lắm, nhưng cô ấy một mực đấu tranh, dù cuối cùng khuất phục, thậm chí đến cuối cùng cũng đi con đường mà đa số người đều đi.

Vậy tại sao tôi lại muốn viết một cốt truyện thế này? Bởi vì tôi còn nhớ rõ lúc tôi học trung học từ phòng học đi về phòng ngủ thì có một khắc, suy nghĩ trong đầu tôi là: Cả đời tôi chỉ biết yêu một người, chỉ kết hôn với một người, sống đến răng long đầu bạc.

Suy nghĩ này, bây giờ tôi nhớ lại khiến tôi cảm giác mình ngu ngốc, mà tôi hoàn niệm mình khi đó. Mà mình bây giờ, không ngừng thỏa hiệp, không ngừng khuất phục, mình như vậy, tôi không thích, dù tôi khong thích cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì tôi vẫn phải làm như vậy.

Tôi viết một người phụ nữ thế này, luôn trốn tránh, giống với tôi, vẫn muốn dùng nhiều việc trốn tránh, bất mãn đối với cuộc sống bây giờ, sau đó cuối cùng lại về hiện trạng, thật ra thì tự tôi chính là người không tuyệt vời.

Ngoại truyện : Chúng ta chia tay đi!

Hướng Tri Dao lấy quần áo của mình ra, đặt trên giá sách, vị trí của mình gần cửa nhất, giờ phút này liên tục khoa tay múa chân trước cái gương đằng sau cửa. Món này không hài lòng lắm, một số đồ hình như không đẹp mắt lắm, tóm lại, không có cái nào có thể làm cho cô nhìn sơ qua. Đã hơn một tiếng rồi, cô còn đang buồn phiền vì quần áo. Lần này không chỉ hẹn một mình với Triển Dịch Minh, còn cả một đám bạn, nên phải cố gắng mặc quần áo đẹp.

Sáng sớm liền sột soạt, Thẩm Tây Lăng vẫn còn ở trên giường híp mắt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Hướng Tri Dao một cái, lại rụt về, ngủ tiếp.

Hướng Tri Dao nhìn chằm chằm Thẩm Tây Lăng, thời tiết cũng nóng lên, bạn cùng phòng đều thay bằng chăn lụa trắng hóng mát lại phòng muỗi, thì Thẩm Tây Lăng lại không, dùng chăn dầy cộm nặng nề, làm hại mấy người các cô buổi tối lúc ngủ nhìn chăn của cô cũng thấy nóng, bảo cô đổi thì cô kiên quyết không đổi.

“Nếu đã tỉnh rồi, thì cho ý kiến đi!” Hướng Tri Dao kêu la lên, trong phòng ngủ chỉ có 2 cô, hai bạn học kia nhà gần với trường, chủ nhật cũng sẽ về nhà.

“Hẹn mấy giờ?” Thẩm Tây Lăng nói với giọng miễn cưỡng.

“Bốn giờ chiều.”

Trên giường có chút động tĩnh, Thẩm Tây Lăng đang sờ điện thoại, vừa nhìn bây giờ mới có 10 giờ sáng, lập tức giả chết, bất kể Hướng Tri Dao gọi cô thế nào đều không động đậy.

Cuối cùng Hướng Tri Dao mượn Thẩm Tây Lăng một cái váy mặc, lý do là trong lòng đàn ông đều có một Lâm Đại Ngọc*, hôm nay cô giả bộ Lâm Đại Ngọc một chút. Hơn nữa, cô và Triển Dịch Minh hẹn hò lâu như vậy, ngày này đều ăn mặc một kiểu, người ta nhìn cũng thấy phiền.

*Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng lâu mộng, tớ đã giải thích ở mấy chương đầu.

Khi đó Thẩm Tây Lăng mới từ trên giường bò dậy, tóc loạn, trên mặt còn hiện vẻ buồn ngủ, nghe nói như thế lập tức gật đầu một cái, sợ bị Hướng Tri Dao kéo lại một lần nữa, lập tức chạy đi rửa mặt.

