"Anh nặng quá ..." Mộ Diệc Kỳ đem toàn bộ sức lực của mình đẩy người đàn ông trên người ra.
"Tề Duệ, anh đứng dậy đi!"
Bị anh ép như thế này, mặc dù cô biết anh bị bệnh, có chút hồ đồ nhưng bầu không khí cũng quá quỷ dị rồi.
"Không có sức lực." Tề Duệ trả lời vu vơ.
Mới vừa rồi bị Mộ Diệc Kỳ đạp cho một cước, khiến anh tỉnh dậy vì đau đớn, nói chuyện với cô vừa nãy đã dùng toàn bộ khí lực, giờ anh không muốn động đậy gì, cứ nằm sấp như vậy liền tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thân thể của Mộ Diệc Kỳ cũng quá mềm mỏng.
Mộ Diệc Kỳ cảm thấy rằng hơi thở của anh ngày càng nóng. Anh ta thực sự sốt và yếu. Không! Có vẻ như anh ta chỉ giả vờ như vậy. Cô tin vào điều đó. Cô biết sẽ tốt hơn nếu cô lờ anh ta đi.
Mộ Diệc Kỳ rất khó khăn dời ra khỏi anh, hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm sấp trên giường.
"Mộ Diệc Kỳ, giúp tôi lật người lại." Người đàn ông trên giường nói với giọng thấp.
Có phải người này bị bệnh liền thành cá ướp muối không? Đến xoay người cũng cần cô giúp!
Mặc dù lòng cô đầy phàn nàn, cuối cùng cô cũng phải bước tới để giúp anh.
"Mộ Diệc Kỳ, máu dính trên người, lau hết cho tôi."
Mộ Diệc Kỳ chạy vào và lấy chiếc khăn trong phòng tắm. Nhưng lại nghe được người đàn ông trên giường ra lệnh "Mộ Diệc Kỳ, tôi khát nước."
Cô siết chặt chiếc khăn ướt và thực sự muốn ném thẳng vào mặt người đàn ông.
Cô nghi ngờ rằng anh ta đang cố tình chơi đùa cô, cô thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh ta, nhưng dường như anh ta không có ý muốn nghỉ ngơi.
Mộ Diệc Kỳ tiến gần đến anh đang định nói lý. Khi đến gần anh, cô bất ngờ phát hiện ra rằng Tề Duệ đã nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
Thế mà lại ngủ thiếp đi , lại còn ngủ quá mức ngon lành như thế?
Mộ Diệc Kỳ đặt chiếc khăn sang một bên, và cô thận trọng tiếp cận anh, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo lộn xộn của anh dính đầy bụi và một số vết máu nhem nhuốc, môi anh hơi khô, có lẽ anh rất khát.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh, đột nhiên giơ bàn tay xấu xa của mình ra tại chóp mũi của anh khẽ bóp nhẹ, thế mà anh vẫn an ổn ngủ, không hề có động tĩnh gì.
Nhìn bộ dáng anh ngủ say, bụng thật mừng rỡ.
Những oán hận trước đây... không nhân cơ hội này......thì đến bao giờ mới co cơ hội nữa...hắc hắc!
Mộ Diệc Kỳ quăng chiếc khăn sang một bên, và từ từ mở áo sơ mi của anh ra. Có một vết bầm trên ngực anh. Cô đưa tay ra và chọc chọc nhẹ vào chỗ bầm tím, nhìn lên, và thấy lông mày của Tề Duệ nhăn lại, nhưng Không dậy.
"Xem ra lần này hắn không dậy ..." Mộ Diệc Kỳ cười thấp, cười có chút nham hiểm.
Cô thấy rằng người đàn ông này chỉ thích xụ mặt dọa dẫm cô. Cô bây giờ biết diểm yếu của anh. Mộ Diệc Kỳ đột nhiên vui vẻ.
"Vậy sau này không phải sợ anh ta."
"Vương bát đản, lần trước anh hại tôi, khiến tôi làm vỡ chiếc bình và la mắng tôi xong còn tống tiền, còn không ngại trừng, đe dọa, bắt nạt tôi ..." Mộ Diệc Kỳ bây giờ không khác gì một kẻ xấu xa đầy thù hận.
Cô chạy tới cửa sổ, đóng tất cả các cửa sổ, và mỉm cười nham hiểm, với một cú nhấp, điều hòa bật, cô quay hướng và thổi quạt điều hòa trước mặt Tề Duệ.
"Anh ta sẽ lại ốm yếu vào ngày mai ..." Mộ Diệc Kỳ cười khúc khích với một nụ cười trầm thấp.
Tề Duệ đang nằm nghiêng, áo sơ mi của anh rộng mở và Mộ Diệc Kỳ nhìn chằm chằm vào lồng ngực của anh, khuôn mặt hơi đỏ và quay đầu lẩm bẩm với chính mình, "Còn chưa cởi quần mà ..." Mà thôi, thế là đủ mát rồi.
Mộ Diệc Kỳ thấp thỏm và không dám ngủ. Cô chỉ đơn giản ngồi trên thảm, dựa đầu vào giường và ngủ, thỉnh thoảng gục đầu tỉnh, lại ngước nhìn Tề Duệ một lát.
Nếu anh ấy thức dậy, cô sẽ tắt điều hòa ngay lập tức.
Mặc dù Mộ Diệc Kỳ đã lên kế hoạch như vậy, nhưng mí mắt của cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Mộ, Diệc, Kỳ!"
Mộ Diệc Kỳ ngủ gục trên mép giường, một giọng nói ảm đạm vang lên bên tai, khiến cả người cô nhảy dựng lên, "Cái gì, cái gì xảy ra ..."