Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 87: Chuyển Đến Biệt Thự Khác Sống




CHƯƠNG 87: CHUYỂN ĐẾN BIỆT THỰ KHÁC SỐNG

Tống Thanh vừa mở mắt lên, liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Hà Nhật Dương.

Tống Thanh chớp mắt vài cái, chẳng lẽ là bởi vì mình ngủ say lại bò vào bên cạnh hắn, khiến hắn không vui?

Tống Thanh theo bản năng quay người định trốn đi.

Cánh tay để ở trên lưng lập tức dùng sức ôm chặt, đem cô một lần nữa kéo về trong lồng ngực.

Tống Thanh không hiểu mà nhìn Hà Nhật Dương.

"Đột nhiên nhớ tới một chuyện." Mắt phượng của Hà Nhật Dương híp lại: "Biệt thự mà Nhà họ Hà cho em, em rốt cuộc là đã ở qua chưa?"

Hắn cũng không có quên, hắn là biết Tống Thanh là sống ở bên ngoài đấy!

Hơn nữa còn là chung sống với một người đàn ông còn tinh tế xinh đẹp hơn cả phụ nữ nữa!

Trước kia hắn không có tư cách để ghen, nhưng mà, bây giờ là có tư cách rồi!

Cậu hai của Nhà họ Hà sắp bắt đầu ghen rồi!

"Không có a." Tống Thanh ngơ ngác mà trả lời: "Hình như đã từng qua đêm ở chỗ đó? Bên đó lạnh như băng đấy, không có chút sức sống nào, em cũng không thích ở đó."

"Quả thật là không có chút sức sống nào, sau này cũng dừng qua đó nữa." Hà Nhật Dương gật gật đầu mà nói.

Tống Thanh thở phào một hơi.

Thật tốt rồi, mình cuối cùng cũng không cần qua đó đi một vòng rồi.

"Dọn đến sống ở cảnh hoa trang viên, bên kia chỗ rộng lớn, cũng có sức sống." Hà Nhật Dương bá đạo mà đưa mệnh lệnh.

Nà ní? (Cái gì?)

Dọn đến cảnh hoa trang viên!

Không, kiên quyết không!

Đôi mắt của Hà Nhật Dương nguy hiểm mà nheo lại: "Nghe nói bên cạnh của em còn có một người đàn ông? Hửm?"

Tống Thanh ngẩn ngơ, lập tức phụt một tiếng bật cười.

"Em nói anh là người đàn ông thứ hai mà em cảm thấy rất tuấn tú? Hửm?" Hà Nhật Dương bắt đầu tính sổ cái rồi.

Tống Thanh thoáng một phát thì từ trong chăn ngồi dậy, cúi đầu nhìn Hà Nhật Dương: "Này, chúng ta chỉ là đang diễn đấy, anh làm gì mà diễn nghiêm túc như vậy?"

"Diễn kịch?" Hà Nhật Dương nhướn mày nhìn Tống Thanh.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Chúng ta đêm qua mới biết được đối phương là một nửa khác của mình a!" Tống Thanh rất nghiêm túc mà nói: "Bởi vì phải giải thích với lão phu nhân của Nhà họ Hà, vì vậy chúng ta mới phải giả làm vợ chồng ân ái a."

Hà Nhật Dương không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.

Nhưng hắn vẫn là phải biết được người đàn ông ở bên cạnh Tống Thanh rút cuộc là ai!

Tuy rằng hắn có thể phái người đi điều tra ra mọi thứ ở bất kỳ lúc nào, thế nhưng là hắn chính là muốn nghe thấy Tống Thanh chính miệng nói ra!

"Hắn là ai?" Hà Nhật Dương vẫn không buông tha Tống Thanh.

"Người nào a?" Tống Thanh không hiểu mà nhìn hắn.

"Người đàn ông sống chung với em!" Trên vẻ mặt vô cùng tuấn tú của Hà Nhật Dương, nghiến răng nghiến lợi một hồi.

Nghe vậy, Tống Thanh một biểu cảm chán nản dở khóc dở cười mà nói: "Đương nhiên là anh của em á!"

"Anh ruột?" Đáp án này khiến Hà Nhật Dương bất ngờ một hồi, hắn luôn cho là người kia mà Tống Thanh nói chính là Trịnh Bảo mà cô ấy đã từng nói ở trong miệng nhớ mãi không quên kia.

"Đương nhiên! Là anh ruột cùng cha cùng mẹ!" Tống Thanh cảm thấy không nói được gì mà nhìn Hà Nhật Dương.

Vốn là Hà Nhật Dương còn tràn ngập sự thù địch và ghen tuông, sau khi nghe nói người đàn ông cùng thân mật như thế với Tống Thanh vào ngày đó, lại là anh vợ của mình, lập tức từ không vừa mắt biến thành vô cùng vừa mắt rồi!

"Thì ra anh còn có một anh vợ a! A..., xem ra anh nên cùng anh vợ tâm sự thật kỹ rồi." Hà Nhật Dương vô cùng hài lòng.

"Không được, anh không thể gặp anh ấy!" Tống Thanh một cái cự tuyệt.

"Hửm?" Giọng nói nguy hiểm kèm theo động tác híp mắt nguy hiểm, đây là sự bắt đầu khó chịu của Hà Nhật Dương.

"Anh của em không dám một mình cùng người xa lạ ở chung với nhau qua lâu, cũng không có thể đi đến nơi công cộng quá lâu." Nụ cười trên mặt của Tống Thanh được cất lại, tẻ ngắt mà nói: "Anh ấy từ lúc còn rất nhỏ thì đột nhiên có được chứng bệnh tự bế, nhiều năm như vậy luôn đi khám bác sĩ, lại chỉ có thể giảm bớt, không thể trị tận gốc. Bằng không, em làm sao lại bị Nhà họ Tống áp chế, thay thế Tống Ngọc Nhan gả tới đây chứ? Nhiều năm như vậy, tiền thuốc men của anh trai đều là Nhà họ Tống trả đấy, em coi như là dùng hôn nhân của em, đền bù công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của Nhà họ Tống."

"Bây giờ Nhà họ Tống ép anh trai của em rời khỏi, em đối với Nhà họ Tống cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Em bây giờ sở dĩ thích kiếm tiền như vậy, chính là để dành đủ tiền, chữa lành bệnh của anh trai, sau đó đến một nơi mà ai cũng tìm không được, một lần nữa bắt đầu lại." Biểu cảm của Tống Thanh cho dù là cô đơn, thế nhưng dưới đáy mắt lộ ra sự kiên định: "Em tin rằng, em nhất định có thể làm được! Em có thể bảo vệ anh trai đấy!"

"Em..." Hà Nhật Dương cũng ngồi dậy, nhìn thấy sự cô đơn trên mặt của Tống Thanh, đáy lòng bỗng nhiên đau xót, theo bản năng liền đưa tay nắm lấy bờ vai của Tống Thanh: "Thanh Thanh, xin lỗi."

Tống Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì. Sớm đã thành thói quen rồi! Khi còn bé, em thường xuyên bị người chỉ vào mũi mắng là có một anh trai ngốc, khi còn bé cũng luôn có người đố kỵ vẻ đẹp của anh trai, một lần lại một lần mà ăn hiếp anh ấy, lúc đó em sẽ giống như một ranh con mà xông lên đánh nhau với đối phương. Từ nay về sau anh trai liền trở nên càng thêm tự bế, không gặp người xa lạ, tự giam mình ở trong phòng, cố chấp mà vẽ những đường nét mà người khác xem không hiểu. Em biết rõ, đó là anh trai đang bảo vệ em. Chỉ cần anh ấy không ra khỏi cửa, thì cũng không có ai ăn hiếp anh ấy, cũng liền không ai đánh lộn với em, em cũng không cần bị Nhà họ Tống nghiêm phạt."

"Cho dù chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa rồi. Thế nhưng là chứng bệnh tự bế của anh trai, lại không thể nào khỏi bệnh. Nhưng mà những ngày này, anh trai chuyển biến tốt lên rất nhiều. Bác sĩ cũng nói, anh trai hình như đồng ý chủ động tiếp xúc với thế giới bên ngoài rồi. Hơn nữa, anh trai còn có một loại thiên phú mà người khác cũng không có, đã xem qua là không thể quên được." Tống Thanh ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, tóc dài mềm mại rủ xuống giữa gối.