Hướng Tri Dao kiên định với suy nghĩ của mình, ngay cả mình ngày ngày ăn một món ăn cũng thấy chán, đàn ông đương nhiên cũng thấy chán với người phụ nữ bên cạnh mình. Cho nên cô cảm giác mình thay đổi chút rất tốt, huống chi bây giờ Triển Dịch Minh ra ngoài thực tập, thấy những cô gái ăn mặc đoan trang, không chừng đổi khẩu vị.

Thời gian vừa tới, cô liền cầm túi ra cửa.

Vốn trước kia cô và Triển Dịch Minh hẹn thì cũng đưa Thẩm Tây Lăng đi cùng, Thẩm Tây Lăng tự nhiên sẽ kéo Đỗ Diên Hằng đi cùng nữa, bốn người, hai đôi, cảm giác cũng không tệ. Nhưng Thẩm Tây Lăng ích kỉ, hình như thích không gian hai người hơn, vì vậy về sau liền hẹn hò với bạn trai của mình.

Đi tới chỗ đã hẹn, Triển Dịch Minh đã đến trước. Cô nhìn người ở phía xa xa đó, mặc áo sơ mi màu đen thương hiệu không nổi, quần thể thao, trang phục tùy tiện, nhưng cô cảm giác bạn trai mình có thể đánh đổ được vô số đàn ông trên con đường này.

Hình như anh thấy cô, mặt chuyển sang phía cô. Điều này khiến cô quên mất hôm nay nên giả trang thục nữ, vì vậy dứt khoát chạy tới, làn váy tung bay, nụ cười như hoa, cục kì mỹ lệ. Nếu như không chạy nhanh như vậy, có lẽ cô sẽ không thấy nét mặt anh biến đổi rõ ràng như thế. Mang theo sự kinh ngạc mừng sau về sau cũng khôi phục bình thường, khiến cô không giải thích được. Đi tới chỗ, trầm mặc mấy giây mới mở miệng, “Anh đợi lâu không?”

“Không lâu lắm.” Triển Dịch Minh nhìn cô mặc váy, “Nghĩ thế nào lại mặc như vậy?”

“Khó coi sao?”

“Không phải.”

Chỉ là người không thích hợp lắm, nhưng anh không nói.

Hướng Tri Dao kéo tay Triển Dịch Minh, chỉ là hôm nay phát hiện anh không bình thường. Ngày thường, bọn họ ít nhiều cũng tìm một chỗ để nói chuyện, hôm nay lại khác, anh cứ trầm mặc. Cô có nhiều bạn, dạng tiếng nói có trọng lượng, có thể hẹn ra ngoài chơi mạt chược uống rượu, đi tới bar nhảy nhót, bạn bè kiểu này, từ trước đến giờ cô sẽ không từ chối, tại sao phải từ chối, bạn bè kia cũng có thể mang đến cho mình vô số niềm vui.

Cô quyết định giới thiệu Triển Dịch Minh với các bạn của cô, cô đã quan sát một thời gian, người đàn ông này không tệ, là dáng vẻ và tính tình cô thích, đã như vậy, vậy thì là anh thôi.

Trước cô đưa một đám bạn đi ăn cơm, nếu là bình thường, thời gian ăn cơm chắc chắn rất dài, nhưng hôm nay còn có giải trí, vì vậy mọi người vội vã ăn xong liền đi tới quán rượu. Hướng Tri Dao đã nói trước sẽ bao hết, cho nên các cô trong quán rượu, điều này không có nghĩa là không náo nhiệt.

Nữ sinh ở đây đã sớm nói lên, là mặc váy, vốn định mặc bikini, nhưng thế thì những người đàn ông này lời rồi, vì vậy đổi sang mặc váy, càng ngắn càng tốt. Hơn nữa, những nữ sinh nửa phần Hàn, vì vậy mỗi người mang tới một bài Hàn*.

