Cuộc Hôn Nhân Cưỡng Ép

Chương 44: Không Phải Chìa Khóa Này




Cậu đứng trước mặt cô, giơ lên hai chiếc USB. Vẻ mặt đắc chid cùng giọng điệu đùa cợt nhưng cũng có chút nghiêm túc trong lời nói.

" Kiều Vy, cái này là mình vì cậu. Cậu bây giờ có thể dùng nó uy hiếp hai gia tộc. Có thể đòi thêm tiền bay sang nước khác sinh sống."

'Cậu sẽ được tự do và không cần phải chịu đựng những ngày tháng đau khổ nữa. Kiều Vy, mình là vì cậu. "

Sở Kiều Vy chỉ nhìn Tịch Tư Kỳ rồi có chút dao động. Đây chẳng phải là mỡ dâng lên miệng mèo sao, cô chẳng còn bị rảnh buộc bởi cuộc hôn nhân này nữa. Sẽ có một cuộc sống tự do.

Cô có thể tự chữa lành những vết thương trong quá khứ. Có thể khiến cho Sở gia phải nhủ nhường, nhẫn nhị trước cô. Chìa khóa cho chiếc còng tay đang ở ngay trước mặt cô.

Chỉ cần bây giờ đưa đôi tay ấy ra nhận thôi nhưng cớ sao bản thân lại không thể cử động. Cả cơ thể như đóng băng, chúng như không muốn cô nhận lấy món quà tự do từ thiên thần trắng.

Số 14 cũng là Tịch Tư Kỳ. Người bạn duy nhất đã ở cạnh cô khi bé, cũng là người đã khuyên ngăn cô không nên đi theo Sở Đông Uy. Cậu ta bây giờ trông thật khác, có phần gầy đi. (1)

Nội tâm cô không ngừng đấu tranh, tâm trí cô bị xoay vòng vòng. Nhưng rồi đôi tay kia cũng vươn ra.

Khi chuẩn bị nhận lấy hai chiếc USB thì cô bỗng khựng lại. Đôi môi khẽ mín chặt rồi lại khẽ mở ra. Cánh tay chỉ còn chút nữa là vươn lấy tự do thì vội rụt lại.

Đây không phải chìa khóa sẽ mở sợi xiềng xích trong người của cô. Người cứu cô không phải Tịch Tư Kỳ.

Bản thân cô như vừa nhận thức được một điều. Cô cố gắng đến bây giờ là vì muốn thoát khỏi Sở gia và trả mối thù mà cô đã nhịn nhục suốt bấy lâu nay.

Cô không muốn công sức mình bỏ ra lại chẳng được gì. Huống hồ Tịch Tư Kỳ đây là tự bản thân trao cho cô tự do nhưng cô chẳng muốn nó. Sở Kiều Vy muốn tự mình tìm ra chân tướng của sự việc năm xưa của Bạch gia, trả thù Sở gia bằng chính đôi tay này.

Cô hít một hơi rồi đưa đôi mắt đen tuyền chứa đựng câu trả lời đã được ghi nhớ sẵn trong đầu.

'Mình để cậu tốn sức rồi, mình vẫn là muốn tự mình làm mọi thứ. Bây giờ cảnh sát đã vào cuộc, cậu phải cẩn thận. Bởi vì cậu là người bạn duy nhất mình có được."

Tịch Tư Kỳ nào ngờ rằng Sở Kiều Vy sẽ làm điều này, cậu vẫn luôn muốn giúp cô. Tìm cô từ nhỏ cho đến lớn, suốt bao năm qua vẫn không ngừng tìm kiếm cô.

Cậu được Tịch gia nhận nuôi nhưng chẳng êm ấm được lâu dài, vì không thể chịu được nơi được gọi là " nhà " kia nên cậu đã bỏ đi. Chính bản thân cậu cũng cảm thấy nếu ở lại sẽ không thể tìm được người con gái ấy.



Tung tích về Sở Kiều Vy quá ít, mãi đến sau này cậu mới tìm ra Sở gia và biết đến được cô vẫn luôn ở đấy. Luôn bị bọn họ chèn ép, đe nẹt.

Vào ngày Sở Kiều Vy cưới cậu cũng có đến, nhìn thấy người con gái đã lâu không gặp, ngày ngày tìm kiếm ở ngay trước mắt mình nay đã là vợ của người khác.

Khi ấy không hiểu sao bản thân cậu lại bất giác rơi lệ, những giọt nước mắt ấm nóng không ngừng loang vào trong khoang miệng của cậu. Sự nghẹn ngạo, đắng chát ở đầu môi này dường như cậu đã phát ra.

Chẳng biết từ bao giờ cậu lại yêu người con gái ấy. Sở Kiều Vy, một thiên tài được sinh ra được định sẵn sẽ làm diễn viên. Một người có thể mê hoặc lòng người.

Phải chăng cậu đã yêu, yêu cô. Khi nhận ra được điều đó một quyết tâm mãnh

liệt le lói bên trong tâm trí của cậu. Cậu muốn cứu Kiều Vy, muốn cứu người con gái ấy. Cậu cũng muốn để cô biết được tâm tình của mình.

Nhưng đến hiện tại Sở Kiều Vy đã từ chối cậu. Vậy suốt bao lâu nay cậu làm đều bị bỏ sao. Nhiều lần tiếp cận cô nhưng đều gặp những tình huống cũng như bị bỏ lỡ nhiều đến độ không thể đếm.

" Kiều Vy, cậu chắc chắn với quyết định của mình chứ? "- Tịch Tư Kỳ có chút lo lắng.

Sở Kiều Vy chỉ nhìn cậu rồi nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Cô nhẹ nhàng nói với câu.

' Tịch Tư Kỳ, cậu là người bạn duy nhất của mình. Mình không muốn cậu phải trốn lui trốn lủi ở chốn không có người bên cạnh. "

" Sở Đông Uy, chính tay mình sẽ khiến cho ông ta phải sụp đổ. Cậu có thể nghe mình mà xóa hai chiếc USB này được không?" (

Tịch Tư Kỳ như vừa ngộ nhận ra được một điều. Cậu nắm chặt lấy hai chiếc USB như muốn bóp nát chúng thành trăm mảnh. Một cảm giác khó chịu đang len lỏi trong từng tế bào của cậu. (1)

" Vì sao, mình đã vì cậu mà. Cậu không cần phải như vậy, mình sẽ giúp cậu. Cậu không cần phải một thân một mình gánh vác mối hận thù này. "

Không phải đến lúc từ bỏ hận thù rồi sao. Mình sẽ giúp cậu, Kiều Vy!"

Tịch Tư Kỳ cậu với ánh mắt lo lắng cùng giọng nói gấp gáp. Cậu không muốn Sở Kiều Vy phải sống trong hận thù nữa, cậu muốn cô được tự do.

" Kiều Vy mình-"

Chưa kịp dứt câu thì một tiếng bước chân gấp gáp. Ngày một gần và khi cả hai kịp nhận ra thì một bóng hình to lớn đã đứng ngay trước mắt họ.



Sở Kiều Vy, em có biết tôi lo cho em cỡ nào không?"

Thời Cảnh Lâm người đầy mồ hôi, mái tóc được vuốt ngược ra đằng sau cũng đang rũ xuống. Hơi thở gấp gáp, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

Anh liếc đôi ngươi về phía Tịch Tư Kỳ. Cậu có chút giật mình nhưng rồi nhận ra người trước mặt là Thời Cảnh Lâm. Một vạn câu nói không ngừng xuất hiện bên trong đầu cậu.

Tiếng còi cảnh sát nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tịch Tư Kỳ. Cậu vội vã chùm mũ lên đầu rồi khéo léo mà chạy nhảy. Chân tay hoạt động một cách dẻo dai, trước khi đi cậu còn quay lại nhìn cô.

Ánh mắt có chút đượm buồn cùng lời nói nghẹn ngào từng chữ.

" Kiều Vy, mình không muốn cậu buồn. "

Nói rồi cậu vội chạy đi sau khi để cho Sở Kiều Vy rơi vào trầm tư và chưa có dấu hiệu hết ngỡ ngang. Bóng Tịch Tư Kỳ đã khuất dần và biến mất vào trong màn đêm u tối, lạnh lẽo của thành phố C.

" Sở Kiều Vy, em không sao đấy chứ!? "

Anh đi đến trước mặt cô, khuôn mặt đầy sự lo lắng. Cả ngày hôm nay cô đã chứng kiến những biểu cảm kỳ lạ của anh. Sở Kiều Vy chỉ nhìn anh rồi điều chỉnh lại nét mặt của bản thân.

' Tôi không sao, sao anh biết được tôi ở đây? "

Thời Cảnh Lâm dường như vẫn còn chưa hoàn hồn, đôi tay to lớn kia vẫn đang run rẩy. Anh không trả lời câu hỏi của mà đổ nhào về phía cô. Toàn thân run lên không rõ nguyên do.

Cái ôm bất ngờ ấy khiến cho Sở Kiều Vy có chút kinh ngạc. Cô nhận ra thân nhiệt của Thời Cảnh Lâm có chút lạnh, khuôn mặt cũng rất nóng. Thời tiết về đêm rất lạnh nhưng vì sao áo khoác ngoài ban nãy của anh ta lại không còn.

" Thời Cảnh Lâm, anh đừng làm tôi sợ. Anh tỉnh lại đi, thời tiết lạnh như vậy. Áo khoác của anh đâu, rõ là tôi nhớ anh có mặt mà.

' Tôi không nhớ mình vứt nó ở đâu nữa. Vì cái áo đã cản trở tốc độ của tôi nên tôi đã để nó trên đường. "

Anh vốn chẳng rõ chỗ hẹn gặp của Sở Kiều Vy và người hacker ấy nên đã đi tìm khắp mấy con hẻm gần đó. Đầu ngón tay của Thời Cảnh Lâm đỏ lên, khuôn mặt nóng bừng.

Cô nhìn dáng vẻ đầy đáng thương của Thời Cảnh Lâm không hiểu sao lòng có chút dao động.