Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Vợ Yêu Không Được Chạy

Chương 47: Không cho phép cô nói về anh ấy như vậy!




Lý Dịch thô bạo thở hổn hển, ôm chặt lấy cổ chính mình, ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tề Duệ đang sải bước đi.

Một ngày nào đó, sẽ có một ngày tôi sẽ cướp tất cả hào quang từ anh!!

" Lý Dịch, anh có sao không? " Một bóng người lo lắng chạy đến.

" Biến đi! " Lý Dịch trông có vẻ kinh tởm khi nghe thấy giọng nói đó, đột ngột đẩy cô ta ra.

Mộ Tiêu Nhã ánh mắt phức tạp nhìn hắn, do dự một hồi, nhẹ giọng dỗ dành, " Bây giờ không còn sớm, chúng ta trở về đi. " Vừa nói vừa tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.

" Tôi không biết cô cùng với mẹ của tôi có giao dịch gì, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cô! "

Lý Dịch tâm trạng khó chịu, xoa xoa cái cổ đau nhức vừa bị Tề Duệ bóp của mình, đột ngột đứng dậy, sải bước ra khỏi quán đồ tráng miệng.

Vẻ dịu dàng trên mặt Mộ Tiêu Nhã dần dần phai nhạt, tay phải nắm chặt cốc thủy tinh trên mặt bàn, sau đó liền phát tiết ném mạnh xuống sàn nhà.

" Mộ Diệc Kỳ..." Cô ta hét lên bằng một giọng tối tăm.

" Mộ Diệc Kỳ, cô ra đây cho tôi! "

Mộ Tiêu Nhã xông thẳng vào suối nước nóng của khách sạn náo loạn, tình cờ là bà chủ khách sạn từ trong phòng đi ra, nghe thấy tiếng ai đó hét tên Mộ Diệc Kỳ, bà cau mày nhìn Mộ Tiêu Nhã nhiều hơn một chút.

" Mộ Diệc Kỳ ở bên trong, cô là ai? Cô tìm cô ấy có chuyện gì? "

Lúc này, Mộ Diệc Kỳ vừa bước ra, cầm bình rượu hoa mà bà chủ khách sạn đưa cho cô, cô nhìn Mộ Tiêu Nhã,còn chưa kịp mở miệng thì Mộ Tiêu Nhã đã lao về phía cô như thể cô ta bị điên.

Mộ Diệc Kỳ thân thể lui lại phía sau, chai rượu trong tay cô rơi xuống đất, hương rượu êm dịu ngay lập tức nhuốm đầy người cô.

" Cô làm gì vậy! " Mộ Diệc Kỳ tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

" Mộ Diệc Kỳ, con hồ ly tinh, cô đã kết hôn với Tề Duệ rồi, còn không cảm thấy đủ, cô còn muốn đoạt Lý Dịch của tôi! Đồ vô liêm sỉ! "

Mộ Diệc Kỳ bị cô ta chỉ tay vào mũi chửi mà không có lý do, nhất thời cũng tức giận, " Đừng nói chuyện đúng sai ở đây, Mộ Tiêu Nhã, cô biết Lý Dịch từ khi nào? Đến cùng ai là mới thực sự người thứ ba. Cô đừng ở đây tự tiện làm loạn, đây không phải nhà họ Mộ, nếu cô lộn xộn, tôi sẽ cho người đuổi cô ra ngoài! "

" Phải rồi, Mộ Diệc Kỳ, bây giờ cô đắc thế rồi phải không? Mọi người đều vì cái danh Thiếu phu nhân nhà họ Tề mà lấy lòng cô đúng không, cô đừng quá tự cao! Chồng cô, Tề Duệ thiếu gia. Chính là một con người đoản mệnh! Anh ta có sống qua 30 tuổi được hay không vẫn chưa có người nào biết đâu. Cô cứ chờ đến khi thành góa phụ đi! "

" Tôi không cho phép cô nói về anh ấy như vậy! "

Mộ Diệc Kỳ luôn bao che cho những những khuyết điểm của người thân, mặc dù Tề Duệ lấy việc bắt nạt cô suốt ngày làm thú vui, nhưng ít nhất anh ta chưa bao giờ làm tổn thương cô. Nhìn Mộ Tiêu Nhã với vẻ mặt khinh bỉ như vậy, nhất thời tức giận, nắm lên một cây chổi trực tiếp hướng lên khuôn mặt cô ta mà chào hỏi

" Đi! Đi đi. Ở đây không có ai hoan nghênh cô! "

Mộ Tiêu Nhã bị cây chổi bẩn thỉu cọ lên mặt, tóc tai bù xù, vẻ mặt xấu hổ như chuột cống, " Mộ Diệc Kỳ, cô dám! " Ở nhà họ Mộ, cô ta khi dễ Mộ Diệc Kỳ thành thói quen, nay bị cô dùng cây chổi đuổi đi, cô ta tức đến hộc máu.