"Em tin rằng, chỉ cần em không từ bỏ, anh trai nhất định sẽ khôi phục đấy! Bởi vì anh trai là thông minh như thế, anh ấy chỉ là từ bế, không phải ngu xuẩn!" Đáy mắt của Tống Thanh lóe ánh sáng kiên định, dùng sức nắm chặt tay nói: "Anh trai là em ở trên thế giới này, là người thân duy nhất hiểu rõ em nhất quan tâm em nhất thân nhân rồi! Vì anh trai, em nhất định không thể chịu thua, em nhất định phải kiên trì đến cuối cùng!"

Hà Nhật Dương đưa tay xoa đầu của Tống Thanh, mái tóc dài mềm mại được nắm ở trong lòng bàn tay, khiến hắn nhịn không được để ở chóp mũi nhẹ ngửi một cái.

Nhà họ Tống lại đối với con thỏ bé nhỏ của hắn làm ra chuyện như vậy, ha ha, vậy thì đi chỉnh đốn một cái Nhà họ Tống rồi.

Nhà họ Tống làm nhiều chuyện khốn nạn như thế, nhưng mà chỉ làm đúng được một chuyện!

Đó chính đem Tống Thanh đưa đến bên cạnh của mình.

Xem trên phần này, thì làm cho Nhà họ Tống phá sản thôi.

"Vì vậy, Hà Nhật Dương, em không thể dọn đến cảnh hoa trang viên. Em không yên tâm để cho anh trai ở bên ngoài." Tống Thanh rất nghiêm túc mà nói: "Nhưng mà, em sẽ đóng tốt nhân vật này thật tốt. Chỉ cần anh yêu cầu, em nhất định không thể chối từ."

Hà Nhật Dương lập tức nói: "Nếu không muốn anh trai của em đến cảnh hoa trang viên, vậy thì tìm thêm mấy người qua trông nom là được rồi. Mặt khác, cần anh giúp em liên lạc với bác sĩ không? Nguồn tài nguyên của Nhà họ Hà, dù sao vẫn là phong phú hơn bên ngoài đấy."

Trước mắt của Tống Thanh bỗng nhiên sáng ngời, tràn ngập kỳ vọng mà nhìn Hà Nhật Dương: "Thật sự là có thể ư?"

"Em dọn đến cảnh hoa trang viên, anh liền tìm bác sĩ cho anh trai của em. Như thế nào?" Hà Nhật Dương vẫn là không chịu từ bỏ cái ý nghĩ này a.

Tống Thanh quả nhiên lập tức do dự rồi.

"Em nên biết, sự khác biệt giữa một bác sĩ tài giỏi và một bác sĩ bình thường. Những bác sĩ mà anh quen biết, đều là những người mà ở tầng cấp, cả đời của em cũng không thể tiếp xúc được đấy. Có lẽ, dưới sự trị liệu của bác sĩ tài giỏi, anh trai của em không cần bao lâu, có thể hoàn toàn khỏi đấy?" Hà Nhật Dương tiếp tục ném mồi nhử: "Em tự mình suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời anh."

Tống Thanh quả nhiên bị dụ dỗ rồi!

Hà Nhật Dương con ác quỷ này, cầm lấy một quả táo vàng sáng loáng, dụ dỗ Eve và Adam đáng thương...

Hừ, không phải!

Là dụ dỗ Tống Thanh con thỏ trắng bé nhỏ đáng thương này!

Chữa bệnh cho Tống Linh, quả thực đã thành một ý niệm cố chấp của Tống Thanh rồi.

Nghe nói có thể lợi dụng nguồn tài nguyên của Nhà họ Hà, Tống Thanh nhìn sang ánh mắt của Hà Nhật Dương, quả nhiên trở nên cuồng nhiệt và nóng bỏng.

"Điều kiện chỉ có một." Hà Nhật Dương cười tủm tỉm đưa ra đầu ngón tay, nhẹ nhẹ nhấn vào chóp mũi của Tống Thanh một cái: "Dọn đến cảnh hoa trang viên, hoặc là dọn đến nhà lớn của Nhà họ Hà. Hai chọn một. Yên tâm, chỗ đó của em nhỏ như thế, anh đối với em không có hứng thú đấy. Trừ phi em muốn đối với anh mưu đồ bất chính, nếu không em đều là an toàn đấy!"

"Em mới không có!" Tống Thanh thoáng một phát bụm lấy ngực, khuôn mặt đỏ rực: "Em mới không có đối với anh mưu đồ bất chính!"

