Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 89: Thói Quen Của Sát Thủ




CHƯƠNG 89: THÓI QUEN CỦA SÁT THỦ

Tống Thanh hơi đỏ mặt.

Tống Linh rủ mí mắt xuống, gương mặt xinh đẹp buồn bã, khẽ nói: "Thanh Thanh không cần anh rồi..."

Tống Thanh nhìn thấy cái bộ dạng này của anh trai, lập tức đau lòng một hồi, vừa định mở miệng nói, Hà Nhật Dương lại lên tiếng: "Không phải, em ấy vẫn rất yêu anh. Chỉ là, em ấy muốn nhìn thấy bộ dạng càng thêm kiên cường của anh! Em ấy cứ luôn ở bên cạnh anh, anh sẽ đối với em ấy có sự lệ thuộc. Vì vậy, mau chóng kiên cường đi, đừng khiến Thanh Thanh thất vọng!"

Ánh mắt của Tống Linh sáng ngời, kinh ngạc nhìn đến Tống Thanh: "Thanh Thanh, thật là như vậy sao?"

Tống Thanh há miệng, chỉ có thể gật gật đầu mà nói: "Đúng vậy a! Thanh Thanh thích nhất bộ dạng kiên cường của anh trai! Anh, em tìm cho anh bác sĩ tốt nhất được không? Mau khỏi bệnh, mau trở lại bên cạnh của em!"

Nhìn hốc mắt ửng đỏ của Tống Thanh, Tống Linh dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, cuối cùng cũng nghiêm túc mà gật đầu: "Thanh Thanh phải thường xuyên trở về..."

"Em biết rồi!" Hốc mắt của Tống Thanh hơi ẩm ướt, đưa tay nắm láy cảnh tay của Tống Linh.

Ăn xong cơm tối, Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh trở về cảnh hoa trang viên.

Lúc Tống Thanh đang tắm rửa, Hà Nhật Dương gọi đến một số điện thoại.

Mãi lâu sau đó, điện thoại mới được tiếp nối.

"Nhật Dương? Sao đột nhiên nhớ ra gọi cuộc điện thoại này rồi?" Bên kia điện thoại còn mang theo tiếng thở đốc sau khi vận động kịch liệt, nếu như không có đoán sai, khoảng thời gian này, đối phương còn đang tiến hành rất nhiều vận động huấn luyện thể năng.

"Mẹ..." Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mở miệng nói: "Con muốn hỏi mẹ một chuyện. Là về tổ chức sát thủ đấy."

Bên kia điện thoại đã lặng im được một hồi, mới trả lời: "Con muốn hỏi cái gì?"

"Mẹ, ký hiệu kia trên người của mẹ... tổ chức đang ở, có thói quen gì cụ thể không?" Hà Nhật Dương nhẹ giọng hỏi.

Bên kia điện thoại lại lần nữa lặng im một hồi: "Nhật Dương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thông thường, con không nên nhìn thấy cái này."

Hà Nhật Dương do dự một hồi, nói: "Hôm nay, con ở chỗ bạn con, thấy được cái ký hiệu này..."

Bên kia điện thoại đột nhiên bắt đầu hồi hộp, cất cao giọng nói mà nói: "Con nói cái gì! Con thấy được ở đâu? Không thể nào! Tổ chức gần đây hoàn toàn không có tiếp nhận đơn của trong nước!"

"Mẹ..." Mắt phượng của Hà Nhật Dương ảm lại: "Mẹ nói thực cho con biết, lúc ký hiệu này xuất hiện, có phải tượng trưng cho cái gì?"

"Phải..." giọng nói của mẹ Hà Nhật Dương nặng trĩu một cái, nói: "Nếu như cái ký hiệu này là một ký hiệu hành động của tổ chức. lúc giải quyết đi một mục tiêu nhân vật, sẽ để lại cái ký hiệu này, chứng minh là người của tổ chức đã hoàn thành, thuận tiện nhận tiền của người mua."

"Mẹ... mười mấy năm trước, mẹ có đến trong nước chấp hành qua nhiệm vụ không?" Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi.

