Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 1




Sau khi hút xong điếu thuốc, Triển Dịch Minh cũng không quay lại phòng. Người như bọn họ, căn bản đều có đám bạn bè ổn định, thường xuyên hẹn ra ngoài tìm niềm vui, bình thường làm vài ván bài, ăn cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Trước ở trong phòng lấy điếu thuốc chuẩn bị hút, lại bị đám kia kêu la lên, bảo anh không hiểu thương hoa tiếc ngọc gì cả, không muốn xung quanh toàn khói thuốc, lười giải thích, anh liền ra ngoài. Anh đặt mẩu thuốc lá ngắn ngủn vào lòng bàn tay, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một người cách đó không xa, một người phụ nữ, có thể gọi là xinh đẹp.

Đặt mẩu thuốc lá giữa ngón cái và ngón giữa, nhẹ nhàng dùng lực, liền bắn ra, cũng không biết rơi vào người trong góc.

Bước chân không dời, rút ra điếu thứ 2, vừa mới đốt, bả vai liền bị ai vỗ vỗ.

“Thế nào mà lại trốn ở đây hút thuốc vậy?” Viên Trác Nhiên thả tay xuống, tầm mắt hướng về phía Triển Dịch Minh đang nhìn, nhìn thấy mỹ nữ đằng kia mặc chiếc váy mỏng để lại bóng lưng khiến người ta có suy nghĩ vẩn vơ, trên mặt lại hiện nụ cười đen tối, “Tớ đang nghĩ sao cậu hút thuốc lại lâu như vậy, thì ra là ‘có dụng ý khác’”.

Nghe thấy Viên Trác Nhiên nói như vậy, Triển Dịch Minh không hiểu nhìn anh một cái, sau đó dập tắt điếu thuốc trong tay, ném xuống đất.

Viên Trác Nhiên thấy Triển Dịch Minh ra vẻ không hiểu, vừa liếc nhìn mỹ nữ kia, vẫn không hiểu vẻ mặt hàm chứa ý sâu xa của Triển Dịch Minh, vì vậy lại thôi, cười, “Đi lâu như vậy, vẫn không sợ Sắt Sắt nhà cậu tức giận à.”

Sắt Sắt tên thật là Hàn Vũ Sắt, là bạn gái đại học của Triển Dịch Minh, hôm nay cũng đi theo Triển Dịch Minh, cùng với anh gặp gỡ bạn bè, mặc dù trong lòng mọi người biết rõ, Triển Dịch Minh đã kết hôn nhiều năm nay rồi, dĩ nhiên, vợ không phải Hàn Vũ Sắt hiền lành dịu dàng. Nhưng ở trong vòng tròn này, mọi người thấy nhiều chuyện như vậy, cũng thấy nhưng không thể trách, chỉ cần chuyện không gây ra bất kì trở ngạo nào, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở, mình có thể sung sướng hơn, cớ sao lại không làm.

Viên Trác Nhiên cũng không nói, là Triển Dịch minh ra ngoài hơi lâu rồi, vì vậy Hàn Vũ Sắt bảo anh ra ngoài xem một chút, sợ Triển Dịch Minh xảy ra chuyện gì. Hàn Vũ Sắt một mực lo lắng, trên mặt còn không có vẻ sợ hãi về vòng tròn này, cho dù đã theo Triển Dịch Minh nhiều năm, cũng không bị tiêm nhiễm, đột nhiên, anh có chút hiểu vì sao Triển Dịch Minh có thể đối với cô ấy tình cảm như thế.

Người con gái đầu tiên, từ trước đến giờ coi là phần tốt trong lòng đàn ông.

Triển Dịch Minh không lên tiếng, cũng không nhìn về nơi khác, giống như vừa rồi chợt có hứng thú với một mỹ nữ xa lạ, sau đó cùng Viên Trác Nhiên vào phòng.

