Khương Minh Chi hít sâu một hơi,
Cô là cháu gái Khương gia, ông cố cô đã từng trường chinh qua Triều Tiên, trong xương cốt không chứa chuyện cúi đầu trước thế lực tà ác, tiểu bối Khương gia sẽ không chịu Lộ gia gì đó dùng thế lực bắt ép, càng không cần xem sắc mặt đám thương nhân đầy mùi tiền tự cho mình là đúng.
Huống chi, nói về môn đăng hộ đối, rốt cuộc là ai không xứng với ai.
Anh tài giỏi đến thế nhưng cửa nhà chúng tôi cũng không vào được.
Khương Minh Chi mím môi, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Lộ Khiêm:
[Ly hôn]
[Em ở khách sạn chờ anh]
Gửi tin nhắn xong thấy nhẹ nhõm không ít, Khương Minh Chi nhìn giao diện nói chuyện của mình và Lộ Khiêm, cảm thấy hoa mắt, nhìn đối phương trả lời cô chữ “được”.
Cô đối với chữ “được” này ngây cả người, lại hồi thần, phát hiện là ảo giác, Lộ Khiêm còn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Cô chính là bị từ “được” lần trước tự làm mình có bóng ma tâm lý.
.................
Vịnh sông Tô.
Trì Thầm Yến biết Lộ Khiêm đến thành phố S, liền hẹn anh tới đây.
Anh biết Lộ Lê khi đối diện với người anh trai Lộ Khiêm này không được tự nhiên, nên không nói với Lộ Lê.
Hai người đàn ông ngồi ở vị trí sát cửa sổ, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt.
Trì Thầm Yến đối với việc Lộ Khiêm đột nhiên bay đến thành phố S rất tò mò, theo anh biết Lộ Khiêm gần nhất ở thành phố S không có hội nghị gì, cũng không có sắp xếp để đi công tác.
“Có thể hỏi nguyên nhân được không?” Trì Thầm Yến ánh mắt nhìn Lộ Khiêm tìm tòi nghiên cứu.
Lộ Khiêm nhấp một ngụm trà: “Có chút việc tư.”
“Được rồi.” Trì Thầm Yến cười cười, không hề truy vấn.
Hai người hàn huyên vài câu, điện thoại Lộ Khiêm vang lên thông báo.
Anh cầm lấy điện thoại coi thử, chân mày dần dần chau lại.
Trì Thầm Yến: “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Lộ Khiêm buông điện thoại, hướng anh gật đầu: “Có chút việc riêng xin lỗi không tiếp được nữa, hẹn khi khác gặp.”
Trì Thầm Yến cũng không ngăn cản: “Hẹn gặp lại.”
Anh đứng lên, nhìn Lộ Khiêm sau khi nói xong liền xoay người rời đi, bước chân có chút nôn nóng.
Trì Thầm Yến lúc này cảm thấy, Lộ Lê đối với người anh trai này không biết nhiều lắm.
..............
Thời điểm Lộ Khiêm trở lại khách sạn, Khương Minh Chi đang dùng buổi tối, ngồi trong phòng thong thả ung dung mà ăn.
Anh nhìn Khương Minh Chi dường như không có việc gì đang ăn tối nhíu nhíu mày, nhất thời hoài nghi hai tin nhắn kia có phải sự thật hay không.
“Minh Chi.” Lộ Khiêm vào cửa.
Khương Minh Chi buông dao nĩa trong tay, thấy Lộ Khiêm đã về, đứng dậy: “Đi thôi.”
Lộ Khiêm cau mày: “Đi đâu.”
Khương Minh Chi: “Đi ly hôn đó.”
Hai chữ “ly hôn” vừa thốt lên, không khí quanh Lộ Khiêm dần trầm xuống.
Anh nhìn Khương Minh Chi trước mắt có vẻ thản nhiên, trầm giọng mở miệng: “Có thể cho anh một lý do không?”
Khương Minh Chi: “Lý do?”
Lộ Khiêm nhắm mắt, tựa hồ đang điều chỉnh cảm xúc, ước chừng qua hai giây, ánh mắt anh dần khôi phục ánh sáng: “Ở tình huống không có phát sinh mâu thuẫn không thể hòa giải, anh cho rằng chúng ta không thích hợp ly hôn.”
Khương Minh Chi nghe xong nhất thời cảm thấy hồ đồ: “Cái gì là mâu thuẫn không thể hòa giải?”
Lộ Khiêm: “Tỷ như vợ chồng có một bên vi phạm pháp luật nghiêm trọng đã chịu chế tài, lại tỷ như gặp tai nạn không dự tính trước như thiên nhiên chỉ còn một người còn sống.”
Khương Minh Chi kinh ngạc.
Anh ý là nói trừ khi đến nông nỗi ngươi chết ta sống thì không cần nghĩ ly hôn?
Lộ Khiêm ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn về phía Khương Minh Chi: “Anh nói không rõ sao?”
Khương Minh Chi vỗn dĩ đã thuyết phục mình không cần nóng giận, kết quả sau khi nghe Lộ Khiêm nói “ngươi chết ta sống” mới ly hôn tức muốn phình như cá nóc, cô lãnh giấy hôn thú chứ không phải khế ước bán mình, vì sao tự do ly hôn cũng không được.
Khương Minh Chi nổi giận: “Em chính là muốn ly hôn!”
Lộ Khiêm một lần nữa làm chính mình bình tâm tĩnh khí, lặp lại: “Minh Chi, anh cần lý do.”
Khương Minh Chi tức đến mức đứng lên sô pha: “Anh cùng người em ghét nhất hẹn hò còn không biết xấu hổ ở chỗ này đòi em lý do?”
Lộ Khiêm biểu tình cuối cùng bắt đầu nghi hoặc: “Cái gì?”