*: Cái này t thử xem trên QT là Hàn tên nước thời Chu, nay thuộc miền Trung tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.

Hướng Tri Dao và Triển Dịch Minh ngồi chung một chỗ, cười nhìn từng người lên hát, phát âm không đúng cũng không sao.

Đám đàn ông cũng tham gia náo nhiệt, đi lên hát, “Quan khách, không thể.”, hát tới đoạn, ‘Đều tại em đẹp như vậy, phong cách lại quyết rũ như thế.” Thì mọi người cười ầm lên, sau đó nam sinh khác thì hầm hừ, “Không…. Không nên…..”

Không khí quả thật cao tới cực điểm.

Hướng Tri Dao từ trước đến giờ thích chơi, nhưng hôm nay lại chọn mặc váy, vừa rồi còn bị mấy người bạn cười, cũng không tiện đi lên tranh cãi. Cô nhìn Triển Dịch Minh, phát hiện anh cười cứ như không cười, cả người có vẻ chán nản, vì vậy kéo anh, “Anh làm sao vậy? có phải công việc có vấn đề hay không?”

Vỗn hi vọng anh cũng vui chơi một chút, thuận tiện mấy người bạn thấy anh như vậy, trạng thái của anh, đành phải thôi.

Anh phất tay một cái, “Không có gì.” Trong ánh mắt còn nghi ngờ sao cô lại hỏi mình như vậy.

Hướng Tri Dao cười cười, cứ có cảm giác rất kì quái.

Mọi người chơi xong, liền ngồi xuống uống rượu. Hướng Tri Dao tranh thủ thời cơ này, giới thiệu Triển Dịch Minh cho mọi người, vì vậy mọi người bắt đầu thay nhau mời rượu, Triển Dịch Minh cũng không từ chối, vốn mọi người cố ý làm khó. Điều này làm Hướng Tri Dao rất lo lắng, cũng may, tửu lượng của anh nhìn qua cũng không tệ lắm.

Bằng không sai, cũng không bù nhiều lần mời rượu như thế.

“Ai, các cậu đừng có khinh người quá đáng nữa.” Cô không nhịn được mở miệng.

“Lại đau lòng…..” Thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

Triển Dịch Minh uống không ít, mặt cũng đỏ, mấy người đàn ông bên cạnh thấy vậy, liền không uỗng rượu nữa.

Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, hỏi Hướng Tri Dao bọn họ gặp nhau thế nào, hẹn hò ra sao, hơn nữa không thể tránh khỏi, khiến cô cực kì buồn bực, cứ như một đám già 38 vậy……

Nam sinh ngồi bên cạnh Triển Dịch Minh vỗ vỗ vào người anh, “Ai, cậu muốn làm gì nhất đối với người phụ nữ mình yêu?”

Vốn không tốt bụng như vậy, muốn thừa dịp Triển Dịch Minh say rượu nghe lời nói bạo của anh.

Hướng Tri Dao cũng không ngăn cản, thật ra thì cô cũng muốn biết.

Trên mặt Triển Dịch Minh mang theo mê mang, “Người phụ nữ tôi yêu?”

“Đúng, cậu muốn làm cái gì nhất với cô ấy?” Vẫn còn hướng dẫn từng bước.

Triển Dịch Minh bưng ly rượu lên một hớp uống hết, “Tôi muốn đánh gãy chân cô ấy…..”

Mọi người khiếp sợ, cười cũng cứng lại, “Tại sao?”

“Như vậy cô ấy không chạy nữa, tôi có thể đuổi theo cô ấy……”

Một câu nói, thế nhưng khiến nữ sinh ở đây cảm động, một phen cảm thán xong, đều nhìn Hướng Tri Dao, “Qúy trọng anh ấy thật tốt vào, yêu cậu như vậy…..”