" Đuổi người phụ nữ này ra, không cho bước vào lần nữa! " Bà chủ khách sạn ở bên cạnh cau mày ra lệnh cho an ninh khách sạn.

Mộ Tiêu Nhã càng bực bội, cô ta bị hai nhân viên bảo vệ đưa ra ngoài. Thật là xấu hổ khi bị nhiều người nhìn như vậy.

" Mộ Diệc Kỳ, tốt nhất là cô nên cẩn thận! Không chỉ tôi, mà An Dĩ Nhu cũng ghét cô, cô sẽ không có kết cục tốt đâu!! " Cuối cùng, giọng chửi rủa của Mộ Tiêu Nhã biến mất trong màn đêm yên tĩnh, một lúc sau, cô mới bình tĩnh trở lại một chút.

" Diệc Kỳ, người cháu dính đầy mùi rượu rồi, mau về thay quần áo đi. " Bà chủ khách sạn là một phụ nữ đoan trang, tuổi trạc năm mươi, cũng nhìn thấy nhiều khách lưu manh hơn Mộ Tiêu Nhã vừa rồi, rất nhanh liền khôi phục tâm trạng, mỉm cười.

Mộ Diệc Kỳ nhìn bà chủ khách sạn, có chút xấu hổ, " Đó là chị họ của cháu, cháu và cô ấy có quan hệ không tốt lắm. Rượu mà cô đưa cho, cháu lỡ làm vỡ, cháu thực sự xin lỗi. "

Sau khi Mộ Diệc Kỳ nói vài câu với bà chủ khách sạn, cô nhanh chóng trở về phòng.

"Tại sao Mộ Tiêu Nhã lại biết tôi đang ở trong khách sạn này... " Đôi mắt cô hơi đờ đẫn, vừa đi vừa lẩm bẩm, cô chợt nghĩ đến Lý Dịch.

Mộ Diệc Kỳ hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ra, khóe môi nở nụ cười bất lực, nói thẳng ra, nếu không phải năm đó Lý Dịch cứu cô, cô thật sự sẽ không hẹn hò với anh vì cô trước nay luôn không thích trèo cao, mẹ con Lý Dịch quá cao sang.

Mộ Diệc Kỳ trực tiếp cầm lấy quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, cô nghĩ đầu óc mình cần được thanh tịnh, chuyện trước đây đều quên hết đi...

Bà chủ của khách sạn này cũng đặc biệt để phần lại một số đồ ăn nhẹ cho Tề Duệ. Mộ Diệc Kỳ mở cửa phòng tắm, đáy lòng tự hỏi rằng Tề Duệ đã đi đâu, liệu cô có nên hâm nóng những món đồ ăn nhẹ này cho anh ta hay không.

Tuy nhiên, khi vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông ngay trước mặt đang nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ.

" Làm gì! " Vẻ mặt của Mộ Diệc Kỳ lập tức trở nên cảnh giác, cô cũng không có đắc tội anh ta, tại sao lại nhìn cô với vẻ mặt ăn thịt người này!

" Cô đã đi đâu! " Tề Duệ sắc mặt u ám nhìn cô.

Mộ Diệc Kỳ cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, tại sao hắn lại nghiêm khắc hỏi cô như vậy, " Tôi chỉ là..."

" Sao toàn thân cô đều là mùi rượu! " Tề Duệ ngắt lời cô, trong mũi nồng nặc mùi rượu, cô ta chạy đi uống rượu!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tề Duệ càng thêm u ám, sải bước đi tới, sắc bén nhìn cô chằm chằm, " Mộ Diệc Kỳ, cô chưa từng đem đứa trẻ trong bụng mình để trong lòng! Đang mang thai mà cô còn chạy đi uống rượu?! "

Mộ Diệc Kỳ thừa nhận thỉnh thoảng cô rất tham ăn, muốn ăn kem, quả thật là có lỗi, nhưng cô vừa bị Mộ Tiêu Nhã quấy rối, giờ Tề Duệ lại vô tội vạ tra khảo cô, cô tức tối đến sắc mặt cũng đen đi.