"Có..." Hạ phu nhân than nhẹ một tiếng: "Đó là chuyện rất lâu ở lúc trước rồi..."

Cúp điện thoại, tâm trạng của Hà Nhật Dương, đột nhiên tự dưng bắt đầu nặng trĩu.

Hắn hình như đoán được chân tướng của sự thật...

Cha của Tống Thanh, rõ ràng không phải là tự sát, mà là... bị giết...

Nếu như người giết chết người của Tống Thanh là...

Hà Nhật Dương đột nhiên không dám nghĩ tiếp rồi...

Lúc này Tống Thanh vừa mới tắm xong, thay một bộ áo ngủ đi tới: "Cuối cùng cũng là qua được cửa ải này rồi! Có thể thở phào một cái rồi!"

Hà Nhật Dương đem ý niệm ở trong đầu hất ra ngoài, cười được rất là phơi phới: "Qua được cửa ải? Đây chỉ là vừa mới bắt đầu!"

Tống Thanh không hiểu mà nhìn hắn: "Hả?"

"Thân là vợ của anh, đương nhiên là công khai lộ diện rồi!" Hà Nhật Dương tà tà mà cười: "Bắt đầu ngày mai, theo anh tham dự mọi hội nghị."

Vẻ mặt của Tống Thanh kinh hãi: "Không cần như vậy a?"

"Đương nhiên phải cần rồi!" Hà Nhật Dương nhướn mày, đưa tay nhẹ chấm vào chóp mũi của Tống Thanh: "Đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn! Ngày mai anh sẽ cho em liên lạc bác sĩ ở bên nước Đức, hắn là chuyên gia giỏi nhất của chứng bệnh tự kỷ, có hắn ra tay, loại chứng bệnh tự kỷ phát sinh sau của Tống Linh này, nhất định có thể trị khỏi."

Tống Thanh nghe được câu này, kiên trì ở lúc trước, trong nháy mắt tan thành mây khói!

Cô hận không thể vỗ vào ngực cam đoan với Hà Nhật Dương, mình nhất định có thể diễn kịch thật tốt, diễn tốt nhân vật mợ hai của Nhà họ Hà đấy!

Hà Nhật Dương đưa tay gãi gãi đầu của Tống Thanh: "Được rồi, đi ngủ sớm đi."

Nói xong những lời này, Hà Nhật Dương ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Tống Thanh: "Bây giờ không cùng anh ở riêng rồi chứ?"

Nói xong câu đó, Hà Nhật Dương quay người liền đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tống Thanh đỏ mặt nhìn bóng lưng của Hà Nhật Dương, cô đến bây giờ vẫn là cảm thấy có chút khó có thể tin nổi, chồng của cô lại không phải là Hà Nhật Khang, mà là Hà Nhật Dương.

Trời ạ, nếu như Tống Ngọc Nhan biết được, cô ấy sẽ nóng giận đến muốn chết chăng?

Hà Nhật Dương là nam thần của cô ấy!

Chuyện cô ấy lúc ép mình gả thay, cô ấy có lẽ sẽ phải hối hận đến chết chăng?

Nhớ tới những ức hiếp của Tống Ngọc Nhan lúc trước mà mình đã chịu, nhìn xem hoàn cảnh của bây giờ, Tống Thanh bỗng dưng có cảm giác được hả giận.

Cho dù là ấu trĩ, cũng cho bản thân mình ấu trĩ một hồi đi!

Cô chính là muốn khiến Tống Ngọc Nhan hối hận đến chết!

Tin tức kết hôn của cậu hai của Nhà họ Hà, trong vòng một đêm, đột nhiên truyền khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ của thành phố H.

Mọi người nghe được tin tức này, quả thực là thành những mảnh vỡ thủy tinh vỡ đầy trên đất!

Nhất là những người phụ nữ thầm mến Hà Nhật Dương, chừng như là đem những đồ vật gì có thể đập ở trên tay, tất cả đều đập phá hết rồi!

Phương Khanh Hân là người điên cuồng nhất.