Hướng Tri Dao lại thấy mình ở ngoài, giống như cái câu nói đó không có quan hệ gì tới mình, cô lúng túng liếc mắt nhìn Triển Dịch Minh, anh đã gục trên bàn, không thể làm gì khác hơn là cười với bạn, “Anh ấy uống say nói lung tung các cậu cũng tin, khó trách cứ bị đàn ông lừa, giữa chúng tớ là tớ theo đuổi anh ấy, chỗ nào cần anh ấy đuổi theo.”

Bạn bè tự nhien nói cô một hồi, trong đó có một nam sinh trong đám đó nói trung, “Lời nói uống say mới là lời nói thật lòng, Rượu Vào Lời Ra cậu chưa từng nghe thấy sao?”

Hướng Tri Dao không nói được bên trong mình là cảm giác gì, nhưng suy nghĩ một chút cũng thấy rất ngọt.

Cô đưa Triển Dịch Minh tới nhà bạn ở nhờ một điểm, lúc đi một mình về trường, đầu tỉnh táo không ít.

Lúc này, cô mới nhớ tới lời của Triển Dịch Minh: tôi muốn đánh gãy chân cô ấy, như vậy cô ấy không chạy nữa, tôi có thể đuổi theo cô ấy…..

Cứ cảm giác có chỗ nào không đúng.

Tại sao muốn đuổi theo? Bởi vì cô chạy quá nhanh, cho nên anh ấy không đuổi kịp…..

Đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy.

Ngày hôm sau, Hướng Tri Dao liền chạy tới văn phòng, hỏi nhiều người quen biết, mới biết Triển Dịch Minh chính xác là sinh viên thầy cô thích nhất, đồng thời lúc thầy cô lười còn muốn đưa bài thi để anh chấm.

Trong lòng có rất nhiều thứ, dây dưa thành một đoàn.

Tâm tình của cô không tốt, biểu hiện rất rõ ràng, trở lại phòng ngủ xong, Thẩm Tây Lăng liền hỏi cô thế nào.

“Tâm tình không tốt.” Cô nhìn Thẩm Tây Lăng, “Uống rượu cùng tớ đi!”

Không phải rượu vào lời ra sao?

Một tuần sau Hướng Tri Dao liên lạc với Triển Dịch Minh.

“Triển Dịch Minh, chúng ta chia tay đi!” Cầm được thì cũng buông được, cho tới giờ đều là tác phong của cô.

Triển Dịch Minh dừng thật lâu, “Em chắc chắn chứ?”

“Em chắc chắn” Ba chữ ngậm trong miệng, vẫn không ngờ chính mình lại nói ra lời như thế.

“Em nhớ anh đồng ý hẹn hò với em thì trước chưa gặp em, chỉ bằng một bức thư, anh đồng ý làm bạn trai em, có phải anh quá tùy tiện hay không?”

Hình như Triển Dịch Minh nghĩ tới điều gì, “Cho nên bây giờ em muốn thoát khỏi người đàn ông tùy tiện như anh?”

“Đúng vậy, làm sao anh có thể tùy tiện như vậy!” Hướng Tri Dao nắm điện thoại thật chặt, “Em xác định rồi, chúng ta chia tay đi!”

“Ừ.”

“Làm sao anh cũng không thử xoay chuyển? có lẽ anh cố gắng, em sẽ mềm lòng!”

Triển Dịch Minh lại cười, “Đừng như vậy.”

Ba chữ, làm cho cô thấy chua xót muốn được khóc. Đừng như vậy, cô thế nào chứ!

“Đầy nam sinh viết thư tình cho em, làm chuyện khiến em rung động, nhưng em lại thấy chướng mắt, làm sao em lại nhìn trúng cái người đàn ông không để em vào trong mắt, mẹ kiếp, thói đời chết tiệt.”

“Đúng vậy, thói đời chết tiệt.”

Nghe được lời này của anh, cô lập tức cảm thấy thoải mái, anh cũng không khá hơn cô là mấy.

Cúp điện thoại, Hướng Tri Dao ngâm nga giai điệu, thất tình, lại có thể thành con người mới, thật tốt.

Mỗi một lần thất tình, đều là một con người mới.

---------o0o-----------------