Trước khi Lộ Khiêm nói câu sau, Khương Minh Chi đã nghĩ “Thật sự dễ mượn như vậy sao, có đáng tin không vậy”, đang kinh hỉ nghe câu sau liền hồi người lại.
“...”
Cô ngẩng đầu nhìn người đang cúi đầu dò hỏi Lộ Khiêm, mặt tối lại.
Qủa nhiên, thiện lương hào phóng không phải đức tính cơ bản của anh ta, tư bản nham hiểm chính là tư bản nham hiểm, mọi chuyện phải lấy lợi ích trước tiên, vĩnh viễn không làm nếu đó không phải cuộc buôn bán có lợi.
Nghĩ không cần trả giá cũng có thể nhổ lông cừu từ nhà tư bản sao, quá si tâm vọng tưởng mà.
Khương Minh Chi cảm nhận được bàn tay Lộ Khiêm dán sau lưng mình, hơi ấm bàn tay đàn ông cách lớp áo sơ mi truywwfn đến làn da cô, khoảng cách hai người sát gần nhau, cô phải hơi ngả người về sau mới không đem người dán vào.
Lộ Khiêm như cũ đang đợi cô trả lời.
Tình cảnh này, cùng động tác ái muội, ý đồ đã quá rõ ràng.
Mấy hôm trước cô tới đèn đỏ, hai người thường xuyên sinh hoạt vợ chồng sau thời gian dài không gặp phải tạm thời gián đoạn.
Khương Minh Chi cảm nhận được độ ấm bàn tay sau eo mình, ngón tay trên ngực dần siết chặt, nghĩ đến chuyện tạp chí không được thất bại.
Vì thế, Khương Minh Chi bổng nhiên choàng tay qua cổ Lộ Khiêm, cả người chủ động hướng về trước, hai người dán chặt nhau thân mật, sau đó hai mắt trông mong mà nhìn anh: “Chỗ tốt này có được không?”
Lộ Khiêm nhìn đôi mắt trong suốt của Khương Minh Chi, cổ họng hơi khô: “Có thể.”
....
Phòng để quần áo của Tử Duyệt Tinh Hà rất lớn, ít nhất Khương Minh Chi ở đây ba năm, lần đầu tiên cảm thấy căn phòng này sao có thể lớn như vậy.
Lớn đến mức khiến cô sợ hãi.
Cô căn bản nghĩ rằng dùng chuyện này để trao đổi chỗ tốt như vậy chắc giống những lần trước, thẳng đến khi Lộ Khiêm nhặt cái cà vạt mà lúc trước cô tiện tay ném vô góc.
Sau đó cái gì cũng đều không thấy.
Khương Minh Chi cuối cùng bất lực chỉ có thể ô ô khóc.
Là cô coi thường tật xấu của tư bản, anh trả cô 100 sẽ đòi cô 1000, đem mỗi một phân lợi ích trao đổi bốc lột sạch sẽ không chừa chỗ nào.
Khương Minh Chi ngốc lăng đến khi trở lại giường, nhìn trần nhà phía trên, mới nhận ra ánh sáng quý giá cỡ nào.
Hiện tại chỗ tốt đã trả xong rồi, cô muốn lăn ra ngủ giống như những lần trước, nhưng lần này không giống nhau, cô trả giá nhiều như vậy, vạn nhất Lộ Khiêm sướng xong kéo quần liền không nhận, đến lúc đó cô tìm ai đối chất, vì thế Khương Minh Chi giờ khắt này bằng nghị lực cắn răng từ trên giường bò dậy.
Lộ Khiêm sau khi ôm cô về giường, anh rời đi mà không nghỉ ngơi cùng cô, Khương Minh Chi mang dép vào đi tìm những chỗ anh hay vào.
Khương Minh Chi tìm khắp thư phòng, phòng khách cùng nhà vệ sinh cũng không thấy, thật khó hiểu đêm rồi Lộ Khiêm đi đâu, đến khi cô lên sân thượng mới thấy ánh đèn mờ nhạt.
Không biết vì sao, Khương Minh Chi bất giác bước nhẹ lại, cô chậm rãi đến gần, nhìn Lộ Khiêm dựa vào ban công, đầu ngón tay ánh lên đốm lửa.
Khương Minh Chi nhìn thấy cảnh này há miệng ngạc nhiên.
Lộ Khiêm hút thuốc!
Lộ Khiêm thế nhưng hút thuốc!
Cô cùng Lộ Khiêm kết hôn ba năm, tuy rằng trừ bỏ thời gian đầu bên Mỹ phần lớn thời gian không ở cùng nhau, nhưng cô tốt xấu gì cũng là vợ hợp pháp của anh, kết hôn ba năm, đêm nay thế nhưng là lần đầu tiên biết Lộ Khiêm hút thuốc.
Cô trên người anh một chút hơi thuốc cũng chưa từng ngửi qua.
Nếu đêm nay không phải cô lên đây, có khả năng vẫn như trước khó phát hiện chuyện này.
So với những người thường chẳng hạn như đạo diễn sản xuất thích nhả khói, tư bản thường khắc sâu vào xương cốt phẩm chất tốt đẹp.
Khương Minh Chi vẫn luôn không thích người khác hút thuốc, đến đêm nay nhìn thấy Lộ Khiêm tựa vào ban công, mới phát hiện nguyên lai người đàn ông hút thuốc cũng có thể toát ra vẻ gợi cảm đáng chết như vậy, giống hình ảnh giống phim điện ảnh.
Lộ Khiêm phát hiện Khương Minh Chi lại gần, không nghĩ đến trễ vậy rồi cô còn chưa ngủ, thấy cô tới, dúi điếu thuốc để tắt.
Khương Minh Chi chậm rãi đi qua.
Gió đêm thổi qua, Bắc Kinh toàn thành phố để chìm vào giấc ngủ, chạng vạng trên đường dòng xe cộ uốn lượn lúc này chỉ còn trống vắng.
Khương Minh Chi nhìn điếu thuốc mới bị Lộ Khiêm tắt, đột nhiên không tự chủ ửng đỏ vành tai.
Trách không được buông cô xuống liền đi, tìm thế nào cũng không thấy, hóa ra xong việc đến chỗ này hút thuốc.
Cô nhịn không được nhớ lại thử trước kia Lộ Khiêm có khi nào hút hay không, cô chưa bao giờ nhận a việc đó.
Khương Minh Chi chậm rì rì mà nói: “Anh hút thuốc.”
Lộ Khiêm: “Thỉnh thoảng.”
“Vào những thời điểm nhất định.” Anh nói khẽ.
Vào những thời điểm nhất định.
Khương Minh Chi nghe xong suy tư nửa giây, vành tai lần nữa nóng lên.
Chẳng lẽ là mỗi lần sau khi hai người làm xong?
Từ mấy năm trước một năm gặp được hai lần làm liền làm đi, hiện tại....