Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm nói đi thăm em gái và cháu anh, ánh mắt không tin được nhìn qua.
Trên mặt rõ ràng viết mấy câu phỉ nhổ “Anh sao có thể coi như không có việc gì được”, “Anh còn mặt mũi đi thăm em gái”, “Lúc trước ép tiểu cô nương kết hôn cùng người xa lạ, anh trai ác ma là anh đó”, “Anh không sợ em gái đem anh đuổi khỏi nhà em ấy sao”.
Lộ Khiêm dường như không hiểu ý trên mặt cô: “Không đi sao?”
Khương Minh Chi ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Lộ Khiêm nói, muốn cô cùng anh đi thăm em gái anh ấy.
Anh đưa cô ra mặt người nhà anh.
Cô nên lấy thân phận gì?
Khương Minh Chi đối với ánh mắt dò hỏi của Lộ Khiêm, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Cô mấy tiếng trước còn vì những câu “Lộ Khiêm sao có thể để một phụ nữ từ giới giải trí vào cửa” và “Sao nữ nhiều lắm làʍ ŧìиɦ nhân nuôi dưỡng bên ngoài”, Lộ Khiêm lại giống cô chưa từng đề cập đến chuyện ra mắt người nhà nên cô tiện đà quyết tâm cùng anh ly hôn, thuận tiện trong lòng mắng anh mắt cao hơn đầu kỳ thị giai cấp, anh tài giỏi như thế nhưng cửa nhà tôi cũng không vào được.
Nhưng hiện tại anh lại đề nghị.
Khương Minh Chi đầu ong ong loạn, lắp bắp: “À, thôi quên đi.”
“Em cũng chưa chuẩn bị lễ vật gì hết”, cô cuối cùng phát hiện chính mình mới là người lùi bước, “Hơn nữa đã trễ vậy rồi đột nhiên đi đến cũng rất đường đột, em anh không phải mới ở cữ ra sao, chăm sóc trẻ con rất mệt, phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Lộ Khiêm suy nghĩ một chút, cảm thấy Lộ Lê cũng không muốn thường xuyên gặp anh.
Khương Minh Chi chủ động đi lên nắm tay Lộ Khiêm: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Em còn có thể ăn tiếp.”
Lộ Khiêm nhìn cô, gật đầu: “Được.”
Khương Minh Chi hôm nay sau khi nghe tin tức cẩu huyết đó mới ý thức được từ khi Lộ Khiêm đến Bắc Kinh tới giờ hai người chưa từng cùng nhau ra ngoài ăn cơm, trong đó phần lớn nguyên nhân là do hai người đang trong trạng thái ẩn hôn, trừ khi ở trong Tử Duyệt Tinh Hà, hai người ít xuất hiện cùng lúc càng tốt.
Cô thậm chí còn không cùng Lộ Khiêm ra khỏi cửa.
Hôm nay là lần đầu tiên phá lệ, Khương Minh Chi ra cửa phải quan sát xung quanh thật kỹ, chính mình đeo khẩu trang lên, lại tìm cái khẩu trang khác đưa cho Lộ Khiêm mang.
Địa điểm ăn cơm trực tiếp ở nhà ăn khách sạn, hai người yêu cầu một phòng riêng có cửa sổ để ngắm cảnh đêm thành phố S.
Khương Minh Chi vừa rồi trong phòng đã ăn không ít, đặc biệt bữa tối rất dễ tạo thành lớp mỡ dự trữ nên không thể ăn nhiều thêm một ngụm, nên hồi nãy mặc dù nói là “Em còn có thể ăn tiếp”, phần lớn thời gian đều là Lộ Khiêm ăn, cô chỉ uống ly nước chanh.
Qúa trình Lộ Khiêm ăn cơm thập phần ưu nhã, cơ hồ có thể nói là cảnh đẹp ý vui, lễ nghi bàn ăn không tuân thủ cứng nhắc, mỗi một động tác đều là thói quen ăn uống được dưỡng từ nhỏ.
Khương Minh Chi nhìn điện thoại, Hàn Cần nhắn tin WeChat hỏi cô thế nào rồi.
Cô nhìn Lộ Khiêm đối diện, lặng lẽ trả lời: [Không có gi]
[Chúng em đang ăn cơm]
Hàn Cần: [?]