Cô giận dỗi nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.

Hai người cứ thế này mà đứng ở cửa phòng tắm, trừng mắt nhìn nhau.

" Mộ Diệc Kỳ, cô..."

" Tôi làm sao, dù sao tôi cũng không hề uống rượu! "

Mộ Diệc Kỳ tức giận phản bác, co người lại chạy nhanh chạy ra ngoài, trực tiếp chạy tới trên giường, trốn vào trong chăn bông.

Tề Duệ lạnh mặt, quay đầu nhìn chằm chằm chăn bông nhô lên trên giường, bằng chứng rõ ràng như vậy, cả phòng nồng nặc mùi rượu, cô ta còn dám ngụy biện, hơn nữa còn dám trốn tránh!!

" Mộ Diệc Kỳ, cô trốn trong chăn bông vì cảm thấy tội lỗi đúng không? Đi ra ngay lập tức... Vừa rồi cô đi đâu và uống rượu với ai, nói rõ ràng cho tôi! "

Tề Duệ ngồi ở trên sô pha, lạnh giọng hướng trên giường hô một tiếng.

Tuy nhiên, Mộ Diệc Kỳ vẫn vùi trong chăn bông, chỉ ló ra một cái đầu, cô trừng mắt nhìn anh với vẻ ghét bỏ và trả lời một cách ngạo mạn, " Không liên quan đến anh! "

Tốt lắm! Chỉ ngắn ngủi hai tháng, thế mà hoàn toàn không đem tôi để trong mắt!

Tề Duệ mặt đen lại, trực tiếp đi tới bên giường vươn tay níu lấy chăn bông của cô, "Ra! "

" Không! " Mộ Diệc Kỳ nằm sấp trên chăn bông, dùng cả tay và chân níu kéo không chịu buông ra.

Nhìn vẻ mặt có chút bướng bỉnh của cô, Tề Duệ đột nhiên nhớ tới những gì Lý Dịch đã nói với anh đêm nay, cơn giận trong lòng càng thêm kịch liệt, hóa ra họ cảm thấy tôi không xứng với người phụ nữ này!

Tề Duệ lắc mạnh chăn bông, hắn muốn lắc cho ra người phụ nữ đang trốn trong chăn này.

Doong, doong, doong...

Nhưng vào lúc này, có người gõ cửa, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc truyền đến, " Diệc Kỳ, cháu ở bên trong à? "

Đó là bà chủ khách sạn, Mộ Diệc Kỳ nhất thời thả lỏng cảnh giác một chút, Tề Duệ kéo chăn bông qua, mà bà chủ khách sạn nghe thấy tiếng động ồn ào bên trong, tưởng rằng có người đến gây phiền phức cho Mộ Diệc Kỳ, trong lòng lo lắng. Liền một tay đẩy cửa ra.

Trong phút chốc, vẻ mặt của cả ba có chút sững sờ nhìn nhau, còn bà chủ khách sạn thì ngượng ngùng, hóa ra chính là đôi vợ chồng trẻ đang đánh nhau.

Tề Duệ nhìn xuống chăn bông trên tay, sắc mặt lạnh lùng

Sắc mặt hơi chìm xuống, tại sao anh lại vô tư cùng cô giành giật chăn bông như vậy, anh giơ tay phải ném chăn lại về phía cô.

Mộ Diệc Kỳ trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng thoát ra khỏi chăn bông, bước nhanh ra cửa, khuôn mặt lập tức thay đổi, nở một nụ cười nhìn bà chủ khách sạn, " Có chuyện gì vậy? "

Đối phương nhìn hai người,cười nhẹ, " Hai người tình cảm thật tốt. "

Mộ Diệc Kỳ sắc mặt cứng ngắc quay đầu lại nhìn Tề Duệ phía sau, hai người thù địch nhìn nhau, trong lòng đều nguyền rủa lẫn nhau.

"Nhân tiện, chai rượu trước bị vỡ, cô mang cho cháu một bình khác. " Sau đó, bà chủ khách sạn mỉm cười với Tề Duệ, " Tổng giám đốc Tề, có lẽ anh bận rộn với công việc không thể đến nếm thử đồ ăn tôi làm. Những món điểm tâm nhỏ kia, mong anh thích... "

Thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ quái, bà chủ khách sạn cũng không nán lại lâu, đưa rượu xong liền đóng cửa lại cho bọn họ rồi rời đi.

Ngay sau khi bà chủ khách sạn rời đi, căn phòng im ắng đến kỳ lạ.

Tề Duệ nhìn Mộ Diệc Kỳ ở đối diện bằng ánh mắt phức tạp, trong mắt hiện lên một tia xúc động, có chút áy náy lại có chút vui mừng...̣

Nhưng ngay khi Tề Duệ lên tiếng, anh đã hỏi cô: " Cô bí mật một mình lén đi ăn món ngon, còn không gọi tôi! "

Khi Mộ Diệc Kỳ nghe thấy anh ta chất vấn bản thân với giọng điệu buộc tội đó, khuôn mặt cô có chút tức giận, " Hôm nay tôi còn chưa kịp nói, anh đã đuổi tôi ra ngoài! "

Tề Duệ im lặng một lúc, "Đồ ăn nhẹ của tôi đâu. " Giọng điệu của anh trở nên có chút khó xử.

Thấy cô không đáp, Tề Duệ nói thêm: " Tôi còn chưa ăn tối. "

Anh không ăn tối, có liên quan gì đến tôi! Mộ Diệc Kỳ bỏ chạy vào trong.

" Phía sau anh. " Mặc dù trong lòng có đủ loại oán hận, nhưng Mộ Diệc Kỳ vẫn là con người theo chủ nghĩa nhân đạo, không tình nguyện nói một câu.

Tề Duệ quay đầu lại, phát hiện một hộp đồ ăn nhẹ tinh xảo đặt trên bàn trước ghế sô pha, hẳn là vì tức giận quá nên mới không thèm để ý.

" Hâm nóng nó. " Tề Duệ giống như một ông già, trực tiếp ngồi ở giữa sô pha, ngẩng đầu lười biếng gọi người phụ nữ đối diện.

Thấy vẻ mặt cô có chút không vui, Tề Duệ lập tức nhàn nhạt bổ sung, " Mộ Diệc Kỳ, ngày mai trở về, tôi đang nghĩ đến việc nói với ông nội rằng cô có ý đồ ngỗ ngược, muốn ăn lén kem..."

Hèn hạ,vô liêm sỉ! Mộ Diệc Kỳ nghiến răng nghiến lợi.

" Đây là loại rượu gì? " Tề Duệ tâm trạng tốt, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh bằng ánh mắt âm trầm, đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào lòng, Mộ Diệc Kỳ khẽ giật mình. không ngờ anh ta đột nhiên giở trò lưu manh, nhưng Tề Duệ lại to gan, vùi đầu vào cổ cô, " Thơm quá. "

Mộ Diệc Kỳ bị cái đầu của anh làm cho ngứa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, da mặt cô cũng không phải là tường đồng vách sắt giống anh, cô rất xấu hổ, " Tránh ra, Tránh ra,..." nhanh chóng đẩy anh ra.

" Mộ Diệc Kỳ, cô có muốn uống rượu không? " Tề Duệ giả vờ như không nghe thấy, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô đầy cám dỗ.

Đôi mắt của Mộ Diệc Kỳ sáng lên, cô nhìn thẳng vào anh, cô có thể uống không?

" Nhìn tôi uống đi..."

Sáng sớm thức dậy, sau khi ăn sáng trong khách sạn, họ liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Vì họ về nhà trước thời hạn nửa ngày cho nên lái xe của nhà họ Tề chưa tới, họ liền kêu taxi trở về.

Tề Duệ đang có tâm trạng tốt, còn thưởng cho cô một nửa que kem trước khi rời đi, Mộ Diệc Kỳ rất dễ thỏa mãn và luôn mỉm cười với vẻ mặt ngốc nghếch hạnh phúc.

Cô cảm thấy Tề Duệ nếu như không lên cơn động kinh, ở chung cũng rất tốt, cô cũng kéo cánh tay anh chỉ vào khung cảnh bên ngoài cửa kính xe hỏi lung tung này kia, Tề Duệ cũng rất ít khi trả lời câu hỏi, đa phần là làm lơ.

" Làm sao vậy? " Tề Duệ đột nhiên tiếp nhận một cuộc gọi, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Mộ Diệc Kỳ ngồi bên cạnh cũng không khỏi căng thẳng, vểnh tai, cô nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng, êm ái, bên kia dường như còn đang khóc...