Triển Dịch Minh vừa tiến vào, Hàn Vũ Sắt liền đứng lên, bởi vì anh không có ở đây, cô cảm giác cô không hợp với không khí nơi này, thỉnh thoảng có chút lo âu, thấy anh đi vào, trong lòng ổn định vài phần.

Triển Dịch Minh đi tới, ôm cô vào trong ngực, thuận thế ngồi xuống theo.

Anh bóp nhẹ mũi Hàn Vũ Sắt, nhỏ giọng nói, “Không quen sao?”

Hàn Vũ Sắt biết, nếu mình đã lựa chọn ở lại bên cạnh anh, nên thích ứng với cuộc sống của anh, mặc dù quá trình này có chút khó khăn, liền lắc đầu một cái, “Không sao, anh đi đâu vậy?”

“Nói gì bé vậy! Nói to chút để mọi người cùng nghe chứ!” Phương Nhã Lâm ngồi bên cạnh chồng mình, ánh mắt có vẻ oán giận, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triển Dịch Minh và Hàn Vũ Sắt.

Phương Nhã Lâm cùng Trình Thực Kiệt kết hôn lâu năm rồi, quan hệ vợ chồng tương đối tốt, vốn là người thành thật. Làm vợ nhiều năm nay, cũng có thói quen, không thể nhìn tiểu tam(người thứ ba trong hôn nhân) tiến dần từng bước, cho dù không có quan hệ gì với mình, vẫn kích thích như vậy, hận không để những người đó biến mất khỏi trái đất, vì vậy Hàn Vũ Sắt không ít lần bị Phương Nhã Lâm châm chọc.

Triển Dịch Minh ôm chặt Hàn Vũ Sắt hơn một chút, cười như không cười nhìn Phương Nhã Lam, “Phải nói nhẹ chứ, hai người yêu nhau mới nói được thế.”

Triển Dịch Minh vừa dứt lời, mấy người xung quanh liền hiểu rõ, hôm nay anh có gì khác lạ, nếu như bình thường, nghe được lời của Phương Nhã Lâm, cũng chỉ cười cười không nói, thể hiện sự im lặng, hôm nay lại không biết vì sao lại cố ý thế.

Sắc mặt Phương Nhã Lâm hơi biến đổi, tiếp tục xem Trình Thực Kiệt đánh bài, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô thì có thể biết cô căm thù cái loại tiểu tam cướp chồng người khác tới cỡ nào.

Triển Dịch Minh buông Hàn Vũ Sắt ra, đứng lên, đi tới bàn đánh bài trước mắt, vỗ vỗ bả vai người kia, ý bảo anh tới chơi mấy ván.

Đối phương dĩ nhiên là đồng ý.

Nhưng vẫn thấy khó hiểu, trước kia có người gọi anh ra chơi, anh vẫn lắc đầu mà nói thời gian này không chơi bài, thầy bói bảo anh năm nay là năm hạn, mọi việc có liên quan tới tiền đồ, anh đụng vào gì thì thua cái đó. Có người cười còn bảo anh là đồ mê tín, anh cũng chỉ cười nhạt, thà tin là có, hôm nay lại chủ động đi đánh bài, có thể không khiến người ta nghi ngờ sao?

Xem ra thầy bói nói như vậy cũng tương đối chính xác, anh liền bắt đầu chơi ván đầu tiên, cuối cùng vẫn thua, khiến Viên Trác Nhiên không nhìn nổi nữa, “Đứng lên, để tớ chơi, cậu chiếm vị trí này là quá tốt rồi.”

Viên Trác Nhiên và Triển Dịch Minh là bạn bè trí cốt, tất nhiên phải giúp đỡ Triển Dịch Minh rồi.