Bữa ăn cũng không dài, hai người ăn xong sau đó liền về phòng, nhưng chính vì khoảng cách ngắn như vậy, trái tim Khương Minh Chi đều treo hết lên, dưới kính râm đôi mắt không ngừng quan sát từng người bước qua xem có khả năng không.
Cô lần đầu cùng người khác ăn cơm mà cảm giác như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Thẳng đến khoảnh khắc hai người đóng cửa phòng lại, Khương Minh Chi trong lòng căng chặt giờ mới thả lỏng.
Cô nhìn Lộ Khiêm, nhớ tới vừa rồi anh hỏi cô có muốn đi thăm em gái và con cô ấy không.
Cô từ chối.
Lộ Khiêm trông không có gì không vui hoặc hỏi lại cô.
Khương Minh Chi hiện tại ngược lại cảm giác chột lạ thấp thỏm.
Cô cúi đầu nghĩ nghĩ, thử đến gần thăm dò, quay lại chủ đề vừa nãy: “Chờ lần sau em chuẩn bị lễ vật gì đó đẩy đủ, rồi cùng anh đến thăm em gái và cháu trai của anh, được chứ?”
Lộ Khiêm còn chưa trả lời, Khương Minh Chi lại giơ tay ôm eo anh.
Cô trước mặt anh nhón chân lên, sau đó nghiêng đầu, bộ dáng làm nũng: “Hủm?”
Khoảnh khắc Khương Minh Chi duỗi tay ôm eo Lộ Khiêm, trong lòng bang bang nhảy lên.
Hai người dán lại rất gần, trên người đàn ông cô thấy được mùi hương rất dễ ngửi, giống mùi lá cây vừa mới cắt, chứa một cảm giác lạnh lẽo sắc bén.
Cô chăm chú nhìn mặt Lộ Khiêm, ánh mắt tìm tòi giao tiếp.
Anh cúi xuống nhìn cô, không giống miêu tả từ người khác hờ hững và xa cách, ánh mắt trong veo, chỉ nhìn cô mà thôi.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm thành phố S với con sông bắt qua trông như mộng ảo.
Khương Minh Chi phảng phất có thể cảm giác được mạch máu lưu động dưới da, mang theo một cỗ ấm áp biếng nhác, cuối cùng hội tụ về con tim.
Không ai nói ra cả.
Tình cảnh này, thực thích hợp để hôn môi.
Ân, nếu không liền hôn đi.
Giây phút Khương Minh Chi nhắm mắt lại, đôi môi người đàn ông rơi xuống.
Hai người trừ lúc ở trên giường bình thường chưa hôn qua.
Vành tai Khương Minh Chi đỏ lên, cảm nhận được hơi thở nam nhân bắt đầu xâm nhập môi răng của cô, cánh tay dừng trên eo cô siết ngày càng chặt.
Giữa đường Lộ Khiêm nâng mông bế cô lên, Khương Minh Chi “Ân” lên một tiếng nho nhỏ.
Ôm như vậy khiến cô cao hơn anh, Khương Minh Chi đặt tay lên vai Lộ Khiêm, từ trên cao nhìn anh, liếm liếm môi.
“Được không?” Cô còn chưa quên vấn đề khi nãy, hỏi.
Lộ Khiêm thấp giọng đáp: “Được.”
Khương Minh Chi biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không biết sao khẩn trương lên nhiều, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua.
“Còn nữa!” Cô lại vội vàng nói, “Anh, anh đem chuyện hôm qua em nói quên hết đi.”
“Đó là lúc em uống say không tỉnh táo nói ra.”
Lộ Khiêm nghe xong nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi: “Nói cái gì?”
Khương Minh Chi nghe xong khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cảm thấy anh biết rồi còn cố hỏi.
Đương nhiên là câu “chồng tôi là Lộ Khiêm, tốt nghiệp Stanford vừa đẹp trai lại có tiền, lần đầu gặp mặt đã làm tôi ba ngày.”
Khương Minh Chi không biết vì sao lại nói ra câu đó, nhưng Lộ Khiêm chính miệng nói ra khiến cô không thể không tin, nếu chuyện này truyền ra, cô một đời quang minh chính đại tuyệt đối sẽ vì đó mà lưu lại vết mực hỏng.
Cô hít một hơi, véo vai Lộ Khiêm, bộ dạng nửa uy hϊếp: “Anh quên hay không quên?”
