Quân có cảm tưởng Hà Nội giờ như một quả cầu lửa, và anh cũng giống như nó. Ngày nào anh cũng cảm thấy bất an và khó chịu. Giống như có một kẻ nào đó đang rình mò vậy. Cảm giác ấy đến từ khi kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà, một sự thân thuộc ập đến khi anh phải luôn tự hỏi: Liệu thằng Hoàn còn sống và nó đã trở về?
Lúc thả nó xuống bìa rừng, trong đầu anh nhen nhóm lên một tia hy vọng cho nó. Rằng nó sẽ còn sống. Nhưng phần nhiều là anh mong nó chết. Trong cuộc chiến này chỉ có một người được tồn tại, anh không còn cách nào khác cả.
Quân nhìn chăm chăm vào những đồ vật sang trọng trong văn phòng. Tất cả sự hào nhoáng này đều do anh gây dựng lại. Khi bố mất đi, tập đoàn chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch với biết bao nhiêu nhân sự già cỗi và không được việc. Anh đã thay máu cho tập đoàn, đem đến cho nó một cái áo mới. Thử hỏi nếu là thằng Hoàn làm chủ, thì nó có thể làm được như anh hay không?
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khiến Quân giật mình, anh thở ra một hơi mệt mỏi. Mấy ngày hôm nay anh đang có chút lao lực về việc mở chi nhánh mới ở Quảng Ninh. Dù tập đoàn đã và đang vận hành tốt, nhưng anh cứ lo lắng mãi một điều mà chính anh cũng không thể hiểu được.
- Vào đi - Quân nói.
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mở cửa, ông ta còn đạo mạo và phong độ. Gọng kính màu bạch kim khiến cho cái vẻ đạo mạo và tri thức đó càng được tôn lên. Ông ta mặc một bộ vest màu xám, ở phần túi có mảnh khăn tay màu đen nhô lên. Ở vị trí của ông, ăn mặc như thế này là một việc rất bình thường.
Đây là cậu của Quân, cũng là em trai mẹ anh. Cậu Đạt.
- Chiều nay không bận gì chứ?
- Đương nhiên là rất bận rồi cậu. Cháu có vài kế hoạch với chủ dự án chung cư Star World.
- Cậu đã nghe mẹ cháu nói về điều đó.
Quân hiểu điều cậu nói. Thời còn bé, bố không quá coi trọng anh, như anh không coi trọng con trai mình bây giờ. Anh cảm thấy như nó không có tố chất, và anh lo sợ nó sẽ khiến tập đoàn này sụp đổ. Chỉ có cậu Đạt là vẫn luôn yêu quý anh. Cậu không có con cái, nên thương anh như con ruột. Cậu cũng là người đã truyền cảm hứng lẫn tư tưởng cho anh. Chưa bao giờ cậu cho rằng anh không được việc, cũng chưa bao giờ cho rằng anh là một kẻ mất trí khi đã làm điều đó với em trai mình.
Cậu ủng hộ anh, là một quân sư tuyệt vời của anh.
- Hắn biết mật mã cậu ạ. Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo cho chúng ta.
- Từ khi cô vợ danh nghĩa của nó xuất hiện, cháu có để ý không? Đây rõ ràng là một sai lầm của mẹ cháu. Bà cứ lo sợ công an sẽ nghi ngờ.
- Cháu không biết nữa. Nhưng mẹ cháu đã nói huỷ cưới với cô ta rồi. Tức nghĩa là cô ta đã tự lên đây và tìm đến nơi.
- Một con đàn bà ngu ngốc.
Quân không trả lời, vì anh không nghĩ Nguyệt ngu ngốc. Anh chỉ thấy tiếc cho cô, đáng ra cô có thể buông bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng chính cô tự tìm đến đây. Nếu cô đã đến, thì không thể về. Đó là điều tất nhiên.
Cuộc hôn nhân chết (Phần 9)-1
Chưa bao giờ cậu cho rằng anh không được việc, cũng chưa bao giờ cho rằng anh là một kẻ mất trí khi đã làm điều đó với em trai mình. (Ảnh minh hoạ)
- Cháu đang nghi ngờ Hoàn còn sống.
Cậu Đạt ngồi xuống ghế sô pha một cách thoải mái, Quân còn nghe được tiếng hừm đầy khoan khoái của cậu. Mắt cậu nhắm lại, khoé môi giãn ra. Rõ ràng cậu chẳng lo lắng như anh khi nghe đến điều đó.
- Nó về thì được tích sự gì chứ? Nó chỉ là một kẻ vô danh. Chúng ta mua chuộc được cả bệnh viện, mua chuộc được tất cả những người liên quan. Nếu nó muốn lật đổ chúng ta, nó phải có nhiều tiền hơn.
Nghe cậu nói thế, Quân thấy yên tâm được hơn phần nào. Cái ngày định mệnh đó, lẽ ra…lẽ ra anh không nên tham gia vào. Mẹ anh đã không còn nói chuyện với anh nữa, bà như đã chết ở trong lòng. Anh thấy có lỗi với bà nhưng chẳng còn cách nào hơn.
- Đừng có hối hận Quân ạ! - Cậu Đạt bảo - Hối hận sẽ khiến cho cháu lộ ra những điểm yếu của mình. Nếu cháu đã chọn tàn độc thì phải tàn độc đến cùng.
Cậu Đạt luôn là người điều hướng cảm xúc của Quân, không biết tại sao, nhưng nếu anh buồn thì cậu sẽ là người đầu tiên biết. Khi anh lo lắng cũng vậy. Lần này có lẽ cậu biết anh sẽ ăn không ngon, ngủ không yên với cái suy nghĩ Hoàn trở về, nên đã đến đây để bình ổn anh lại.
- Cháu không biết nữa, nhưng từ cái ngày ấy, cháu luôn cảm thấy tội lỗi. Mẹ cháu thì bắt đầu tín Phật, bà dường như cắt đứt quan hệ với cháu. Dù bà không nói, nhưng cháu biết bà vẫn luôn đau lòng.
Cậu Đạt cười nửa miệng:
- Cậu là người hiểu mẹ cháu hơn ai hết, bà ấy không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình. Đôi khi bà thể hiện là thế nhưng chưa chắc đã là như vậy đâu.
Quân nhíu mày như không hiểu. Anh đứng dậy và bước đến chỗ cậu. Tính cách của anh một phần giống như đàn ông này, nhưng để lạnh lùng như ông thì anh chưa bằng. Trong anh đôi khi vẫn còn một chỗ cho những hoang mang và tội lỗi. Có lẽ ông nói đúng, anh chỉ có thể chọn một con đường mà thôi.
Cậu nói:
- Có lẽ lúc nào cậu phải đến xem con bé đó.
- Ai ạ?
- Vợ thằng Hoàn. Nó mò được lên tận đây xem ra cũng có chút bản lĩnh. Cậu đã đánh giá thấp bọn gái quê, cứ nghĩ nó sẽ an phận.
- Cô ta không phải dạng ngốc đâu.
Cậu Đạt nhướn mày:
- Vậy thì cứ thử xem nó là dạng nào.
…
Chiếc bàn đã được Nguyệt lau sạch bong. Cô đã cùng với bà giúp việc dọn nhà từ sáng đến giờ dù cả đêm hôm qua cô không hề chợp mắt. Các kế hoạch trong đầu khiến cô căng thẳng nhưng lại cũng là một chất Adrenaline khiến cô thấy hưng phấn. Khi nghĩ về nó tim cô đập mạnh hơn, nguồn sống đang chảy trôi trong cô rất rõ rệt.
Xong xuôi, Nguyệt lại chuẩn bị đi siêu thị để nấu bữa tối. Rồi lại chuẩn bị một ngày mới. Các công việc lặp đi lặp lại thành một quy luật. Giờ đây Nguyệt không phải lập một kế hoạch để làm việc nữa mà cô có thể làm theo phản xạ.
- Cô định đi đâu thế?
Quân trở về bất ngờ. Nguyệt nhìn đồng hồ, mới là ba giờ chiều, anh ta dạo này hơi rảnh rỗi quá thì phải. Nhưng Nguyệt chỉ đáp gọn:
- Tôi đến siêu thị.
- Không cần đến, hôm nay đi cùng với tôi.
Quân ngoắc tay ra lệnh:
- Mặc cái gì đẹp đẹp vào một chút.
Nguyệt vẫn nghệt ra không hiểu.
Ở đằng sau, Thuý đã nghe thấy điều đó. Nhưng chị lại không dám hỏi Quân, dù máu ghen đang sôi sùng sục trong chị.
Cuộc hôn nhân chết (Phần 9)-2
Ở đằng sau, Thuý đã nghe thấy điều đó. Nhưng chị lại không dám hỏi Quân, dù máu ghen đang sôi sùng sục trong chị. (Ảnh minh hoạ)
Quân nhìn chị, anh vô tình bỏ qua. Anh không còn quá quan tâm đến những sự ghen tuông tầm thường đó. Với Thuý, anh dành cho chị mọi đặc quyền, nhưng không phải là con người của anh.
- Em có thể đi không? - Thuý mở lời, chị khẽ liếc mắt qua Nguyệt.
Quân lắc đầu:
- Anh có chuyện riêng.
Chuyện riêng? Thuý cười thầm trong đầu, anh ta lúc nào cũng công khai một cách vô tình như vậy. Năm năm làm vợ anh. Thuý chưa bao giờ bắt gặp anh ở bên một người đàn bà khác, nhưng anh không hề tỏ ra yêu thương cô. Anh đánh đồng cô với tất cả những người phụ nữ thì phải.
- Anh định đưa cô ta đi đâu? Nhà nghỉ? Từ khi cô ta vào nhà này, hình như em thấy mọi thứ đều bị xáo trộn thì phải.
Quân chép miệng:
- Đừng có giở cái giọng nhỏ nhen ấy ra, tôi làm mọi việc đều có lý do của tôi.
- Nhưng em là vợ anh.
- Vợ tôi chứ không phải mẹ tôi.
Người đàn ông độc đoán thế này có thể đem lại hạnh phúc cho phụ nữ được không? Nguyệt tự hỏi. Có lẽ là không. Anh ta đâu có yêu ai ngoài bản thân mình. Trong từng cách nói chuyện, từng cử chỉ của anh đều không hề dịu dàng.
- Anh có thể đưa chị ấy đi cùng mà - Nguyệt nói.
Nhưng cô không ngờ được rằng câu nói này khiến Thuý càng thêm tức giận. Chị nghĩ rằng Nguyệt đang hả hê.
- Mày câm mồm. Tao không cần mày nói đỡ.
Quân bóp trán mệt mỏi, anh kéo Thuý đi vào phòng. Cửa phòng đóng rầm lại. Sau đó là những tiếng cãi vã của cả hai người. Nguyệt thở dài, cô cũng không biết Quân có ý định gì nhưng đây là một cơ hội tốt cho cô để tiếp cận anh.
Có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô, một số lạ: “Hôm nay tôi sẽ đến gặp mẹ.”
Nguyệt chạy đến vén rèm, vừa kịp lúc Hoàn bước vào sảnh. Cô vội vàng chạy vào phòng và gọi điện lại cho anh.
- Anh không được lên bây giờ, Quân đang ở đây.
- Tôi chưa định xông vào.
- Nhưng sao anh phải công khai xuất hiện chứ?
- Phải liều thôi. Hôm nay có hai người lạ mặt đến chỗ của tôi. Tôi lo mình đã bị phát hiện rồi.
- Vậy đợi một chút. Lúc nào tôi ra hiệu thì anh mới được vào.
Nguyệt vội vàng vào trong phòng mặc một bộ quần áo đẹp nhất. Trước giờ cô không trang điểm và cũng chẳng làm tóc nên cứ thế chạy ra ngoài. Nguyệt vừa vén tóc lên để kéo nốt khoá, vừa đập cửa phòng Quân. Cô quá hấp tấp để thấy rằng hành động này của mình hơi quá khích.
Quân mở cửa, nhìn Nguyệt đã thay quần áo. Nhanh như vậy sao?
- Trông chẳng ra làm sao cả.
Quân buông lời bình phẩm.
Nhưng Nguyệt không mấy quan tâm, cô cố nở một nụ cười tự nhiên nhất:
- Chúng ta có thể đi được chưa?
Quân nhìn kỹ Nguyệt, không hiểu sao cô ta phải vội vàng đến vậy. Quân nhếch môi cười nhạt, hay là cô ta nghĩ anh đang muốn hẹn hò với cô?
🖤🖤🖤🖤
Cuộc hẹn của Quân là một bất ngờ với Nguyệt, nhưng ngay lúc ấy Hoàn lại xuất hiện khiến cho cuộc hẹn này trở thành một lý do để Nguyệt kéo Quân ra ngoài. Liệu mọi chuyện có thuận lợi hơn với Nguyệt? Hai người có thể tìm ra sự thật?!