Trình Thực Kiệt thua vài ván, Phương Nhã Lâm thấy vậy liền không bỏ qua, nhưng bị Trình Thực Kiệt ngăn lại, ở cái vòng này, làm gì cũng phải suy nghĩ, không thua nhiều là được. Phương Nhã Lâm lúc này mới không chơi nữa, chỉ cười với Triển Dịch Minh, “Triển thiếu biết là sắp tới ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Thực Kiệt, tặng quà trước, Viên thiếu lại không biết tình cảm anh em của cậu rồi.”

Viên Trác Nhiên đẩy Triển Dịch Minh ra, cũng không để ý tới lời châm chọc của Phương Nhã Lâm, “Ai, chị dâu cũng biết mà, tôi không phải lần đầu tiên không biết gì, chị bỏ qua cho.”

Phương Nhã Lâm hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Triển Dịch Minh không hào hứng lắm, cũng không để ý tới bọn họ đang nói cái gì, tay mò vào trong túi áo, lấy điếu thuốc, chuẩn bị đốt, lại bị Hàn Vũ Sắt ngăn lại, “Đừng hút.”

Triển Dịch Minh nhìn cô một cái, chân mày nhíu xuống, đặt điếu thuốc vào trong lòng bàn tay, bọc giấy hình lá cây rơi xuống.

Anh ít khi đãng trí thế này, Hàn Vũ Sắt đã nhận ra anh có gì không đúng, nói nhẹ vào tai anh, “Anh làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”

“Em chuẩn bị nấu canh gừng cho anh phải không?”

Đấy là chuyện Hàn Vũ Sắt làm khi Triển Dịch Minh bị bệnh, nấu một nồi canh gừng, bắt anh uống, từ đó khiến anh ám ảnh với gừng, cứ ngửi thấy mùi gừng, trong lòng liền thấy khó chịu, thói quen này vẫn tồn tại bao nhiêu năm rồi.

Nghe được anh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ lên.

Không thể không nói, Hàn Vũ Sắt đích thức là cô gái có thể khiến đàn ông vui lòng, không có tâm cơ gì, tính tình nhu nhược, cả ngày không quấn đàn ông hỏi “Anh có yêu em không”, cô như tiểu đảo(hòn đảo nhỏ) hòa nhã, khiến người ta lúc mệt mỏi chỉ muốn dựa vào, không có gánh nặng gì.

Một cô gái như vậy, tin rằng một người đàn ông bình thường cũng không từ chối chứ?

Đánh bài lâu xong mới kết thúc, Phương Nhã Lâm thắng tiền đầy ví nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đủ, nhất định phải khiến người ta khó chịu một chút, “Cám ơn Triển thiếu hôm nay đã hào phóng như thế, vậy tôi cũng không ngại thông báo một tin, vợ của anh đã về nước, mong đợi vợ chồng ‘tiểu biệt thắng tân hôn’”. Nói xong còn nhìn Hàn Vũ Sắt một cái, ánh mắt lộ ra ý vị sâu xa.

Vừa mới đi ra khỏi phòng, Phương Nhã Làm bị Trình Thực Kiệt kéo tới bên cạnh, trách mắng cô, bảo cô chớ trêu chọc Triển Dịch Minh. Người kia cũng không phải tốt lành đi, nếu anh ta so đo thật, người thiệt sẽ là bọn họ, dù sao Triển Dịch Minh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Triển, anh ta muốn nhằm vào người nào, thì người đó cũng xác định chịu thiệt mà thôi.

Nghe Trình Thực Kiệt nói như vậy, Phương Nhã Lâm có chút sợ, chỉ chắc chắn lần sau sẽ chịu đụng. Khi tài sản địa vị của một người còn ở đó, cái gì mà giá trị đạo đức, cũng không hề quan tâm, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, cũng có thể làm bộ không nhìn thấy, nhiều lắm là hả hê lúc người ta xui xẻo.

Kết thúc việc chơi bài, nhiều người cũng rời đi.

Viên Trác Nhiên nhìn vẻ mặt Triển Dịch Minh, chủ động tiến lên, “Muốn đi uống một chén không?”

