Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 493:




Lưu Nghĩa vội đến sắp điên được.

Sau khi cô ấy từ trong phòng Phương Khanh Hân nhảy ra, thì nhảy lên trên tường, hướng lên trên lầu cao nhất mà leo.

Lời của Vũ Ngọc Bình, tự nhiên khiến cô ấy sốt ruột.

Cô ấy cũng cảm thấy Phương Mạn Luân là lạ làm sao.

Tâm trạng không đúng lắm, hơn nữa ánh mắt cũng không đúng lắm.

Lưu Nghĩa luôn cứ tin vào trực giác của mình, cứ cảm thấy Phương Khanh Hân không đúng lắm, thế là Phương Khanh Hân thật sự có vấn đề.

Thế thì Phương Mạn Luân có phải cũng có vấn đề?

Lưu Nghĩa gửi tin nhắn cho Tống Thanh, nhưng Tống Thanh không trả lời!

Trên trán Lưu Nghĩa liền hiện lên lớp mồ hôi mỏng.

Thanh Thanh à, cậu tuyệt đối không được có chuyện gì!

Nếu cậu xảy ra chuyện, tớ làm sao giao phó với mẹ nuôi đây!

Chính vào lúc này, Lưu Nghĩa vừa muốn vượt tường, thì thấy từ xa có một chiếc xe khí phách chạy tới.

Không chờ người khác chặn lấy xe, nắp xe đột nhiên mở ra, một người trực tiếp vác lấy chiếc hỏa tiễn đứng dậy, không chút khách khí mà hướng cửa thả pháo.

Đám người kia vừa thấy, nào còn dám chặn?

Ôm lấy vũ khí lăn tại chỗ, điên cuồng lăn khỏi phạm vi cháy nổ.

Ầm một tiếng vang dội!

Chướng ngại vật liền bị dọn sạch!

Lưu Nghĩa không kiềm được thấp giọng kêu: “Wow, khí phách! Ai đây? Vừa đến đã nổ cửa rồi!”

Một giây sau, cửa xe mở ra.

Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng lúc xuống xe, hai người cùng lúc nạp đạn, kéo bệ khóa nòng, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhắm bắn liên hồi tạch tạch tạch tạch trên mặt đất.

Một giây sau nữa, trong xe nhảy ra bốn người lính đánh thuê với trang phục vũ trang đầy đủ, xông ra phía trước, thấy người liền điểm danh.

Cả chào hỏi cũng không cần!

“Wow!” Lưu Nghĩa hoàn toàn muốn nhấn like cho Hà Nhật Dương!

Quá bảnh đi!

Lưu Nghĩa đứng trên đầu tường hô to: “Mau đi, Thanh Thanh trên tầng lầu trên cùng căn phòng nằm phía tây nhất!”

Hà Nhật Dương vừa nghe thấy, không nói gì cả, cầm theo chiếc tiểu liên liền chạy nhanh vào trong.

Vũ Ngọc Bình ven đường không ngừng dẹp trướng ngịa cho Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương trực tiếp xông lên trên cầu thang, Vũ Ngọc Bình ném hết mấy trái lựu đạn, đem mấy con chó săn đó đều tiễn lên trời!

Bên ngoài gây chuyện như thế, động tác của Phương Mạn Luân không thể không dừng lại.

“Chuyện gì thế? Nhiều người như vậy không ngăn được một tên Lưu Nghĩa?” Phương Mạn Luân tự nói tự nghe: “Không dễ gì dụ được Lưu Nghĩa rời khỏi, muốn làm chút chuyện cũng khiến người ta phiền muộn!”

Phương Mạn Luân quay đầu nhìn lấy Tống Thanh vẫn trong trạng thái ngủ say, kiềm nén dục vọng của mình, quay người rời khỏi phòng ngủ.

Phương Mạn Luân vừa mở cửa phòng, vừa muốn truy hỏi, đột nhiên một luồng sát khí ập tới.

Phương Mạn Luân liền tự chủ lùi về sau.

Cũng chính cái lùi này, anh ta may mắn tránh khỏi một viên đạn!