Lộ Khiêm đem Khương Minh Chi từ trên người anh đè xuống, vừa cười vừa hỏi: “Anh đây có chỗ gì tốt”
Khương Minh Chi: “……”
Qủa nhiên, cái kia sẽ không làm lỗ vốn, muốn đào rỗng từng phân lợi ích nhà tư bản âm hiểm xảo trá lại đến.
Cô vốn không nên đối với anh ôm ảo tưởng gì mà thế gian có chân tình thế gian có chân ái.
Khương Minh Chi cắn cắn môi, đột nhiên quấn quanh cổ Lộ Khiêm.
Ngực cọ lên người anh, Khương Minh Chi tiến lại bên tai Lộ Khiêm nhẹ nhàng thổi khí: “Anh nói xem có chỗ gì tốt.”
Cô cảm nhận cơ thể Lộ Khiêm trong nháy mắt căng thẳng, sau đó tắt âm trên điện thoại, bức màn không tiếng động đóng cửa lại.
……
Hàn Cần vẫn không yên lòng về Khương Minh Chi.
Buổi chiều vẫn còn muốn ngồi một mình yên tĩnh một lát, cả người co mình thành một khối nho nhỏ cô đơn ngồi trên sô pha, tựa như đã hạ quyết tâm cùng Lộ Khiêm ly hôn, kết quả buổi tối lại trả lời WeChat của cô nói không có gì, đang cùng nhau ăn cơm.
Hàn Cần đã gửi mấy tin WeChat qua hỏi Khương Minh Chi rốt cuộc chuyện là thế nào, có mâu thuẫn gì thì thương lượng từ từ, nhưng Khương Minh Chi vẫn không hồi âm lại.
Hàn Cần nhíu mày đi vài vòng trong phòng rồi mới gọi cho Khương Minh Chi.
Máy vừa thông vẫn chưa tiếp, Hàn Cần càng nghĩ càng nôn nóng, tiếp tục bám riết không tha mà gọi.
Sau đó cuối cùng cũng đáp.
Cô còn chưa kịp hỏi chuyện, Khương Minh Chi liền đứt quãng mà nói: “Cần tỷ, chỉ, a, là hiểu lầm.”
“Không có gì.”
Hàn Cần tràn đầy nghi vấn sau khi nghe âm thanh Khương Minh Chi nghẹn lại như thế.
Cô đã kết hôn, cùng chồng tình cảm không tồi.
Trong điện thoại dường như Khương Minh Chi đang cố nỗ lực để cô nghe giọng trông được bình thường, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ, giọng nói giữa chừng ngắt quãng, cố kìm lại sự làm nũng ngọt mềm như sô cô la.
Hần Cần ngơ ngẩn nhìn thoáng qua điện thoại, nghĩ đến hình ảnh Lộ Khiêm một thân áo ngủ đứng ở cửa phòng Khương Minh Chi, cô lúc ấy có ngó quanh phòng một chút, Khương Minh Chi vai ngọc tuyết trắng, ngơ ngác ngốc ngốc ôm chăn ngồi trên giường.
Hàn Cần cảm thấy mặt bỗng nhiên nóng lên.
“Vậy là tốt rồi tốt rồi.” Cô vội cúp điện thoại, hít thật sâu hai lần.
Nghệ sĩ nhà mình thật đã kết hôn, không phải giống như trước chỉ cùng người ở nước ngoài đăng ký kết hôn nhưng cùng người độc thân không có nửa điểm gì khác nhau, hiện tại đã chân chân chính chính, đã sinh hoạt hôn nhân.
Hàn Cần không thể một lần tiêu hóa hết sự thật này.
………….
Vì không muốn gây ra sự chú ý, Khương Minh Chi không muốn cùng Lộ Khiêm cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Lộ Khiêm bay máy bay tư nhân đến đây, hôm nay bay máy bay tư nhân trở về.
Khương Minh Chi vẫn lựa chọn chuyến bay từ trước, thời điểm đến sân bay còn có fan đưa tiễn, rất có trật tự.
Trong phòng chờ vip, Khương Minh Chi lười nhác ngồi trên ghế mát xa, không biết thế nào là xấu hổ nhìn Hàn Cần.
Sauk hi Mao Mao biết chuyện đó chỉ là hiểu lầm thật cao hứng, có Khương Minh Chi một đại mỹ nhân sống sờ sờ trước mắt, có người ngốc mới chọn một bản vô hồn thấp kém.
Hàn Cần tìm cớ đuổi Mao Mao đi, sau đó chủ động ngồi bên cạnh Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi quay đầu nhìn Mao Mao ánh mắt vui tươi hớn hở đi rót nước, sau đó quay đầu lại đối mặt với Hàn Cần.
Cô nuốt nước miếng một cái: “Cần tỷ.”
Hàn Cần nhìn Khương Minh Chi thở dài, nhỏ giọng nói:
“Chuyện khác chị mặc kệ.”
“Phải thực hiện tốt các biện pháp, tuyệt đối không để to bụng.”
Khương Minh Chi xoa mặt đã bắt đầu phím hồng, gật đầu nghe lời mà đáp: “Dạ.”
Không biết vì cái gì, cô nhớ đến tối qua, Lộ Khiêm hỏi cô có muốn đi thăm em bé hay không.
Em bé vừa mới đầy tháng.
Hàn Cần nhìn Khương Minh Chi đỏ bừng mặt, cười cuwoif.
Mao Mao đem nước trở lại.
Hàn Cần một lần nữa trở về vị trí khi nãy của cô.
Khương Minh Chi bưng ly nước uống từng ngụm nhỏ, đối diện sân bay đã biển quảng cáo điện tử đã thay đổi.
Khương Minh Chi nhìn quảng cáo giật giật khóe miệng.
Vừa rồi từ quảng cáo trang phục nam đổi sang đồ điện gia dụng, người phát ngôn chính Phí Âm cười như đang tắm mình trong gió xuân.
Hàn Cần nhìn quảng cáo sau cũng nhìn không được kinh ngạc một tiếng.
Khương Minh Chi biết vì sao Hàn Cần có phản ứng này.
Tài nguyên của Phí Âm đã tốt đến mức này.
Không chỉ trên phương diện điện ảnh, xem ra quảng cáo cũng vậy, trong năm nay tính cả nhỏ lẫn lớn gần mười cái đại ngôn quảng cáo, hôm nay xem ra lại them một đại ngôn đồ điện.
Những đại ngôn này cũng không phải sản phẩm vô danh gì, đều có nhà máy sản xuất thương hiệu thật sự, giống như đại ngôn đồ điện tử này, trong nghề xem ra tài nguyên thật sự tốt.
Khương Minh Chi chỉ đơn giản đổi hướng ngồi, không đối diện với quảng cáo của Phí Ân, khuất tầm mắt.
Mao Mao cùng Hàn Cần cũng đổi theo.
Khương Minh Chi nhớ tới ảnh chụp của Lộ Khiêm cùng Phí Âm, lặng lẽ hừ một tiếng.
Tuy nói cô biết đó là hiểu lầm, nhưng hôm qua có người nói, trong giới truyền thông cơ bản đều truyền nhau rằng Lộ Khiêm ở cùng Lộ gia nhị công tử.
Khương Minh Chi nghĩ đến đây liền không thể nào thoải mái, nhấp ngụm nước ấm, trong long vẽ vài vòng lên Lộ Khiêm.
Cô hiện tại hoài nghi nghiêm trọng Lộ Khiêm tới thành phố S không phải vì công tác mà là đến chơi, ở khách sạn cùng cô hai ngày liền làm hai ngày, buổi tối đầu tiên lúc cô uống rượu say mềm mà nhân lúc cháy nhà hôi của đến lúc cô tỉnh lại còn tưởng người khác làm khiến cô xém chút nữa hù chết, tối hôm sau lại muốn chiếm chỗ tốt trong ngoài chiếm hết tiện nghi của cô.
Khương Minh Chi đang xuất thần suy nghĩ, Hàn Cần đã lấy máy tính bắt đầu sửa sang lại lịch trình đột nhiên hô lên một tiếng.
Mao Mao thò lại gần: “Làm sao vậy Cần tỷ?”
Hàn Cần tươi cười nhìn về phía Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
Hàn Cần đưa máy tính lên đùi Khương Minh Chi để cô nhìn.
Bắt đầu buổi sang hôm nay, trong giới truyền thông nhận được thông báo từ tổng bộ Lộ thị ở Bắc Kinh, từng câu từng chữ rất rõ ràng tường tận.
Đó là Phí Âm và tổng giám đốc của chúng tôi không có nửa xu quan hệ, nếu lại tung tin vịt sẽ có văn bản của pháp luật.