Triển Dịch Minh không nói gì, chỉ nhìn Hàn Vũ Sắt, tựa hồ đang chờ quyết định của cô. Cô không thích nhìn anh uống rượu, cũng không thích nhìn anh hút thuốc, “Em muốn về sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”

Triển Dịch Minh cũng không từ chối, “Được, anh đưa em về.”

Hàn Vũ Sắt có công việc cố định, không khác với nhân viên văn phòng là mấy, cuộc sống của cô có điểm khác biệt chính là dây dưa với Triển Dịch Minh sau khi kết hôn. Nói phụ nữ là động vật cảm xúc cũng không sai, cô biết mình làm vậy không đúng, nhiều lần cứ nghĩ đây là lần cuối cùng, sau đó sẽ rời khỏi Triển Dịch Minh, nhưng hai chữ ‘chia tay’ nói thế nào cũng không ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn duy trì quan hệ khiến người ta khinh thường này, qua một ngày lại một ngày. Cô cứ một mực coi mối quan hệ của cô và Triển Dịch Minh như người tình trước kia, như vậy khiến cô cảm thấy giữa bọn họ là tình cảm thật, không liên quan tới tiền bạc cùng với cái khác, dù chuyện như vậy nhìn qua là lừa mình dối người, nhưng làm như vậy khiến cô an lòng, cô là vì tình yêu.

Viên Trác Nhiên đi sau bọn họ, ra khỏi phòng được mấy bước, một cửa phòng khác liền mở ra, một nhóm người đi ra.

Hàn Vũ Sắt phát hiện Triển Dịch Minh nắm tay của mình dùng sức thêm mấy phần, đột nhiên, anh kéo cô lại, cúi đầu liền hôn cô, cô mở to hai mắt nhìn anh.

Viên Trác Nhiên cũng bị màn này làm cho khiếp sợ, còn định mở miệng cười, anh em, cũng không cần phải kích thích người cô đơn như vậy….. Anh còn chưa kịp cười, liền phát hiện mỹ nữ trong đám người kia, lúc trước nhìn từ xa thì chỉ cảm thấy tư thái yểu điệu mảnh khảnh, gần mới phát hiện da dẻ cũng đẹp như vậy, khó trách vừa rồi khiến Triển Dịch Minh nhìn tới hai lần.

Đám người kia đi ra, mỹ nữ kia vẫn còn đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn Triển Dịch Minh cùng Hàn Vũ Sắt.

Viên Trác Nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ quái, giống như lần đầu tiên xem phim ma vậy, không khỏi nhìn mỹ nữ kia mấy lần, đột nhiên rung lên, nghĩ đến lời nói trước của Phương Nhã Lâm.

Đây…. Hình như là vợ kết hôn lâu năm của Triển Dịch Minh, Thẩm Tây Lăng.

Phát hiện có phần không bình thường, Viên Trác Nhiên lập tức tiến lên, tới cầm cổ tay Hàn Vũ Sắt, “Tôi đột nhiên nhớ tới Dịch Minh hôm nay có chuyện quan trọng cần xử lý, anh đưa em về.” Nói qua cũng không để ý sự kinh ngạc của Hàn Vũ Sắt, trực tiếp kéo ra ngoài.

Thẩm Tây Lăng từng bước từng bước đi lên trước, đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh, khóe miệng lại nở nụ cười, “Mới vừa thấy một màn này, tôi lại nhớ tới trước kia bị một người cặn bã hôn, không thể không xúc miệng 49 lần.” Cô không nói sai, thậm chí bởi vì làm quá sức, miệng đầy máu, vẫn cảm thấy súc miệng không sạch.

Tay Triển Dịch Minh ôm ngực, nhìn xéo cô, “Vậy em nhất định tắm không sạch rồi, nếu không sao anh đụng vào, lại có thể có một đứa bé chui ra chứ.”