Hà Nhật Dương cầm theo tiểu liên xông lên trên cầu thang, giây phút thấy Phương Mạn Luân, không kiềm được lần nữa cho anh ta thêm viên đạn!

Vũ Ngọc Bình nắm lấy tay Hà Nhật Dương, nói: “Nhật Dương, bây giờ không tiện đánh chết hắn! Hắn chết tại đây, chúng ta không có cách nào giao phó với trên kia!”

“Hừ!” Hà Nhật Dương lạnh hừ một tiếng: “Dám có ý đồ với Thanh Thanh, thì đều đáng chết!”

“Đi xem Thanh Thanh trước!” Vũ Ngọc Bình nói: “Tớ giữ lấy hắn!”

Nói xong Vũ Ngọc Bình đưa súng lên, cùng Hà Nhật Dương thay nhau tránh né xông vào phòng.

Vũ Ngọc Bình nhìn xung quanh hiện trường, trong phòng chỉ có Phương Mạn Luân, chứ không ai khác.

Phương Mạn Luân nhìn lấy Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, hình như không chút bất ngờ, cứ thế bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn họ.

Hà Nhật Dương buông súng xuống, ném sang cho Vũ Ngọc Bình.

“Nếu trên người hắn không có vũ khí, tớ và hắn ta dùng quyền cước vậy!” Hà Nhật Dương nói dứt lời, chân phải đưa lên, hướng vào vị trí đầu của Phương Mạn Luân mà đá qua.

Động tác của Hà Nhật Dương quá nhanh!

Vừa nhanh vừa bảnh!

Kỹ năng cận chiến của Hà Nhật Dương dưới sự hướng dẫn của Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mà luyện nên, đừ ng nói người bình thường, dù là người trong ngành cũng không có mấy ai là đối thủ của cậu ta!

Phương Mạn Luân ứng phó một cách hoảng loạn, nhưng lại chỉ vừa đủ để tránh đòn tấn công của Hà Nhật Dương, cơ thể đứng không vững, nhếch nhác lùi về sau mấy bước.

Hà Nhật Dương lại tiến lên một bước, lại một cước đá qqua.

Phương Mạn Luân lần này có tránh cũng không tránh khỏi!

Phập---- Phương Mạn Luân bị cú đá của Hà Nhật Dương té trên mặt đất!

Hà Nhật Dương nhanh chóng bước sang, đưa tay lên là một cú, trực tiếp đánh ngay trên bao tử hắn ta.

Phương Mạn Luân oa một tiếng bị đánh đến nôn ói, muốn nhếch nhác bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu!

Đây làm gì là khiêu chiến!

Đây rõ ràng ngược đánh đối phương mà!

Phương Mạn Luân cho dù có trải qua huấn luyện quyền thủ, nhưng anh ta làm gì là đối thủ của Hà Nhật Dương?

Hà Nhật Dương chỉ cần một quyền, thì có thể đem Phương Mạn Luân trực tiếp hạ gục!

“Trong đó còn một căn phong, cậu vào xem Thanh Thanh còn trong đó không, tớ ở đây canh trừng hắn ta! Hắn ta không dám dở trò gì!” Vũ Ngọc Bình nói.

Hà Nhật Dương gật đầu, bỏ lại Phương Mạn Luân, trực tiếp vào trong phòng ngủ.

Hà Nhật Dương bước nhanh vào trong, vừa đẩy cửa, liền thấy cô công chúa đang ngủ ở giữa giường, dáng ngủ trông bình yên thế thế kia.

Hình như đang chờ nụ hôn của hoàng tử, mới có thể tỉnh dậy.

Giây phút Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh, trái tim treo lơ lửng kia, cuối cùng liền tiếp đất.

“Thanh Thanh!” Hà Nhật Dương liền kéo màn che ra, thấy quần áo trên người Tống Thanh ngay ngắn, rõ ràng không bị xâm hại.

Tống Thanh vẫn đang ngủ, hình như không nghe thấy lời kêu gọi của hoàng tử.

Hà Nhật Dương từ từ ngồi xuống, đưa tay giúp Tống Thanh cài lại cúc áo, bế cô ấy lên, quay ngưởi rời khỏi.