"Thật ư?" Hà Nhật Dương cố ý kéo dài tiếng mà nói: "Đó là ai, mỗi ngày trước khi ngủ đều ở vị trí của mình, ngủ say rồi thì chui vào trong lồng ngực của anh? Hình như, sáng hôm nay vẫn là từ trong lồng ngực của anh bò ra ngoài đấy..."

Mang tai của Tống Thanh đỏ thấu lên!

Lúng ta lúng túng mà trả lời: "Em... em cũng không phải cố ý!"

"Cho nên a, người nên lo lắng là anh mới đúng!" Hà Nhật Dương lời nói thấm thía mà nói với Tống Thanh: "Xem anh vì em, đem bản thân mình cũng hy sinh rồi! Em lại vẫn không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp?"

Tống Thanh suy nghĩ một hồi.

Hình như đúng là như vậy...

Luận về chỉ số nhan sắc, Hà Nhật Dương nháy mắt giết mình rồi.

Luận về địa vị, hắn vẫn nháy mắt giết mình rồi.

Luận về tài phú, vẫn nháy mắt giết không dư thừa một mẩu vụn.

Luận về mặt khác... bản thân mình đã không có cách nào khác nhìn được rồi?

Nghiêm khắc như vậy mà tính, hình như người thua thiệt, đúng là không phải là mình đấy!

Thế nhưng, hắn lại có lòng tốt như vậy sao?

Tống Thanh nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương: "vậy, anh tại sao phải kêu em dọn qua bên đó ở? Dù sao cũng phải có cái lý do chứ?"

"Lý do, rất đơn giản a!" Hà Nhật Dương buông tay: "Anh đẹp trai như vậy, không biết mỗi ngày phải bị biết bao nhiêu phụ nữ quấy rối! Sau khi em dọn qua đó, anh có thể quang minh chính đại mà công bố tin tức là anh đã kết hôn rồi! Như vậy là có thể ngăn chặn hết vô số đào hoa sát a!"

Tống Thanh ngẩn ngơ, thì ra cô còn có một cái tác dụng như vậy!

Thế nhưng, thật sự chỉ là ngăn chặn đào hoa sao?

Tại sao, dưới đáy lòng của mình, thậm chí có chút... không cam lòng?

"Thật sự, chỉ là như vậy sao?" Tống Thanh mang theo chút không cam lòng mà hỏi.

"Đương nhiên a! Bằng không thì... em muốn thật sự cùng anh sinh con?" Hà Nhật Dương thăm dò mà nhìn sang Tống Thanh.

"Mới không cần đấy!" Khuôn mặt của Tống Thanh lại lần nữa đỏ thấu lên, thoáng một phát nhảy xuống giường, trốn vào phòng thay đồ.

"Không cần a..." Đáy mắt của Hà Nhật Dương hiện lên một chút thất vọng, nhìn bóng lưng của Tống Thanh, đột nhiên nở nụ cười xấu xa: "Không sao, rất nhanh em sẽ nói với anh, em muốn đấy..."

Buổi sáng lúc đang ăn cơm, Tống Thanh và Hà Nhật Dương lập tức không còn cảm giác xa lạ của tối hôm qua, hai người hòa hòa khí khí ngồi chung với nhau.

Bà cụ Hà chừng như tỏ vẻ ngạc nhiên!

Cháu trai này của bà, ngày hôm qua với trước kia còn kháng cự đến chết.

Nếu như không phải là bà ép nó trở về, không chừng đứa cháu này nói cái gì cũng không về nhà đấy!

Thế nhưng là mới qua một buổi tối, này thì đã nghĩ thông suốt rồi?

Xem ra là ưng ý rồi a!

Đúng rồi! Đây mới bình thường chứ!

Không gặp mặt thì sao có thể có cảm giác được!

Một giây sau, chuyện khiến Bà cụ Hà xém chút nữa phun ra nước trà đã xảy ra rồi.

"Bà, cháu cùng Thanh Thanh đã bàn bạc được một hồi, em ấy nói sống ở biệt thự không được vui, bên đó không có sức sống nào cả, vì vậy cháu quyết định cho Thanh Thanh dọn đến cảnh hoa trang viên." Hà Nhật Dương thong thả ung dung mà nói.

Truyện convert hay : Thần Bí Lão Công Không Thể Trêu Vào