Cô ấy không chỉ đem đồ vật ở trên tay đập phá rồi, còn đem cả phòng khách cũng đập phá mất rồi.

"Nói đùa gì vậy! Hà Nhật Dương kết hôn? Anh ấy kết hôn với ai! Sao tôi không biết anh ấy kết hôn!" Trang dung đẹp đẽ của Phương Khanh Hân, lúc này mặt mũi đã vặn vẹo đến trình độ vô cùng đáng sợ.

Mọi người xung quanh ai cũng câm như hến, không dám tới gần.

"Ai dám gả cho anh ấy? Ai dám!" Phương Khanh Hân nắm lấy vật trang trí giá trị hơn một trăm nghìn ở trong tay, hung hãn đập nát ở trên mặt đất: "Tôi giết cô ấy!"

Phương Mạn Luân nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài đi vào.

Trên mặt đất bừa bộn, khiến anh thở dài một tiếng.

"Khanh Hân, em lại khống chế không nổi bản thân mình rồi." Phương Mạn Luân chậm rãi đi tới, bình tĩnh thong dong mà ngồi ở trên ghế sa lon, tao nhã dựa vào: "Anh không phải đã nói với em rồi sao? Xảy ra bất cứ chuyện gì, điều đầu tiên là phải gắng giữ bình tĩnh, sau đó đi điều tra mọi thứ."

"Anh, anh nói rất dễ dàng đấy! Thế nhưng người kia là Hà Nhật Dương!" Phương Khanh Hân điên cuồng gào lên: "Buổi tối hôm nay, Hà Nhật Dương lại thông báo, nói anh ấy đã kết hôn rồi! Anh, nói đùa gì vậy! Anh ấy kết hôn, sao em lại không biết? Anh ấy nói những lời này rốt cuộc là có ý gì? Toàn bộ người ở trên thế giới cũng biết em đang theo đuổi anh ấy, anh ấy bây giờ còn nói như vậy, là muốn vả vào mặt của em sao?"

"Ồ? Hắn còn nói gì đó?" Phương Mạn Luân vẫn là vô cùng bình tĩnh.

"Anh ấy nói, ngày mai sẽ mở một tiệc rượu, chính thức giới thiệu vợ tân hôn của anh ấy cho mọi người quen biết!" Phương Khanh Hân đột nhiên cắn chặt răng: "Em phải đến xem, rốt cuộc là con tiện nhân nào, lại dám gả cho Hà Nhật Dương!"

"Xem ra hắn mời không ít người a!" Phương Mạn Luân tao nhã mà cười: "Đúng lúc, anh gần đây cũng không có chuyện gì làm. Hay là anh sẽ cùng em đi xem?"

Cùng lúc đó, Nhà họ Tống cũng đã gặp phải một động đất cực lớn.

Sau khi Tống Ngọc Nhan biết được tin tức này, cả người đều hôn ngơ ngác rồi.

"Mẹ, Hà Nhật Dương làm sao lại đã kết hôn rồi? Làm sao có thể!" Tống Ngọc Nhan một phát tóm lấy cánh tay của Bà Tống, móng tay hõm sâu vào, đau đến sắc mặt của Thẩm phu cũng tái xanh rồi.

"Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Bên người của Hà Nhật Dương trước giờ cũng không có phụ nữ đấy, anh ấy vẫn luôn là nam thần cấm dục! Anh ấy làm sao có thể đột nhiên thì kết hôn? Không, nhất định là tin giả! Tôi tuyệt đối không nên tin!" Tống Ngọc Nhan điên cuồng mà kêu lớn, cả người giống như bị điên.

"Ngọc Nhan, con bình tĩnh một chút!" Bà Tống chịu đựng cánh tay bị nắm đến đau, vẫn còn kiên nhẫn mà an ủi lấy Tống Ngọc Nhan: "Hà Nhật Dương không phải công khai mời rất nhiều người đi tham gia tiệc rượu sao? Con tự mình đi xem chẳng phải sẽ biết được sao? Huống chi, người nhận được tin tức không ít, coi như là Hà Nhật Dương thật sự đã kết hôn rồi, con cảm thấy những người khác sẽ bỏ qua phụ nữ kia sao? Ngọc Nhan, Nhà họ Tống của chúng ta nền móng cạn, không thể miễn cưỡng. Hiểu chưa?"