Lúc này, Lưu Nghĩa cũng xông tới, thấy Tống Thanh hôn mê bất tỉnh, sắc mặt liền thay đổi, vừa muốn mở miệng hỏi.

Hà Nhật Dương lắc đầu nói: “Hắn ta chưa kịp làm gì.”

Lưu Nghĩa thở phào nhẹ nhỏm.

Tốt quá rồi!

Dọa chết mất!

“Tớ ôm cô ấy cho, món nợ cần thanh toán thì thanh toán một lượt đi.” Lưu Nghĩa mở rộng cánh tay.

Hà Nhật Dương gật đầu, đem Tống Thanh vẫn đang ngủ say đưa cho Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa ôm lấy Tống Thanh quay người rời khỏi.

Nơi đây giao cho đàn ông giải quyết!

Hà Nhật Dương nhìn lấy Phương Mạn Luân vẫn quỳ trên mặt đất nôn mửa đầy vẻ nhếch nhác, tùy ý kéo lấy chiếc ghế, hào phóng mà ngồi xuống, cứ thế với ánh nhìn chúng sinh mà nhìn Phương Mạn Luân: “Anh Mạn Luân thật to gan nhỉ! Có phải là cảm thấy Nhà họ Hà chúng tôi không dám làm gì Nhà họ Phương?”

Phương Mạn Luân cười thảm một tiếng, chậm rãi từ trên đất đứng dậy đem quần áo trên người cởi bỏ, lau đi sự nhếch nhác trên người, cứ thế nhìn lấy Hà Nhật Dương: “Hà Nhật Dương, từ nhỏ tới lớn, mọi người cứ lấy tôi so sánh với cậu! Tôi thật sự hận cái so sánh này! Mọi người cứ khen cậu là thiên tài cậu là đế vương! Còn tôi thì sao? Chết tiệt thật còn tôi thì sao?”

Phương Mạn Luân điên cuồng vỗ lấy ngực của mình: “Tôi thua kém gì cậu chứ? Chính là vì cậu xuất thân Nhà họ Hà, tôi xuất thân Nhà họ Phương, nên tôi phải thấp hơn cậu sao?”

“Có ý kiến? Có bản lĩnh, thì cậu cũng đi đầu thai vào một gia tộc mạnh hơn Nhà họ Hà đi!” mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ nhướng, sát khí không giảm.

“Đúng vậy, tôi chính là không có bản lĩnh đó.” Phương Mạn Luân gật đầu, mặt mũi méo xệch nói: “Cho nên, tôi phải bị cậu đạp xuống sao?”

Quần áo trong tay Phương Mạn Luân điên cuồng ném lên trên người Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương cứ từ tốn mà đưa tay bắt lấy, trở tay ném lên trên người Phương Mạn Luân: “Cho nên cậu ra tay với Thanh Thanh? Huh? Có bản lĩnh cậu cứ nhắm vào tôi! Tổn thương Thanh Thanh, cậu tính là đàn ông sao!”

“Tôi nhắm vào Thanh Thanh? Hahahaahaha! Hà Nhật Dương, cậu chẳng qua cũng chỉ như thế!” Phương Mạn Luân cười một cách điên cuồng: “Có phải nếu hôm nay tôi chạm vào cô ấy, cậu sẽ mãi canh cánh chuyện này cả đời?”

“Nói bừa!” Hà Nhật Dương cắt ngang lời nói của Phương Mạn Luân: “Không cần biết Thanh Thanh trở nên như thế nào, cô ấy mãi là tình yêu duy nhất trong lòng tôi, mãi không thay đổi!”

“Ngụy tạo!” Phương Mạn Luân dựng thẳng thân người, cho dù không đánh lại Hà Nhật Dương, nhưng trên khí thế lại không muốn thua cho Hà Nhật Dương,

“Cậu tưởng rằng, trên thế giới này, chỉ có mình cậu biết trân trọng cái tốt của cô ấy sao? không, cậu không hiểu!” Phương Mạn Luân điên cuồng gào thét: “Tôi mới là người yêu cô ấy nhất! Trong lúc cô ấy mất trí nhớ, là tôi! Là tôi luôn bên cạnh bảo vệ lấy cô ấy! Khi cô ấy đang mang thai là tôi bên cạnh cô ấy! Cậu cứ luôn miệng nói yêu, khi mà cô ấy cần cậu nhất, cậu đang ở đâu?”

Mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ lạnh: “Không cần nói với tôi chuyện này. Tôi và Thanh Thanh yêu nhau, còn cậu thì sao? chẳng qua chỉ là yêu đơn phương! Chỉ cần điểm này, thì đủ rồi!”

Phương Mạn Luân khẽ nhắm mắt, với vẻ đau khổ.

“Đã sinh Du sao còn sinh Lượng?” Đôi tay Phương Mạn Luân che mặ, chà mạnh một cái: “Tại sao? Tại sao trên thế giới này lại có một người là cậu! Nếu như không có cậu, thì Phương Mạn Luân tôi đây mới là sự hiện diện của cao ngạo! Không có cậu, thì Tống Thanh sẽ là vợ của tôi! Tôi tuyệt đối không để bất cứ người không liên quan nào tổn thương cô ấy! Cậu xem cậu thì sao? Người bên cạnh cậu nhiều người như thế cứ tổn thương cô ấy, cậu đã làm gì cho cô ấy?”

Hà Nhật Dương không nói, Vũ Ngọc Bình lại cười: “Không, Phương Mạn Luân, cậu vừa hay nói sai rồi! Cậu vô tình vô nghĩa, thì sao cậu biết tình cảm thật sự mà Tống Thanh cần là gì? Nhật Dương tuy không thể tránh khỏi gây tổn thương cho cô ấy, nhưng chính vì cậu ấy với Tống Thanh đều như nhau, trên người mang gánh nặng nhân nghĩa quốc gia! Họ hoàn toàn có sự phù hợp về tam quan và huyết thống, cho nên họ mới tâm linh tương thông!”

“Cái thứ gì nhân nghĩa quốc gia, cái thá gì tam quan huyết thống, cá thá gì tâm linh tương thông, tất cả đều là đồ bỏ! Điều cậu có thể làm được, tôi đều có thể làm được!” Phương Mạn Luân gào thét: “Hà Nhật Dương, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cậu hủy tâm huyết của tôi, tôi sẽ không tha cho cậu!1”

“Được! Thế thì cứ trực tiếp nhắm vào tôi!” Hà Nhật Dương khí phách trả lời: “Không cần biết cậu dùng âm mưu quỷ kế gì, tà môn ngoại đạo gì tôi đều tiếp hết! Phương Mạn Luân, đứng ép tôi xem thường cậu!”

“Hahahaha! Nực cười! Xem trọng tôi?” Phương Mạn Luân điên cuồng cười lớn: “Tôi cần sao?”

Lưu Nghĩa bên ngoài cửa mãi nghe đối thoại của họ, Tống Thanh cứ yên tixnh mà nằm trong lòng cô ấy ngủ say.

Lưu Nghĩa khẽ than một hơi, không biết nói gì cho tốt.

Con người Phương Mạn Luân, định nghĩa theo nghĩa rộng, thật sự không phải người tốt gì.

Sùng Minh là từ trong ra ngoài đều xấu cả, Phương Mạn Luân chính là bề ngoài là người tốt, nhưng bên trong xấu xa không thua kém gì Sùng Minh.

Nhưng chính là một con người như thế, cuối cùng cũng không thoát khỏi một chữ tình.

Hà Nhật Dương từ trong tay Vũ Ngọc Bình nhận lấy súng, tính giết Phương Mạn Luân ngay bây giờ.

Vũ Ngọc Bình nhỏ giọng nói: “Nhật Dương, Phương Mạn Luân bây giờ không thể giết!”

Hà Nhật Dương không lên tiếng, ngoài cửa Lưu Nghĩa đột nhiên kêu lên: “Thanh Thanh, Thanh Thanh cậu tỉnh rồi sao?”

Tống Thanh ư a một tiếng, từ trong lòng tnm chậm rãi tỉnh dậy.

“Ừm?Tiểu Nghĩa? Sao cậu lại ở đây?” Tống Thanh đau đầu xoa lấy huyệt thái dương: “Cậu sao lại ôm lấy tớ? Sao tớ lại đứng ở đây?”

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên