Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Vợ Yêu Không Được Chạy

Chương 39: Dưỡng sức trước giông bão






Mộ Diệc Kỳ đáp lại một tiếng "Ồ."

Khi Mộ Diệc Kỳ trở về Tề gia, cô vừa ra khỏi xe, thế mà lại nhìn thấy ông Tề ở cách đó không xa đang nhìn cô. Người hầu đi đến và yêu cầu cô đi qua đó.

"Ông nội." Mộ Diệc Kỳ nhìn ông và chào hỏi.

Thành thật mà nói, cô bây giờ thực sự không muốn nói chuyện với ông, vô duyên vô cớ ném cho cô một cái lọ, và ném cô vào ngôi biệt thự màu trắng chết chóc đó, xú lão đầu!

Ông Tề thấy rõ sự không hài lòng với mình dưới đáy mắt cô, nhưng ông không quan tâm, đôi mắt già nua ngước lên nhìn Mộ Diệc Kỳ, và nói "Không bị thương?"

Ý gì đây, Mộ Diệc Kỳ đã tức giận, có phải ông ta đang nguyền rủa cô.

"Tề Duệ, tối qua nó không đánh con sao?" Ông Tề đã phớt lờ cơn giận của Mộ Diệc Kỳ, và hỏi với điệu bộ tò mò.

"Ta yêu cầu con đưa cho nó lọ thuốc. Nó uống chưa?"

"Chưa uống." Mộ Diệc Kỳ trả lời với một hơi thở ủ rũ, "Anh ta ném chai thuốc." Có một sự ác cảm sâu sắc trong giọng nói của cô.

"Ném nó đi?" Ông Tề cau mày, "Tại sao nó không đánh con?"

"Ông nội, ông cố tình ném con đến căn biệt thự đêm qua chỉ để thấy anh ta đánh con!" Mộ Diệc Kỳ không thể chịu đựng được, hờn dỗi và đối mặt với ông .

Người quản gia già ở bên cạnh thấy Mộ Diệc Kỳ vô lễ với ông Tề, và ngay lập tức bước tới để khuyên cô, nhưng ông Tề vẫy tay để cho ông ngồi xuống.

"Đêm qua nó phát bệnh ... Nó có nhận ra con không?"Ông Tề hỏi giọng nói nghiêm túc.

Mộ Diệc Kỳ trả lời với một biểu hiện rất khó chịu, "Cháu trai của ông may mắn là còn chưa giết người, bóp cổ, ném con ra khỏi phòng, rồi hờn dỗi và ném đồ đạc trong phòng, rồi bất tỉnh ... ... "Cô giản lược nói, vẻ mặt hơi thô bạo.

Nhưng Ông Tề và quản gia nhìn nhau bất ngờ, Tề Duệ có nhận ra cô khi anh phát bệnh?

Tất cả họ đều biết rất rõ về căn bệnh của Tề Duệ. Mỗi lần anh mắc bệnh, anh đều bất tỉnh và ngay cả những người trong Tề gia cũng không biết ...

"Duệ thiếu không hờn dỗi và ném đồ đạc, cậu ấy chắc chắn đã bị đau đầu khủng khiếp ..." Người quản gia thở dài.

Mộ Diệc Kỳ nhíu mày, anh ta rốt cuộc bị bệnh gì ...

Cô không trả lời. Ông Tề dường như nghĩ về điều gì đó, và đột nhiên nhìn cô chằm chằm, "Con đã chăm sóc nó trong suốt một đêm?"

Mộ Diệc Kỳ nhìn ông chột dạ, làm sao cô có thể chăm sóc anh trong cả một đêm?

Cả đêm đầu cô toàn là ý đồ bất chính, cố gắng làm hại anh ta, nhưng chung quy là vẫn thất bại.

Tại sao ông nội lại nhìn chằm chằm vào cô ...trên mặt lại ẩn ẩn ý vui sướng là sao.

Đột nhiên, bàn tay của Mộ Diệc Kỳ chìm xuống ,thinh lặng một hồi, nhìn vào lọ thuốc nhỏ màu nâu đột nhiên xuất hiện trên tay, bống dưng đáy lòng kinh hãi, "Đây ... Ông ơi, không lẽ ông lại định để con đưa thuốc cho anh ta uống" "

Ông Tề nghiêm khắc và tập trung, "Bảo nó uống ba lần một ngày, hai viên một lần."

Tại sao lại nói những điều này với cô? Khuôn mặt cô dần trở nên đau buồn, "Con đã đưa nó cho anh ấy, và anh ấy đã trực tiếp ném nó, và biểu hiện của anh ấy rất khủng khiếp vào thời điểm đó, nếu còn chọc anh ta nữa, anh ta sẽ đánh con thật đó."

"Ông ơi, con đang mang thai cháu trai của ông, ông có thực sự muốn con làm liều như vậy sao?" Giọng Mộ Diệc Kỳ buồn bã, cố gắng đánh thức lương tâm của bên kia.

"Không sao đâu, con không thể chết được." Ông Tề đưa cho cô một cái nhìn đầy ẩn ý và giọng nói khàn khàn của ông ẩn giấu trong sự phấn khích.

"Tranh thủ thời gian xuống dười , chắc tối hôm qua chiếu cố hắn cả đêm, khẳng định rất mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi."

Mặc dù ông thường bảo cô chú ý nghỉ ngơi khi mang thai, lần này vẫn là cảm giác ấy, cô thấy ông thật sự quan tâm cô, nhưng thâm tâm cô lại chẳng mảy may vui sướng, cảm giác giống như dưỡng sức trước giông bão vậy.

Cô cảm thấy mình đã vô tình rơi xuống hố sâu vực thẳm. Trong lòng thầm gào thét
"Tại sao lại là tôi? Vì cái gì lần nào cũng là tôi. Tôi không muốn có một chút gì gọi là dính líu tới Tề Duệ a..........."