"Con làm sao có thể bình tĩnh được? Mẹ, con vì Hà Nhật Dương, đem hôn ước của cậu cả của Nhà họ Hà cũng chối từ rồi! Con ngoại trừ Hà Nhật Dương ra, ai cũng không muốn! Cũng chỉ có Hà Nhật Dương mới có thể xứng được với con!" Tống Ngọc Nhan đẩy ra Bà Tống, hoàn toàn mặc kệ Bà Tống xém chút nữa bị cô đẩy ngã, tiếp tục đập đồ vật ở trong tay: "Không được, con nhất định phải đi nhìn xem, rốt cuộc là con tiện nhân nào, cướp đi của nam thần của con! Mặc kệ cô ấy là người nào, con nhất định phải khiến cô ấy trả giá!"

Lúc này Tống Thanh đang ở trong điểm gió bão, vẻ mặt bất an nhìn một dãy dài đồ trang sức và túi xách, giày được bày biện.

"Tôi thật sự phải lấy thân phận của mợ hai, dự cái tiệc rượu này sao?" Tống Thanh không khẳng định nhìn mấy thứ này ở trước mắt, than nhẹ một tiếng: "Nhật Dương, anh hiểu chưa? Một khi công khai, tôi sau này muốn tẩy thoát khỏi giữa quan hệ của chúng ta cũng rất khó đấy."

Mắt phượng của Hà Nhật Dương nén xuống, cái cằm cọ vào trên đầu của Tống Thanh: "Bác sĩ ở nước Đức đã liên lạc xong rồi. Bây giờ em còn có cơ hội đổi ý sao."

Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tên khốn nạn này... luôn là nắm lấy nhược điểm của mình!

Hắn biết rõ, chỉ cần nhắc đến anh trai, bản thân mình sẽ thúc thủ chịu trói, ngồi chờ chết!

"Hà Nhật Dương, anh tốt nhất đừng hối hận." Tống Thanh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Không đâu, cả đời cũng sẽ không hối hận đấy." Hà Nhật Dương bóp lấy gương mặt của Tống Thanh: "Bản thân em là nhà tạo hình, mấy thứ này em tùy tiện dùng, không thích hoặc là vô cùng cần thiết gì, hãy cùng quản gia nói. Chỉ cần em có thể nói ra, anh có thể tìm được đồ vật mà em muốn cho em."

Tống Thanh nhẹ gật đầu.

Đồ vật của trước mắt đã đủ rồi.

Toàn bộ đều là các đại sư đỉnh cấp chế tác đấy, không có có một cái nào là hàng được phổ thông trên thị trường, toàn bộ đều là cao cấp.

Thiết kế như này đối với độ khắc khe trong ăn mặc rất cao.

Nhưng mà, cũng may chuyên nghiệp và dày công tu dưỡng của cô được bày ra ở đó, những thứ này hoàn toàn không làm khó được cô!

Chỉ là, sau tiệc rượu lần này, mình sẽ phải hoàn toàn cùng Hà Nhật Dương trói buộc với nhau.

Sau khi ước hẹn một năm được chấm dứt, mình chỉ sợ khi rời khỏi, sẽ không quá dễ dàng rồi...

Nhưng mà, vậy lại có thể như thế nào?

Chỉ cần có thể khiến anh trai khôi phục, bản thân cũng không tiếc bất cứ giá nào!

Hà Nhật Dương tự tin mà cười, hắn biết, Tống Thanh sẽ không cự tuyệt đấy...

Chỉ cần tiệc rượu này vừa mới kết thúc, toàn bộ người ở trên thế giới sẽ biết quan hệ của hắn và Tống Thanh.

Như vậy, con thỏ trắng bé nhỏ của hắn, sẽ cũng đừng hòng mơ tưởng đến chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn nữa rồi.

Truyện convert hay : Tu La Võ Thần